Sao mà bản thân chỉ vừa mới rời khỏi thôi thì mọi chuyện của bọn họ đã bị bại lộ rồi?
Mặc dù bản thân cũng phải tốn mất một ngày để trở về.
Vị tướng quốc tiểu thư kia kỳ thực cũng không phải hạng ngu ngốc gì, nàng dám nói hết việc nàng có tình lang với Chúc Minh Lãng là vì ngay từ khi bắt đầu nàng đã nói dối rồi, cho dù Chúc Minh Lãng và Chi Nhu có truyền tin tức ra ngoài, cũng sẽ không có chứng cứ chứng minh càng không có người làm chứng.
Huống hồ danh tiếng của vị tướng quốc tiểu thư kia cũng không phải là rất tốt.
"Nghe nói là vị quản gia kia chính miệng khai ra, hơn nữa còn là do sứ thần tận tay bắt được." Diêu quân sư vẻ mặt xấu hổ nói.
Mặc dù đây chỉ là một tiểu quốc không có điểm thu hút gì, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim của một tướng quốc a, nàng ta đang có hôn ước với một vương tử nước khác lại làm ra một việc đồi phong bại tục như vậy.
Xem ra lần này Diêu quốc, sắp phải trải qua một trận chiến tranh giày xéo ác liệt rồi.
"Công tử, con mèo hoa mà ngươi bắt được này, sợ rằng cũng không phải là nghiệt thú." lúc này, Lê Tinh Họa nói, cặp mắt sáng ngời của nàng nhìn chăm chú vào con mèo hoa.
"Không phải nghiệt thú, vậy thì nó là gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Yểm thú, nó là một trong những điềm báo lớn nhất đại biểu cho chiến tranh, phản loạn." Lê Tinh Họa vươn tay ra, sờ sờ trán của con mèo hoa.
Con mèo hoa kia nhìn qua thì rất bình tĩnh nhưng trong cặp mắt màu xanh âm u kia của nó, lại toát ra vài phần sợ hãi, căn bản không dám nhúc nhích.
Chúc Minh Lãng nhìn con mèo hoa này...
Sau đó liếc nhìn Cẩm Lý tiên sinh, người lúc trước đưa ra phán đoán.
Cá chép tiên sinh bơi tới bơi lui, một đôi mắt cá lồi nhìn chằm chằm những đám mây bay tới bay lui trên trời, tựa như đã hoàn toàn quên mất những lời mà bản thân đã nói.
"Chính nó làm bùng lên cuộc chiến tranh này." Lê Tinh Họa rút ngón tay trên trán mèo hoa về, khẽ khàng thở dài một hơi.
Liên kết với những cảnh lẻ tẻ trong giấc mơ lúc trước và những điềm báo còn sót lại trên con mèo hoa này, Lê Tinh Họa đã có thể đưa ra một phán đoán chính xác nhất.
"Nhưng mà, lúc chúng ta rời đi, nó chỉ có thể không ngừng làm loạn trong giấc ngủ của vị tướng quốc tiểu thư hằng đêm thôi, cũng không tạo ra bất kỳ thương tổn thực chất nào với nàng ta." Chi Nhu có chút không hiểu, làm sao mà chiến tranh lại có thể có liên quan đến con mèo hoa này.
"Thế gian này có rất nhiều việc đều tồn tại phương hướng phát triển sự việc cố định, ví dụ như một đôi phu thê ân ái, bọn họ có thể sống tới già với nhau, kỳ thực thì người thê tử đã từng làm ra những chuyện mờ ám sau lưng trượng phu nhưng chuyện này không bị người khác phát hiện ra. Nếu trong chuyện này xuất hiện một con hắc tước tượng trưng cho việc gia đình bị tan vỡ vậy thì sẽ dẫn đến có khả năng trong một lần uống rượu say người thê tử đó sẽ thổ lộ hết những chuyện trước đây nàng từng làm, vừa hay những lời nói đó lại bị trượng phu của vị nữ tử đó nghe được, vậy nên tình cảm của bọn trong nháy mắt liền mất đi." Lê Tinh Họa nói.
"Thật tà môn như thế sao?" Chúc Minh Lãng nói.
"Chuyện của tướng quốc tiểu thư cũng giống như vậy, sự tồn tại của con Yểm thú này, có ý nghĩa rằng mọi hành động của nàng nhất định sẽ bị phát hiện, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm của hai nước." Lê Tinh Họa nói.
Lê Tinh Họa để Chúc Minh Lãng đi vào, cũng không ngăn cản gì.
Chỉ là vì phải tìm thấy con thú điềm báo kia để tránh nó có thể dẫn đến càng nhiều trận chiến tranh khác nữa.
Xảy ra chiến tranh, chính là các đội binh lính chém giết lẫn nhau.
Chiến tranh có khả năng sẽ mang lại tai ương cho dân chúng, sinh linh đồ thán, đây chính là sự khác biệt lớn nhất với thời bình!
Sự tồn tại của Yểm thú, khiến cho chiến tranh có xu hướng xảy ra, sau đó con dân bị tàn sát, thành trì bị đốt, các quốc gia chiến loạn, máu chảy thành sông!
Hiển nhiên, mèo hoa chỉ làm chút yêu thuật nho nhỏ khiến cho tướng quốc tiểu thư ban đêm gặp ác mộng, nhưng nó cũng không thể khiến vị tiểu thư mất ngủ kia đang đêm lại hẹn hò với quản gia, sau đó bị bắt tại trận, lại gây ra một trận chiến tranh để rửa sạch nỗi nhục nhã lớn lao của vương quyền Đồ quốc...
Đương nhiên cũng có thể là do Đồ quốc từ đầu đã có ý định xâm lược quốc gia Diêu quốc kiệt quệ cùng cực này rồi, bọn họ chỉ thiếu một cái lý do hợp lý mà thôi!
Lê Tinh Họa phong ấn năng lực của con mèo hoa này rồi thả nó đi.
Đã không còn điềm báo thần thông, Yểm thú cũng sẽ trở thành một con yêu bình thường thôi, thậm chí đối với những người yêu thích mèo thì nó còn là một sinh linh mang đến vận may
Nghe xong cô em vợ Dự ngôn sư nói về những việc liên quan đến con Yểm thú này, ánh mắt của Chúc Minh Lãng không khỏi lại rơi lên trên người Cẩm Lý tiên sinh đang ngắm mây trời kia.
Từ trước tới nay, Chúc môn đều xem Cẩm Lý tiên sinh như một ngôi sao may mắn.
Chẳng lẽ kỳ thực Cẩm Lý tiên sinh cũng sở hữu năng lực dự báo thần thông, dù sao trên thế giới này có tồn tại vật mang điềm xấu thì cũng có thể có vật mang điềm may mà!
Cẩm lý tiên sinh dương dương tự đắc bơi qua bơi lại trong không khí coi đây như ao cá nhà mình, tiêu dao tự tại, tựa như những việc phiền nhiễu của thế gian này đều không có liên quan gì với nó vậy...
"Được rồi, chắc do mình suy nghĩ nhiều." Chúc Minh Lãng lắc đầu, gạt đi ý niệm hoang đường trong đầu.
Thay vì tin tưởng con cá chép chỉ có bảy bước trí nhớ này thì vẫn nên tin vào sự chỉ dẫn của cô em vợ Dự ngôn sư thì hơn.
Mới vừa vào đêm, thủ lĩnh thương lang kỵ, Cao Vu Kiệt cưỡi Thương Lang long trở về, trên người những thủ hạ của hắn đều có một ít thương tích.
Cao Vu Kiệt nhanh chân bước đến phủ thành chủ, lúc đến được nghị luận các, nhìn thấy những người khác cũng đã trở về rồi, vì vậy hắn liền kể lại tình huống mà hắn gặp cho mọi người cùng nghe.
"Chúng ta vẫn luôn đi theo dấu chân của Lam long, quả thực lùng giết được mấy con, nhưng tình huống ở Thủy Trang đã không thể ngăn cản được nữa rồi. Nhóm nông hộ trong Thủy trang không muốn nộp lương thực cho quan binh nên bọn họ hợp lại giết chết một đội quan binh nhận lương thực, bây giờ quan binh ở Thủy Trang đang tập kết lại chuẩn bị bắt đầu thảo phạt những bạo nông kia." Cao Vu Kiệt thở dài nói.
Sự việc đã phát triển đến mức độ không thể vãn hồi được nữa, Cao Vu Kiệt không hiểu, nhưng nông hộ trong Thủy trang bình thường rất an phận sao hôm nay lại bất chợt phản kháng mạnh mẽ như vậy chứ, hơn nữa còn giết quan binh thu lương thực, như vậy đồng nghĩa với tạo phản rồi.
Người thống trị Thủy trang nhất định sẽ phái người đến trấn áp bọn họ, cho dù những nông hộ đó có liên kết với nhau nhưng làm sao có thể ngăn cản được quan binh chứ, kết quả sẽ lại xảy ra một trận chiến đẫm máu.
"Lam thú..." Lê Tinh Họa tự mình lẩm bẩm.
Loài triệu thú khiến con người ta trở nên tham lam, lòng tham này chỉ tạo ra một ảnh hưởng nhỏ liên quan đến mấy việc tranh chấp nhà nông thôi nhưng nếu nghiêm trọng thì sẽ dẫn đến sự đối lập giai cấp!
Tham quan, muốn chiếm được càng nhiều thành quả lao động của dân hơn.
Mà dân tham lam, sẽ vọng tưởng lấy được nhiều thổ địa hơn từ tay quan.
Ngay sau đó hình thành nên đối lập giai cấp, một trận chiến đầy máu tanh lại phát sinh.
Ngày hôm sau, Đồng Dao quân cũng trở về, Triều Thụy Cẩm kể hết cho mọi người nghe những điều hắn đã nhìn thấy đã nghe thấy, đã trải qua.
"Tình trạng đóng băng rất nghiêm trọng, những hồ nước, sông suối đều bị đóng băng hết, có rất nhiều dã thú trên núi không thể làm gì khác hơn là xuống bình nguyên để tìm thức ăn, nước uống, thế cho nên những yêu thú sống trên núi cũng theo xuống núi, tạo thành ảnh hưởng xấu với rất nhiều thôn trang, thành trấn, súc vật nuôi bị ăn mất, ngay cả người sống cũng không ít người bị..." Triều Thụy Cẩm của Đồng Dao quân nói.
Đồng Dao quân bọn họ cũng vì dân trừ hại, giết mấy con thực nhân yêu.
Nhưng đám thực nhân yêu đó rất giảo hoạt, bọn chúng biết có quân đội bảo vệ trong thành trấn, cho nên sẽ chọn một nơi thật xa để hạ thủ.
"Băng nạn dẫn đến yêu hại... lại là một điềm báo lớn."