Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 385: Thiên ngoại chi khách

Chương 385: Thiên ngoại chi khách




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Rất đáng tiếc, lần này đây không phải là giết người cướp của mà là giải quyết mọi việc và không để lại vết tích nào!

Nói như vậy thì Chúc Minh Lãng không thể động tâm tư với tiền tài của mấy người này rồi, nếu không viên thánh linh châu mà Bồ Thế Minh mang theo bên người kia cũng rất đáng tiền.

Cũng không cần phải làm đến mức hủy thi diệt tích, dù sao bản thân Thiên sát long cũng là một loại biến chủng của Tang long, cho dù trong quá trình chiến đấu có lưu lại ít vảy thì đa số mọi người cũng không ai biết đó là gì.

Hiện trường phải dựng lên trông rất chân thực.

Giống như bọn Sơn Tiên quỷ lúc trước vậy, xuất thần nhập quỷ, tàn sát xong thì biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại hài cốt và thi thể rơi vãi trên mặt đất.

Kiểm tra tới lui mấy lần liền, sau khi xác định không còn bỏ sót điều gì nữa, Chúc Minh Lãng hiên ngang rời khỏi rừng trúc.

Khi trời đã tối, Chúc Minh Lãng về đến chỗ nghỉ chân là cái khách điếm lúc trước, Ôn Mộng Như và Bạch Tần An đã bị người của Miểu Sơn Kiếm tông đón đi, mình cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây để chiếu cố bọn họ nữa.

Vì không để người khác hoài nghi, Chúc Minh Lãng cố ý ở lại trong khách điếm thêm một ngày nữa.

Chúc Minh Lãng cố ý chờ đến khi thi thể của Bồ Thế Minh và chưởng quản mặc áo đen kia bị phát hiện hắn mới có ý định rời đi.

Buổi sáng sớm trời se se lạnh, Chúc Minh Lãng chuẩn bị rời đi trở về vùng huyết sắc đại địa thì quả nhiên Chúc Tuyết Ngân xuất hiện.

"Ta đang muốn nói lời từ biệt với Tuyết Ngân cô cô đây thật không ngờ cô cô lại đến đây chờ ta." Chúc Minh Lãng đi qua cây long não lớn trước cửa, bước về phía Chúc Tuyết Ngân một thân đạo bào mộc mạc.

"Máu ở trên đất là của con Tiên quỷ mà ta giết." giọng nói Chúc Tuyết Ngân lộ ra vài phần băng lãnh.

"Ngươi tức giận?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Ta đã nói, cho hắn một cơ hội." Chúc Tuyết Ngân nói.

"Kỳ thực nhìn thấy một tên nam nhân suốt ngày ở cùng một chỗ với Tuyết Ngân cô cô, trong lòng ta cũng rất khó chịu." Chúc Minh Lãng nở nụ cười nói.

Chúc Tuyết Ngân hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để tâm đến lời nói có ẩn giấu ám thị của Chúc Minh Lãng, trong ánh mắt không hề có một chút tình cảm nói:"Ngươi có thể đi."

"Tuyết Ngân cô cô bảo trọng." Chúc Minh Lãng nói.

Chúc Tuyết Ngân cũng không lên tiếng, nàng có một nghi vấn ở trong lòng nhưng lời đã dâng đến miệng rồi lại không nói ra thành tiếng được.

Sự nghi ngờ này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện nhi nữ tình trường cả, chỉ là nàng không rõ, Chúc Minh Lãng làm thế nào để giết chết Bồ Thế Minh cùng những người cao thủ kia.

Với thực lực bây giờ của hắn, hẳn là không làm được.

Chúc Minh Lãng, rốt cuộc hắn còn che giấu điều gì?

Chúc Minh Lãng rời khỏi vùng đất thị phi này.

Sơn Tiên quỷ, Địa Tiên quỷ, Sâm Tiên quỷ, Hà Tiên quỷ, những thứ này không có liên quan gì đến hắn cả, người của tứ đại tông môn và Hoàng triều đã tụ tập ở đây rồi.

Lần này hắn ra ngoài mục đích chính là săn bắt để nuôi rồng, hắn cũng không muốn phí nhiều sức lực với mấy con Tiên quỷ này đến cùng.

Huống hồ gì thực lực của Địa Tiên quỷ chỉ sợ cũng sắp đạt đến vương cấp, càng không phải nói đến còn một con Sơn Tiên quỷ đã có vương cấp thực lực, nó còn có thể một mình diệt sạch Quảng Sơn Tử Tông lâm.

Có khả năng đó là một thánh linh siêu phàm đã hơn 5 vạn năm, mặc dù đã sở hữu long vương nhưng Chúc Minh Lãng vẫn chưa chắc có thể là đối thủ với Sơn Tiên quỷ.

Tuyết phong thành.

Muốn trở về Trà Sắc đại địa nhanh hơn một chút thì phải đi qua sơn quan phía sau Tuyết Phong thành, sau khi Chúc Minh Lãng đến Tuyết Phong thành cũng ở lại nơi này nghỉ ngơi chốc lát.

Thiên Sát long đã quay trở về linh vực ngáy khò khò rồi, Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ đành phải cưỡi ngựa đi, một đường xóc nảy trở về Huyết sắc đại địa.

Nhìn thoáng qua linh vực kén trắng bạc như tuyết, tơ vàng kén xanh, bao kiếm kim loại, hắc kén vĩ đại...

Như bốn phần mộ hoa lệ, một chút động tĩnh cũng không có, khiến cho Chúc Minh Lãng mỗi lần nhớ đến nhìn bọn chúng một chút lại không hận không thể thắp cho chúng nó mấy nén nhang.

Sao cả đám lại luân hồi trập biến cùng lúc thế này.

Thiên Sát long ăn uống no đủ, trừ phi bản thân xảy ra tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nếu không nó chắc cũng sẽ không dốc sức ra giúp mình, điều này khiến cho một mục long sư bậc tôn giả như Chúc Minh Lãng chỉ trong một đêm đã bị biến trở về thành người nguyên thủy, ngay cả tọa kỵ cũng không có chỉ có thể cưỡi ngựa mà đi.

May mà Tuyết Phong thành tương đối phồn hoa, bản thân cũng có tiền, đến lúc đó thuê một con phi long, tin chắc rằng hắn cũng không cần lặn lội đường xa như vậy nữa.

Quãng thời gian không có rồng bên người này quả thật hơi khổ một chút.

Hơn nữa biết nói làm sao với nương tử cùng mấy cô em vợ của mình đây a...biết nói làm sao được nhỉ!

Thời gian này, mọi việc đều phải dựa vào các nàng rồi.

Đương nhiên, chuyện lớn, mình vẫn có thể giải quyết, nhưng còn phải tùy xem việc này có đủ lớn hay không, có lớn đến mức cấp bậc long vương hay không.

Đến Tuyết Phong thành.

Chúc Minh Lãng nhìn thấy bảng hiệu của Chúc môn ngoại đình, còn là ở trong đoạn đường phồn hoa nhất nổi bật nhất của thành.

Nhìn thấy cửa hiệu của nhà mình, hai mắt Chúc Minh Lãng sáng lên.

Ngay cả tiền thuê tọa kỵ cũng không cần bỏ ra nữa rồi.

Vào bên trong cửa hàng đúc của ngoại đình, Chúc Minh Lãng nói ra thân phận của mình, vài đệ tử Chúc môn ngoại đình đang ở trong tiệm đều liếc mắt nhìn nhau, trong nhất thời cũng không dám khẳng định vị này có thật là vị công tử duy nhất của Chúc môn hay không.

Hoàng đô cách nơi này rất xa, đừng nói đến khả năng vị công tử duy nhất kia có thể tới đây, ngay cả những vị thành viên nòng cốt của Chúc môn ngoại đình cũng rất hiếm khi tới đây, bọn họ làm sao có khả năng tiếp xúc được người có thân phận thật sự thuộc Chúc môn chứ.

Lúc này Chúc Minh Lãng mới ý thức được, thân phận bài của hắn trong nội đình cũng chưa chắc dùng được ở đây bởi vì căn bản họ chưa từng thấy qua, vì vậy Chúc Minh Lãng lấy ra ngọc bài mà Chúc Vu Sơn đưa cho mình, quả nhiên mấy tên tiểu gia hỏa ngoại môn này đều trợn mắt há mồm hết cả rồi, tên nào tên nấy vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

"Công tử, mời vào bên trong ngồi, chưởng quỹ đang chế tạo một ô kim đề cho một con Thần Ngưu của An vương, nghe bảo là muốn tặng cho một vị thiên ngoại chi khách." một tên đệ tử cung kính nói.

"Không có việc gì, ta chỉ đến để mượn một con tọa kỵ... Thiên ngoại chi khách??" lúc đầu Chúc Minh Lãng còn chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nghe được xưng hô này, trong lúc bất chợt lại nhớ đến thân phận mà Chúc Tuyết Ngân nói tới kia.

"Chưỡng quỹ nói như vậy ạ, chắc cũng sắp xong rồi, công tử chờ thêm chốc lát?" tên đệ tử kia nói.

Vừa dứt lời, có một gã đại hán đi ra từ bên trong phòng chế tạo, trên đầu bóng loáng không một cọng tóc, cơ bắp trên người bóng loáng chiếu sáng, nhưng cũng chỉ mặc một bộ áo da lưng.

"Là con trai của Sơn đại ca sao? Ta vừa nghe có người ở bên ngoài nói chuyện liền lập tức chạy ra đây, không có nghênh đón từ xa, không nghênh đón từ xa a!" vị trưởng quỹ vô cùng tinh tráng nói.

"Đúng vậy, vị đà chủ này, ta chỉ là đi ngang qua muốn vào mượn một con tọa kỵ." Chúc Minh Lãng gật đầu, hắn cảm thấy không cần nói ra việc mình là Chúc Minh Lãng nên trước tiên cứ mượn thân phận của vị đệ đệ Chúc Đồng vừa mới qua đời vậy!

Người của ngoại đình vừa nghe thấy mình là người của nội đình thì chắc chắn sẽ vô cùng câu nệ, vô cùng tôn kính vậy nên nói mình là người ngoại đình thì sẽ tùy ý một chút.

"Khó có cơ hội mới đến đây một lần, nhất định phải để chúng ta chiêu đãi chứ, phân đà ngoại đình Chúc môn ở Tuyết Phong thành rất ít khi được đón tiếp khách quý như vậy mà." hán tử tinh tráng ngẩn ra nói.

"Chưởng quỹ, còn cái ô kim đề mà An vương cần..." tên đệ tử ban nãy lại lên tiếng nhọ giọng nhắc nhở một câu.

"An vương là một người ngoài sao có thể quan trọng bằng tiểu công tử của chúng ta chứ, ngày mai lại đưa qua cho hắn cũng không muộn." hán tử nói.

"Chưỡng quỹ, ta nghe nói An vương muốn tặng cái ô kim đề này cho một vị thiên ngoại chi khách, là khách thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Cũng không biết được, An vương chỉ nói với ta như vậy, muốn ta làm ngày làm đêm, nói là không được trễ nãi, muốn ta làm phải đẹp còn phải thật lớn nữa."

"Ta còn chưa từng gặp qua ai là thiên ngoại chi khách cả, không bằng lúc chưởng quỹ qua đó đưa ô kim đề cũng thuận tiện đưa ta theo để cho ta mở mang kiến thức." Chúc Minh Lãng nói.

"Không thành vấn đề, để ta sai bọn thuộc hạ tiếp đãi tiểu công tử cho tốt, còn ta đi hoàn thành công việc trước." chưởng quỹ thoải mái nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch