Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 349: Nghiệt thú

Chương 349: Nghiệt thú




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Vậy bây giờ đến cùng quản gia là ai?

Chúc Minh Lãng cũng tự thấy khó hiểu.

Sao mà trong một phủ tướng quốc nhỏ bé lại có chuyện phức tạp như vậy.

“Vậy vị tình lang của ngươi kia hiện giờ đang ở đâu?” Chúc Minh Lãng lập tức đổi chủ đề, mở miệng dò hỏi.

“Chết đuối.” Tiểu thư tướng quốc bình tĩnh nói.

“Chết đuối? Ngoài ý muốn hay là...” Chúc Minh Lãng cảm thấy chuyện ngày càng ly kỳ.

Vị tiểu thư này hơi do dự rồi nói: “Ta phái người làm, ta không thể để phụ thân ta và những kẻ khác biết chuyện này, nên xử luôn cả tên thuộc hạ này... Nói sao đây, hắn cũng biết sẽ gặp kết quả này.”

Chúc Minh Lãng lập tức á khẩu không nói gì được!

Thật là một vị tiểu thư quan gia độc ác, vì muốn bảo vệ danh dự mà không tiếc giết chết thuộc hạ, mưu sát tình lang.

Nếu như nàng xử lý ‘ gọn gàng ’ sự tình như vậy thì còn mời cao nhân tới làm gì, khẳng định có thứ gì đang gây nhiễu nàng.

Ánh mắt của Chúc Minh Lãng không khỏi nhìn về phía thiếu nữ Âm Linh sư, muốn nghe ý kiến của nàng một chút, dù sao người có thể giao tiếp với âm linh chỉ có nàng, nàng có thể biết được chân tướng u ám, đáng sợ trong phủ tướng quốc này.

“Tiểu thư, gần đây có nghe thấy tiếng mèo con kêu trong lúc ngủ, hay là tiếng bước chân nhẹ nhàng bên giường không?” Chi Nhu nói.

“Đúng, nửa đêm ta tỉnh sẽ nhìn thấy một đôi mắt mèo âm u sắc bén, luôn cảm giác như có một thứ gì đang liếm mặt và lòng bàn tay ta.” Vị tiểu thư tướng quốc nói.

“Có thể đưa bọn ta vào phòng nhìn không?” Âm Linh sư Chi Nhu nói.

“Những ngày nay ta luôn bị khó ngủ.” Tiểu thư tướng quốc nói.

Làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy có thể ngủ yên cũng chỉ có quỷ thôi, Chúc Minh Lãng nhịn không được oán thầm một câu.

...

Vào trong phòng, Âm Linh sư Chi Nhu nhìn xung quanh một lần, con ngươi màu tím nhạt của nàng như mang theo quang trạch dị dạng, dường như có thể nhìn thấy một số thứ khác.

Con ngươi nàng thỉnh thoảng lại dừng ở một số chỗ như dưới giường, bên bệ cửa sổ hay sau bồn cây.

Chúc Minh Lãng ở một bên sờ cằm mình, cũng làm ra vẻ chăm chú tìm quỷ hồn âm linh.

Nhưng mà, Chúc Minh Lãng để ý thấy một điều, là trong phòng này có một yêu khí vô cùng yếu ớt.

Sinh linh sống được lâu thì càng dễ thành tinh thành yêu, nên đối với loại này Mục Linh sư thường rất nhạy cảm, Chúc Minh Lãng lại quan sát thấy nơi hẻo lánh trong phòng này có một chậu đồ ăn cho mèo.

“Tiểu thư, ngươi có nuôi mèo sao?” Chúc Minh Lãng chỉ chỉ bồn cây, có mấy sợi lông rồi chỉ vào đồ ăn cho mèo.

“Đúng vậy, nhưng ta nuôi hắc đồng miêu hơn nữa nó kêu cũng không to.” Tiểu thư nói.

“Mèo của ngươi thành tinh rồi.” Chúc Minh Lãng rất khẳng định nói.

“Sao có thể!” Tiểu thư tướng quốc nói.

“Nó biết các con của nó bị độc của ngươi hại chết cho nên luôn tra tấn ngươi.” Âm Linh sư Chu Nhu cũng nói.

Tiểu thư tướng quốc thay đổi sắc mặt, ánh mắt nàng nhìn khắp nơi muốn tìm con mèo hoa mình nuôi nhiều năm, nhưng con mèo này không biết ở chỗ nào hay là ngửi thấy mùi nguy hiểm nên trốn đi.

“Chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ con mèo này, vậy vấn đề của ngươi sẽ được gải quyết.” Chúc Minh Lãng nói.

“Không được!” Tiểu thư tướng phủ bối rối.

“Vì sao?”

“Nó ở cạnh ta mười năm, không được là không được, ta không cần các ngươi nữa, các ngươi đi đi.” Ngữ khí tiểu thư hơi thay đổi.

Chúc Minh Lãng càng bó tay hơn.

Tiểu thư tướng quốc này, nội tâm vặn vẹo quá nghiêm trọng.

Ngay cả tình lang cũng dám giết mà một con mèo thành tinh lại nảy sinh lòng thương hại?

...

Đối phương đã hạ lệnh trục khách, Chúc Minh Lãng và Chi Nhu cũng chẳng thể tiếp tục chờ.

Nhưng mà vật thành yêu như này, Chúc Minh Lãng quản chắc rồi, loại con vật này chắc chắn sẽ hại chết nhiều người.

Huống hồ, Chúc Minh Lãng luôn cảm thấy hành vi của tiểu thư tướng quốc vô cùng cổ quái, cũng không biết nàng vốn dĩ như vậy hay là bị gì ảnh hưởng.

Yêu khí yếu ớt nhưng Chúc Minh Lãng vẫn ngửi được, không bất ngờ gì thì con mèo ấy hẳn là trốn rừng hòe sau phủ, thuận theo yêu khí chưa tiêu tán rất nhanh tìm được nó.

Sau rừng hòe có một tòa miếu hoang, Chúc Minh Lãng cùng Chi Nhu bước vào miếu rất nhanh liền nghe thấy tiếng kêu bén nhọn vang lên, chính là con mèo hoa thành tinh kia, lúc này cặp mắt nó màu xanh đậm, lông trên người nó dựng cả lên, móng vuốt sắc bén, hiển nhiên là rất có địch ý với kẻ xông vào!

“Tiểu Miêu Yêu, làm một sủng vật thật tốt mà, sẽ không ai phát hiện đặc thù của ngươi, thi yêu pháp hết lần này đến lần khác, dẫn tới oán hận khiến cho bản tính bị bại lộ.” Chúc Minh Lãng nói với con mèo yêu này.

Mèo thành Yêu Linh vì trong thời gian sinh họat với con người, yêu khí của bọn chúng sẽ rất yếu nhưng nó lại làm yêu thuật với vị tiểu thư kia nên khí tức sẽ còn sót lại trong phòng, Mục Linh sư bén nhạy sẽ có thể phát hiện được.

Nói trắng ra là con mèo hoa này không có ý muốn hại người thì cho dù nó sống hơn ngàn năm, vạn ănm cũng không ai biết được nó có gì không ổn.

“Đại ca ca, con mèo này không ổn.” Lúc này, Âm Linh sư Chi Nhu nói.

Chúc Minh Lãng nhìn lại thấy khí tức trên con mèo xảy ra biến hóa, miếu hoang vốn âm trầm lờ mờ, khiến cho con mèo từu từ lộ ra u quang nhất là cặp mắt xanh đậm u ám kia, khiến người ta cảm thấy đáng sợ!

“Bạch Khởi!”

Chúc Minh Lãng đưa bàn tay mở linh vực ra.

Trong ấn đồ, một Băng Thần Bạch Long xinh đẹp lanh lợi nhảy ra, lông vũ toàn thân nó thánh khiết quang huy giống như từng lá thủy tinh mỏng lộng lẫy lại mỹ lệ.

“ Du~~~”

Tiểu Bạch Khởi nhìn con U Quang Miêu Yêu kia, mới đầu cũng xem thường như Chúc Minh Lãng, dù sao cũng chỉ là một con miêu yêu không có tu vi ngàn năm sẽ chẳng thể chống lại Thánh Thú như Bạch Long, nhưng Tiểu Bạch Khởi rất nhanh đã thấy chỗ quỷ dị của con mèo này!

“Là Nghiệt Thú!” Lúc này, Cẩm Lý tiên sinh bay là từ sau Chúc Minh Lãng, than một tiếng nói: “Con này chính là cùng một loại với Tiểu Hằng Nga!”

Tiểu Bạch Khỏi đã bước chân, băng hàn trên thân bắt đầu đông kết miếu hoang này, khí tức của con miêu yêu này ngày càng cổ quái, càng ngày càng cường đại, đột nhiên nó chủ động công kích, lợi trảo xé gió lao về phía Tiểu Bạch Khởi.

Tiẻu Bạch Khởi nghênh đón lấy, hóa thành một vệt trắng chớp lóe mà con mèo hoa kia cũng nhanh như chùm sáng đó, hiện ra u thanh trong lúc nhất thời Bạch Long và Nghiệt Thú vật lộn trong miếu đổ nát này, tuy không sử dụng huyền thuật cùng yêu thuật có sức phá hoại kinh người nhưng mỗi chiếu tập kích đều là trí mạng, không công kích vào mắt cũng trảo vào họng...

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch