Tằng Lương mang theo oán niệm rời khỏi bãi cát trên sân huấn luyện này.
Nhìn thấy Thuần Long cao viện ở Mạn thành này còn có hạng người như vậy, Chúc Minh Lãng cũng bắt đầu ma quyền sát chưởng.
Loại người thích tự cho là đúng này, nếu như xếp từng cái đầu lớn như cái đấu thành một hàng ở dưới chân mình, thì Chúc Minh Lãng tuyệt đối sẽ vững vàng giẫm lên hắn!
Tiếp tục ở trên bãi cát một lúc, Chúc Minh Lãng muốn nhìn xem Thương Loan Thanh Long còn có năng lực gì.
Chủ yếu là thực lực của Thứu Long kia không đủ để Thương Loan Thanh Long thi triển ra hết bản lĩnh của mình.
Mà pháp thuật nó sử dụng cũng thuộc về thuật ra roi cơ bản của Thần Mộc Thanh Thánh Long....
“Ha ha ha, bằng hữu, ngươi cũng đến Thuần Long học viện à.” Đột nhiên một âm thanh vang lên từ sau lưng Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng quay đầu lại nhìn thấy một con Mãnh Long quen thuộc, còn có người ăn mặc lòe loẹt đang ngồi trên con Mãnh Long này, chẳng phải là La Thiếu Viêm mấy ngày trước mới gặp được ở Huyên Thảo sơn bảo sao?
So với loại người như Tằng Lương thì Chúc Minh Lãng cảm thấy La Thiếu Viêm đáng yêu hơn hắn nhiều.
“Ồ, đây là Tiểu Thánh Long nhà ai đây, sao lại chạy tới trước mặt ngươi?” La Thiếu Viêm đi tới, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Thanh Trác.
Con Mãnh Long kia theo bản năng hơi lùi về sau vài bước, La Thiếu Viêm nhảy xuống từ trên lưng Mãnh Long, trong đôi mắt kia chỉ có mỗi Thương Loan Thanh Long, dường như đây là sinh vật đặc biệt nhất mà hắn từng nhìn thấy trong những năm gần đây.
“Nó là rồng của ta.” Chúc Minh Lãng lộ ra một nụ cười vô hại.
“Của ngươi??” La Thiếu Viêm lộ ra dáng vẻ không cho là thật.
Rất nhanh Tiểu Thanh Trác đã nhẹ nhàng đậu xuống vai Chúc Minh Lãng, một đôi mắt màu xanh đang nhìn chăm chú La Thiếu Viêm.
La Thiếu Viêm nhớ ra đôi mắt xanh này, không phải là tiểu linh trùng có đôi mắt tròn vo gặm lá dâu ở trên bàn lúc trước sao, chẳng lẽ con Thanh Thánh Long này chính là biến ảo của nó.
“Nó hóa rồng rồi.” Chúc Minh Lãng nói.
“Đùa... đùa... đùa trò gì thế!” Cả người La Thiếu Viêm đều choáng váng.
Thật sự hóa rồng sao???
Rốt cuộc tên Chúc Minh Lãng này có vận cứt chó gì vậy, nuôi một con trùng mà cũng có thể hóa thành rồng.
Hóa rồng thì cũng thôi đi.
Mẹ nó chứ lại còn là chủng loại Thánh Long!!
Thánh Long đến giai đoạn hoàn toàn thành hình thì nhất định sẽ là Quân cấp!
“Trước hết uống hết nước ở bãi cát này đi, chính ngươi nói rồi mà, nó mà hóa rồng thì ngươi sẽ uống hết nước ở Nghê Hải.” Chúc Minh Lãng nói.
La Thiếu Viêm nhìn Thương Loan Thanh Long một lần nữa, rồi lại nhìn chỗ nước cạn này.
Trên bờ cát có rất nhiều học viên Mục long sư đang thuần long, tất cả đều đang tập luyện ở đây, có một số Long Thú không có giáo dưỡng, thậm chí còn trực tiếp bài tiết ở trong nước, khiến cho nước biển có vài chỗ vừa vàng vừa thối.
Vừa nghĩ tới lời nói tự tin quá mức lúc trước của mình, La Thiếu Viêm thật sự muốn tát cho mình một cái.
Đã nhiều năm như vậy, sao lại không thể sửa được cái tật xấu miệng tiện này!
Nhưng hắn cảm thấy chuyện này cũng chẳng thể trách hắn a, ai có thể biết được một con côn trùng ăn lá dâu lại thật sự có thể hóa thành rồng???
“Cái đó, nếu không thì ta mời ngươi uống một bầu rượu nhé, chuyện uống nước biển này coi như bỏ qua đi?” La Thiếu Viêm vô cùng xấu hổ nói.
“Được, rượu của ngươi cũng không tệ.” Chúc Minh Lãng sảng khoái nói, thật ra hắn cũng chẳng muốn so đo với La Thiếu Viêm.
“Ta còn có việc, chỉ là vừa vặn nhìn thấy ngươi nên mới tới đây chào hỏi. Thánh Long là một chủng loại khá cao quý, lúc bồi dưỡng và thuần dưỡng ngươi cần chú ý nhiều hơn, nếu có gì không biết thì có thể tới hỏi ta.” La Thiếu Viêm lại leo lên tọa kỵ của hắn rồi nói với Chúc Minh Lãng.
“Được, nếu như đều ở trong Thuần Long học viện, thì chúng ta sẽ còn gặp lại.” Chúc Minh Lãng nói.
“Hay là đừng gặp đi, ngươi đả kích đến lòng tự tôn của ta…” La Thiếu Viêm khổ sở mặt mày, đã qua một lúc lâu mà hắn vẫn chưa thể hoàn hồn được từ trong sự kinh ngạc.
Tiểu Thánh Long.
Giữa linh trùng và Tiểu Thánh Long thì rốt cuộc phải vượt qua bao nhiêu giai cấp chủng tộc??
Sớm biết thế mình cũng mua một con linh nga trông thuận mắt ở Huyên Thảo sơn bảo rồi, không chừng lại có một ngày nó biến thành phượng hoàng thì sao!
...
Tiểu Thanh Trác ngoại trừ pháp thuận ra roi ra thì nó còn có thêm thuật ngự quang nữa.
Thân thể của nó có thể toát ra một ánh sáng màu xanh vô cùng nóng bỏng chói mắt, đồng thời có lực tịnh hóa và thiêu đốt rất mạnh, cái này được Cẩm Lý tiên sinh gọi là Thanh Diệu Thánh Quang, là do Thanh Hoàng bay lượn trên cửu thiên, nên lông vũ của nó nạp vào một lượng ánh mặt trời mãnh liệt rồi chuyển hóa thành năng lực cực mạnh này.
Vì do còn đang phát dục, nên hiện tại Tiểu Thanh Trác thi triển ra Thanh Diệu Thánh Quang vẫn còn có chút yếu ớt, nhưng mà vài ngày sau nữa hoặc là sau giai đoạn trưởng thành, loại năng lực này của nó nhất định sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Trừ những cái đó ra, thì đuôi của Tiểu Thanh Trác dường như còn chứa bốn loại pháp thuật và năng lực khác nhau, Chúc Minh Lãng còn chưa kịp thấy Tiểu Thanh Trác thi triển ra, thì Tiểu Thanh Trác đã mệt mỏi rã rời rồi.
Cho nó ăn lá dâu và Ngô Đồng Linh Lộ xong, Tiểu Thanh Trác liền trở về trong linh vực để bồi dưỡng trong linh tuyền.
Từ sau khi dùng hoàng oa ba vạn năm, linh vực của Chúc Minh Lãng lại tăng cường thêm lần nữa, có thể tăng tốc độ tu luyện lên tới một trăm hai mươi lần.
Cái này có thể giúp cho Tiểu Thanh Trác nhanh chóng vượt qua ấu niên kỳ!
...
Không đến mấy ngày thì các học viên của Thuần Long học viện ở Ly Xuyên cũng lần lượt chạy đến.
Lần này người được gọi đến để nhận khảo nghiệm có tất cả là bảy người, trong đó có mấy người mà Chúc Minh Lãng cũng quen thuộc.
Ở trong căn phòng nhỏ của Đoàn Thường Thanh, mặc dù trên mặt của bảy học viên Mục long sư này đều lộ ra vẻ mệt nhọc do lặn lội đường xa, nhưng có thể ra bên ngoài thế giới rộng lớn để học hỏi, có thể nhìn thấy vẻ huy hoàng của Nghê Hải ở Mạn thành, hiển nhiên bọn họ khó có thể ức chế được sự hưng phấn và kích động ở trong lòng.
“Chúc Minh Lãng?? Sao ngươi lại ở đây??” Nam Diệp là người đầu tiên nhìn thấy hắn, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Sau lưng Nam Diệp còn có Lý Thiếu Dĩnh cháu của quyền sư, hắn cũng rất ngạc nhiên.
Xém thì quên mất, Chúc Minh Lãng cũng là đồng học của bọn họ.
“Đi ngang qua đây, nghe Đoàn viện trưởng và Đoàn Lam lão sư nói, người ở nơi này cố ý làm khó dễ chúng ta, cho nên ta cũng muốn đến giúp một chút sức lực.” Chúc Minh Lãng nói.
Bọn Nam Diệp và Lý Thiếu Dĩnh cũng không hiểu rõ thực lực bây giờ của Chúc Minh Lãng.
Dù sao thì chuyện Chúc Minh Lãng là công tử của Chúc Môn bọn họ cũng hoàn toàn không biết.
“Bạch Dật Thư, trên đường có gặp phải phiền toái gì không?” Đoàn Thường Thanh dò hỏi.
“Khá tốt, dù sao thì bây giờ Ly Xuyên chúng ta đã có quốc bang, cũng thuộc về Cực Đình hoàng triều, chỉ cần trên tay chúng ta có văn thư thông hành chính quy, thì các quan binh của những quốc thành đó cũng sẽ không làm khó dễ chúng ta.” Bạch Dật Thư lão sư nói.
“Vậy là tốt rồi, lúc ta và Đoàn Lam tới đây thì gặp phải vài chuyện làm người ta thấy đau đầu, cũng may thực lực của ta không yếu, các ngươi không sao là tốt rồi, tranh thủ thời gian đưa các học viên đi nghỉ ngơi đi, buổi khảo nghiệm sẽ diễn ra vào bảy ngày sau, hiện tại ta cũng đã hiểu khá rõ thực lực của những người mà học viện sẽ phái ra.” Đoàn Thường Thanh nói.
“Thật ra ta cũng đã gặp một người, tên là Tằng Lương gì đó.” Chúc Minh Lãng kể sơ qua về chuyện trên bãi cát ngày ấy.
“Vậy thì cũng không sai đâu, hiệp đầu có lẽ là do học viên chúng ta xuất chiến, nghênh kích một số học viên được cao viện sàng chọn ra.”