Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 379: Tâng bốc lẫn nhau

Chương 379: Tâng bốc lẫn nhau




DG: Vương Linh

Edit: Quăn Quăn

Duyệt Long Hoàng

Bên sông, dòng nước vẩn đục chảy chầm chậm xuôi theo những chỗ đất trũng, đám cỏ lau sậy đung đưa trong cơn gió rét.

Bồ Thế Minh đứng bên dòng sông, trên ngón tay dính một ít bùn đất, tựa hồ đang muốn phân rõ linh tính của số đất bùn này.

Chúc Tuyết Ngân đi tới, vẻ mặt cũng không khác gì ban nãy nhưng trong đôi mắt lại có tia sáng lộng lẫy lưu chuyển, trông không giống dáng vẻ không màng thế sự ngày thường của nàng.

Lại là hắn.

Bồ Thế Minh quay đầu lại, nhìn về phía khách điếm Chương Thụ cách đó không xa.

Bồ Thế Minh cũng coi như đã cùng làm việc với Chúc Tuyết Ngân được một thời gian, hắn nhớ lần trước khi tâm tình của nàng xảy ra biến hóa cũng là bởi vì gặp được Chúc Minh Lãng.

Bồ Thế Minh có điều tra qua, hắn phát hiện Chúc Tuyết Ngân là sư phụ của Chúc Minh Lãng, bọn họ có khoảng thời gian sinh sống cùng nhau hơn mười năm ở trong Khí Kiếm Lâm của Dao Sơn Kiếm tông.

Chỉ bởi vì đối phương là người thân sao?

Hắn đã nhìn thấy khi Chúc Tuyết Ngân đối mặt với những người thân khác trong Chúc môn và cả những người thân trong Hoàng đô nhưng cũng chưa từng thấy tâm tình nàng dao động như vậy.

"Vị Chúc Minh Lãng kia đối với ngươi mà nói rất không bình thường a!?" Bồ Thế Minh lộ ra một nụ cười ấm áp nói, giống như bằng hữu chào hỏi nhau.

"Manh mối đâu?" Chúc Tuyết Ngân không thèm để ý đến đề tài mà Bồ Thế Minh khơi mào, lãnh đạm hỏi.

"Trong cánh rừng phía Tây kia, nhưng chắc chỉ là một con Hà Tiên quỷ hoặc là Sâm Tiên quỷ thôi." Bồ Thế Minh nói.

"Giao cho ngươi." Chúc Tuyết Ngân nói.

Nếu như chỉ là Hà Tiên quỷ hay Sâm Tiên quỷ, Chúc Tuyết Ngân không cần phải xuất thủ.

Con nàng muốn tìm là Địa Tiên quỷ và Sơn Tiên quỷ.

Nhất là Sơn Tiên quỷ, chỉ một con đã có thể diệt sạch Quảng Sơn Tử Tông Lâm, nhất định không bình thường, đọ kiếm với một sinh vật siêu phàm nhập thánh mới có ý nghĩa.

Chúc Tuyết Ngân rời đi, chẳng biết đi đâu.

Bồ Thế Minh nhíu mày.

Hắn đi về phía khách điếm, nhìn thấy hai vị kiếm cô của Miểu Sơn Kiếm tông đang được người trong Tông lâm đón đi, Chúc Minh Lãng đứng trước cổng khách điếm, nhìn theo hướng các nàng rời đi.

"Chúc Minh Lãng." Bồ Thế Minh kêu một tiếng, gọi lại Chúc Minh Lãng đang có ý định rời đi.

"Bồ Thế Minh?" Chúc Minh Lãng có chút khó hiểu.

"Vừa rồi ta nghe nói có một con Hà Tiên quỷ ở đây bị ngươi giết chết, không ngờ tu vi của ngươi lại tăng lên nhanh như vậy." Bồ Thế Minh cười cười, lộ ra biểu tình như hai người bằng hữu đang trò chuyện với nhau.

"Ta học cái gì cũng nhanh." Chúc Minh Lãng nói.

Nụ cười Bồ Thế Minh cứng đờ.

Chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.

"Ta ở bên bờ sông phát hiện một số tạp chất kỳ quái có lẽ là da tiết trên thân thể của con Tiên quỷ nào đó rơi xuống, nhìn manh mối để lại có vẻ là một Tiên Quỷ có tu vi đạt đến một vạn hai ngàn năm hay ba ngàn năm, nhưng còn có con Tiên quỷ nào khác hay không thì không có cách nào xác định được, lỡ như phán đoán của ta có sai lầm, tánh mạng của ta mất đi là chuyện nhỏ chỉ sợ để con Tiên quỷ đó chạy thoát sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn." Bồ Thế Minh nói.

"Ngươi muốn ta đi cùng ngươi?" Chúc Minh Lãng cắt ngang.

"Chính là ý này." Bố Thế Minh gật đầu.

Chúc Minh Lãng có chút do dự.

Con Tiên quỷ một vạn ba ngàn năm đó đúng là con mà mình tìm bắt.

Bồ Thế Minh chắc là cũng phát hiện ra dấu chân của nó.

Nhưng bản thấn hắn lại không thể khẳng định nó sẽ xuất hiện ở nơi nào, nên chỉ có thể đợi, đợi đến khi con Tiên quỷ đó lại hiện thân làm loạn một lần nữa.

Cách này rất bị động, có khả năng khi nó xuất hiện, mình chạy đến thì nó đã đi rồi, với năng lực che dấu tung tích của Tiên quỷ, ngay cả những người có tu vi đạt tới chủ cấp cũng không có cách nào triệt để tìm ra chúng.

Hình như Bồ Thế Minh có khả năng phân biệt các loại đất đai, hơn nữa chỉ với chút tạp chất như vậy đã có thể phân tích ra đó là một con Tiên quỷ với mười ba ngàn năm tu vi...

Cũng không phải là không thể hợp tác.

Tìm được Tiên quỷ có thể cho Thiên Sát long ăn no, nhưng nếu hắn không tìm được máu thánh linh, có lẽ Thiên Sát long sẽ làm phản mất.

"Ta nắm trong tay một số tin tức, có thể nói cho ngươi, nhưng có việc ta muốn nói trước, máu của con Tiên Quỷ này thuộc về ta, những cái khác chia đều." Chúc Minh Lãng nói.

"Có thể." Bồ Thế Minh sảng khoái đáp ứng.

Bồ Thế Minh vẫn cưỡi con Thánh Sư long có thể bay vút lên trời điềm nhiên phi hành như trước.

Bây giờ Chúc Minh Lãng cũng không có long thú có thể cưỡi, vừa hay có thể đi nhờ tọa kỵ của Bồ Thế Minh.

Đi về hướng mảnh rừng mênh mông phía Tây.

Những gốc cây trong rừng cao lớn như muốn đâm thẳng đến tầng mây, nhưng trên nhánh cây lại nhìn không thấy được mấy cái lá, trông có vẻ rất đìu hiu.

"Thì ra là nấp ở trong cánh rừng này." Chúc Minh Lãng nói thầm.

Lúc trước, Chúc Minh Lãng truy tung đến một thôn trang nhỏ bên ngoài cánh rừng, nhưng sau đó không thấy manh mối nào nữa, nên hắn chỉ đành bố trí vài ba cái bẫy rập có thể bám vào thân thể ma yêu, đợi Tiên quỷ xuất hiện.

"Ban nãy Chúc Tuyết Ngân đã nói gì với ngươi thế, ta thấy tâm tình nàng rất nặng nề, chẳng lẽ có việc gì rất khó giải quyết sao?" Tâm tư Bồ Thế Minh tựa hồ không đặt trên Tiên quỷ, ngược lại lại đi hỏi điều này.

"Không có gì, chỉ hỏi tình hình gần đây của ta thôi, bảo ta mặc nhiều quần áo ấm, ăn ít thịt đi, ăn thêm các loại rau vào, mỗi một tỷ tỷ đều sẽ dặn dò đệ đệ như thế thôi... Ah, tuy xét trên bối phận nàng là cô cô của ta, nhưng trong mắt ta có nhiều lúc nàng lại giống như một vị tỷ tỷ nghiêm khắc ngoài lạnh trong nóng vậy." Chúc Minh Lãng hời hợt nói.

"Ngoài lạnh trong nóng??" Bồ Thế Minh cảm thấy dùng câu này để hình dung Chúc Tuyết Ngân thì có chút không thích hợp.

Nàng ấy luôn toát ra một tầng hàn ý từ tận xương tủy khiến người khác không dám đến gần, còn có ngạo khí bẩm sinh, dường như trên thế gian này không có ai có thể lọt vào mắt nàng.

Chẳng lẽ là tùy người??

Chúc Tuyết Ngân đối với Chúc Minh Lãng như vậy nhưng đối với những người khác thì...

Quả nhiên không đơn giản, giữa bọn họ quả nhiên có vấn đề, trực giác của hắn không có sai. (Ps: Yêu đơn phương là tự nguyện đau, là âm thầm nhớ, tội nghiệp một đứa bé không có hào quang nhân vật chính!!!)

"Các ngươi có quan hệ máu mủ không?" Bồ Thế Minh hỏi.

Chúc Minh Lãng liếc mắt nhìn Bồ Thế Minh.

Bồ Thế Minh phát hiện câu hỏi này của hắn có chút hơi quá phận, lúng túng cười, mở miệng giải thích: "Dù sao cũng cộng tác cùng nhau, nên cũng có nghe được vài lời đồn đãi, nói rằng Chúc Tuyết Ngân là con riêng của Hoàng vương, được gửi nuôi trong Chúc môn các ngươi..."

Lời đồn đãi này, Chúc Minh Lãng cũng từng nghe qua.

Thậm chí còn có một khoảng thời gian Chúc Minh Lãng còn tin đó là thật.

Dù sao Hoàng vương, Hoàng phi quả thực có chút thiên vị Chúc môn, cho dù hắn có chém tứ chi của thế tử, Hoàng vương cũng chỉ xử nhẹ mình mà thôi.

Nhưng nhớ tới những lời Chúc Tuyết Ngân đã nói với mình kia.

Chúc Minh Lãng lại cảm thấy lời đồn ấy có thể là giả.

Hoàng vương và Hoàng phi coi trọng Chúc Tuyết Ngân một cách khác thường, có phải là có quan hệ tới thân phận kia??

"Nhà ta như thế nào, tộc môn bí sử của gia tộc ta, ta cũng thật không biết, Nhưng mà Bồ công tử, vì sao ngươi lại có hứng thú với việc này như vậy?" Chúc Minh Lãng hỏi ngược lại.

"Thuận miệng hỏi chút thôi, coi như nói chuyện phiếm ấy mà, hơn nữa Chúc Tuyết Ngân là hòn ngọc quý trên tay Hoàng triều, là cộng sự của nàng, ta đương nhiên cũng có chút hiếu kì." Bồ Thế Minh cười nói.

"Bồ đại công tử khiêm nhường rồi, ngươi là người thừa kế Bồ gia, cũng là truyền nhân của Tử Tông Lâm, tương lai sáng lạn vô hạn a." Chúc Minh Lãng nói.

"Không dám, không dám, mấy cái danh hiệu ấy của Bồ Thế Minh ta cũng không bì kịp ngươi, không hề coi trọng danh lợi mà sống một cuộc sống vui vẻ tiêu diêu tự tại hành tẩu khắp nơi trong trời đất." Bồ Thế Minh nói.

Hai người đều khiêm tốn cười cười, tâng bốc lẫn nhau.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch