Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 377: Người từ Hoàng Đô tới

Chương 377: Người từ Hoàng Đô tới




DG: Devil

Edit: Quăn Quăn

Duyệt: Long Hoàng

Trong khách sạn có tới mười mấy bàn và mấy chục người đang gọi một bàn rượu lớn, tràn đầy thức ăn ngon, những người tu hành sẽ không bao giờ bạc đãi bản thân về khoản ăn mặc, nghỉ ngơi.

Chỉ là không biết vì sao, khi Chúc Minh Lãng nói xong thì ngược lại mọi người ăn không trôi, uống không vô, từng người từng người nhìn nhau rồi lại nhìn bàn rượu thịt trước mặt....

Chúc Minh Lãng đến phòng khách, tình huống của Bạch Tần An tốt hơn một chút so với Ôn Mộng Như, sau khi Ôn Mộng Như nằm xuống thì cũng không biết đang mê man hay là bị hù chết khiếp, nói chung là vẫn luôn ở trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Quả nhiên chỉ là cố chống đỡ để mình không ngã xuống mà thôi, đây dường như là một phương thức dựa vào bản năng để cầu sinh.

Bạch Tần An luôn nhắc đi nhắc lại một câu, đó là về Miểu Sơn, mời Mạnh chưởng môn tới.

Dường như trong ý thức của nàng thì trên thế giới này chỉ có mỗi Mạnh chưởng môn có thể mang lại cảm giác an toàn cho nàng.

Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến tinh thần của hai vị nữ kiếm tu sụp đổ đến mức này?

“Bạch tiền bối, ngươi có ổn không?” Chúc Minh Lãng đi tới nhìn Bạch Tần An vẫn vô thần ngồi trên ghế dài như trước.

Lúc này nàng không đội mũ trùm rộng vành, khuôn mặt tiều tụy đến mức không thấy chút huyết sắc nào.

“Chúc Minh Lãng, ngươi truyền tin chưa, Mạnh chưởng môn nhận được tin chưa?” Bạch Tần An hỏi.

“Ta đã truyền tin đi rồi, cũng đã nói sơ qua tình huống của các ngươi một lần cho bọn họ. Vừa rồi ta nghe được một chút tin tức của người trốn ra khỏi thành Quảng Lâm, nghe nói Quảng Sơn Tử Tông Lâm đã bị diệt, việc này là thật sao?” Chúc Minh Lãng nói rất chậm.

Khi câu này vừa nói ra, con ngươi của Bạch Tần An ngay lập tức trợn to, cả gương mặt nàng tràn đầy sợ hãi, cả người bất an đến nỗi run lên, mổ hồi bắt đầu túa ra trên làn da tái nhợt của nàng.

“Tử Tông Lâm bị tiêu diệt, là Tiên Quỷ, là do Sơn Tiên Quỷ, chúng ta... Chúng ta nhìn thấy Sơn Tiên Quỷ, người trong đại điện đều chết hết, Phong trưởng lão cũng đã chết...” Bạch Tần An nói không được mạch lạc cho lắm.

Chết rồi, chết rất nhiều người.

Bạch Tần An không ngừng lặp đi lặp lại tên của những người đã chết, những kẻ có danh tiếng cực kỳ vang dội trong tứ đại Tông Lâm kia cũng không có bất kỳ một ai sống sót dưới cánh tay của Sơn Tiên Quỷ.

Những Tử Long có huyết thống ưu việt, trời sinh có được tiên pháp thần lực cũng bị Sơn Tiên Quỷ bóp thành một bãi thịt nát như nhuyễn trùng.

Một Quảng Sơn to lớn lại không chịu được mấy lần va chạm của Sơn Tiên Quỷ, màn đêm cùng Đại Địa, Sơn tiên Quỷ đứng ở nơi đó lại khiến cho thiên địa lộ ra vài phần chật hẹp!

Thứ đó căn bản không phải sinh linh, Là Thiên Thần Thiên Ma!

“Sơn Tiên Quỷ sao?”

Chúc Minh Lãng khẽ trầm ngâm một tiếng.

Trước đó không lâu vừa hắn vừa mới giết một thứ gọi là Hà Tiên Quỷ, Chúc Minh Lãng còn tưởng mấy Tiên Quỷ khác thực lực cũng không hơn nhau là mấy, cũng chỉ là tồn tại khá đáng sợ trong vô số yêu ma mà thôi, lại không ngờ Hà Tiên Quỷ, Sâm Tiên Quỷ cũng chỉ là loại Tiên Quỷ yếu nhất.

Địa Tiên Quỷ đã từng giết một vị Võ tông sư cấp Sư Tôn.

Mà Sơn Tiên Quỷ lại nghiền nát Quảng Sơn Tử Tông Lâm ngay trong đêm qua!!

Quảng Sơn của Tử Tông Lâm chỉ là một phân tông trên Đại Địa này, nó có lịch sử hơn ngàn năm, chưởng quản trật tự hơn hai mươi quốc gia, càng là thế lực có uy quyền nhất trên Đại Địa này.

Kết quả lại bị Sơn Tiên Quỷ trực tiếp nghiền nát, mà đám cao thủ bên trong còn bị tàn sát, người còn sống cũng chỉ là may mắn mà thôi.

Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ tới Tiên Quỷ sẽ có cấp bậc như thế, nếu không phải bên người hắn có một con Long Vương thì hắn cũng đã quay đầu bỏ chạy.

Chúc Minh Lãng tới đây, đơn giản chỉ là muốn mượn Phong Ma Lệnh tìm mấy con quái vật vạn năm cho Thiên Sát Long Vương của mình được lấp đầy bụng một chút, ai ngờ lại có chuyện lớn như này xảy ra.

Một phân tông của Tử Tông Lâm bị diệt, chắc hẳn Tử Tông Lâm sẽ phái người đến đây.

Hoàng Đô có lẽ sẽ phái rất nhiều cường giả chạy tới nơi này đầu tiên, có trời mới biết loại sinh vật như Sơn Tiên Quỷ sẽ còn xuất hiện ở nơi nào nữa chứ?

Cho dù xuất hiện ở đâu, thì cũng là một trận thảm kịch nhân gian!

...

Chúc Minh Lãng cũng không đi xa, cuối cùng Thiên Sát Long cũng được nhét đầy bao tử.

Tiên Quỷ hiện thế, một số Thánh Linh vạn năm cũng sẽ bắt đầu hành động ngang ngược hẳn lên, Chúc Minh Lãng ở lại trạm dịch mấy ngày thì lại bắt được dấu chân của một con Thánh Linh vạn năm.

Sơn Tiên Quỷ đã biến mất vô ảnh vô tung, hành vi của nó đã được truyền khắp mười mấy quốc bang, dân chúng lo sợ phải sinh sống dưới bóng ma của Sơn Tiên Quỷ, càng khủng hoảng hơn là trong lúc tin tức đang truyền đi rất nhanh chóng thì có một số người tu hành của các thế lực tông môn cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an.

Rốt cuộc thì một số chưởng môn của tứ đại tông môn cũng cho người chạy tới, bao gồm cả một số nhân vật cường đại ở Hoàng Đô, bọn họ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Sơn Tiên quỷ.

Những ngày gần đây, chúc Minh Lãng chủ yếu là săn giết Hà Tiên Quỷ.

Tu vi của Hà Tiên Quỷ cũng chỉ hơn vạn năm, mà mỗi loại tiên Quỷ lại có tu vi khác nhau, lúc trước Chúc Minh Lãng truy đuổi một con Thánh Linh vạn năm, có khả năng đó là một con Thánh Linh đã tu hành hơn một vạn ba nghìn năm.

Thiên Sát Long Vương cần máu của Thánh Linh làm đồ ăn, mặc dù biết nơi này còn có thêm Tiên Quỷ đáng sợ khác nhưng trước tiên cũng phải cho Thiên Sát Long Vương ăn no đã.

Dấu vết của Tiên Quỷ luôn đứt quãng nhưng Chúc Minh Lãng cũng chẳng thể sốt ruột, hơn nữa cái gọi là truy tung thực ra vẫn luôn là chờ bọn nó hiện thân lần nữa.

Tiên Quỷ có thể ẩn vào dòng sông, khu rừng hay cả mặt đất, dù có thiên đại thần thông cũng khó mà tìm ra bọn nó.

Làm một thợ săn, Chúc Minh Lãng cũng rất kiên nhẫn, hắn dự định về khách điếm trước, nghỉ ngơi lấy lại sức rồi mới bắt đầu những ngày tháng truy tung, bản thân hắn đã tìm thấy dấu chân của con Thánh Linh một vạn ba nghìn năm thì chắc hẳn nó sẽ hiện thân sớm thôi!

Đến khách điếm, Chúc Minh Lãng đi thăm Ôn Mộng Như cùng Bạch Tần An.

Trong phòng của hai người còn có thêm người khác, là một nam một nữ, nam tử ăn mặc hoa lệ lại cao quý, trên người có đầy đủ trang sức, bên hông còn có một bội kiếm trang trí, dù người này không phải là kiếm sư....

Nữ tử ăn mặc khá mộc mạc cao lãnh, mái tóc cao ngạo búi lại, chỉ dùng một cây trâm hoa văn đơn giản cài lên, gương mặt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, đôi mắt phượng hẹp dài, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm cổ xưa.

“Cảm ơn, hai vị hãy nghỉ ngơi đi.” Nam tử dường như đã hỏi thăm xong, hành lễ rồi quay người rời đi.

Hai người dự định đi thì thấy Chúc Minh Lãng ở cửa.

Nam tử ăn mặc hoa lệ như có chút ngoài ý muốn, nhìn lại Chúc Minh Lãng.

Mà nữ tử cao ngạo thanh lãnh cùng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt hơi lay động.

“Chúc Minh Lãng?” Nữ tử mở miệng hỏi.

Đứng ở bên cạnh, Bồ Thế Minh há to miệng, vốn muốn nói chuyện nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể mỉm cười giữ vững lễ tiết, đứng yên ở đó.

“Tuyết Ngân cô cô.” Chúc Minh Lãng cũng thấy rất bất ngờ, người tới lại là Chúc Tuyết Ngân.

Cô cô là người bên phía Hoàng Đô phái tới điều tra Sơn Tiên Quỷ sao??

Nhưng bọn họ không phải là trật tự giả của Ly Xuyên Đại Địa sao?

Khí tức của Chúc Tuyết Ngân rõ ràng đã khác so với lần trước gặp nhau.

Không đúng....

Lúc trước là do tu vi hắn không đủ cao, nên không phát giác được khí tức mà nàng giấu kín.

Hóa ra nàng đã bước qua Thiên Khảm kia.

Nếu không phải bây giờ hắn có một con rồng Vương cấp, gián tiếp tăng thêm năng lực của bản thân lên một bậc thì chính hắn còn không phát hiện được tu vi của nàng.

Khó trách bên phía Hoàng Đô lại phái nàng tới.

Kiếm cảnh của bản thân nàng đã siêu phàm nhập thánh, bây giờ tu vi cũng đã đến Vương cấp, thực lực càng kinh khủng hơn!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch