Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 401: Giúp người làm niềm vui

Chương 401: Giúp người làm niềm vui




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.

Thân hình Thiên Sát Long thon dài, ảm tinh lộng lẫy đầy màu sắc như Ám Dạ quân vương, dù giữa ban ngày thì bề ngoài của nó vẫn phi thường tà dị tuấn dật.

Chúc Minh Lãng đang chú ý Nghê Hải.

Lúc vừa đến Nghê Hải, Chúc Minh Lãng đã để ý đến một cái biến hóa.

Đó chính là Mộc San Hô vốn phát triển hưng thịnh nhất Nghê Hải không biết vì sao đã mất đi sắc thái ngày xưa.

Điều này khiến rất nhiều kiến trúc xinh đẹp trong các thành trì cũng giống như bị phai màu, ngay cả nước biển cũng còn lâu mới có được sự sạch sẽ thanh tịnh như ngày trước.

Vốn cho rằng là do một vài quốc bang gần biển có hoạt động gây ô nhiễm Nghê Hải, nhưng đi đến Viễn Hải, loại tình huống này tựa hồ cũng không hề được cải thiện.

. . .

Tốc độ phi hành của Thiên Sát Long rất nhanh, mới qua thời gian một bữa cơm, nó đã bay đến khu vực Viễn Hải.

Bên trong Nghê Hải còn có một số quốc đảo, đa số cũng đều lấy Mục Long sư vi tôn.

Mà những hòn đảo trong Nghê Hải, có rất nhiều nơi được xưng là Long Đảo, Linh đảo, Ma đảo hay một số địa phương đặc thù, là thánh địa mà tuyệt đại đa số thám hiểm giả truy tìm, thường thường có thể mang bảo vật, linh vật, thánh vật giá trị liên thành.

Nhưng không chỉ có rồng, những hòn đảo xa trong Nghê Hải còn có không ít thánh linh cấp bậc Truyền Thuyết, nổi danh nhất dĩ nhiên chính là Phượng Hoàng.

Mặc dù Phượng Hoàng không phải là rồng, nhưng nó là Thánh Linh Chi Vương, đa số Phượng Hoàng đã sống sót qua những năm tháng rất dài, hai vạn năm, năm vạn năm, thậm chí mười vạn năm Thần Phượng đều có thể tồn tại.

Chúc Minh Lãng cưỡi Thiên Sát Long bay về hướng Viễn Hải, kỳ thật cũng không có mục đích, chỉ tùy tiện đi dạo một vòng, xem xét một chút hoàn cảnh đại khái của Nghê Hải một lần.

Mặc dù là Long Vương, một số Long đảo cùng Ma đảo trong Nghê Hải, Thiên Sát Long cũng không thể tùy tiện xâm lấn, nhiều nhất là đi dạo một vòng ở chung quanh.

Chúc Minh Lãng trông thấy một tòa Long đảo, buổi chiều, bầy rồng giống như chim, bay liệng đầy trời, tựa như vô số lông vũ diễm lệ phất phới ở phía trên hòn đảo thần thánh mà cổ lão kia, trong đó không thiếu những con rồng đạt tới cấp bậc Long chủ, long quân, bọn chúng vì săn mồi, ở trên không trung hòn đảo cho thấy năng lực săn giết kinh người, lấy những Long tử, Long tướng làm thức ăn!

Lại phi hành về nơi xa hơn, Chúc Minh Lãng thấy được nơi trời và biển liên kết xuất hiện một đầu giao long vượt biển.

Đầu giao long kia to lớn như hồng, rõ ràng cách xa nhau tới mấy ngàn thước, vẫn có thể cảm nhận được khí thế bàng bạc của nó không giảm!

Hải dương thâm thúy mà rộng lớn, so với lục địa còn muốn phong phú hơn, có trời mới biết ở dưới rãnh biển sâu mấy vạn mét, trong những hang động dưới biển, đáy biển u ám giống như thông sang một mảnh dị không khác, lại là nơi nghỉ ngơi của số lượng Long tộc nhiều không có gì sánh kịp!

Thiên Sát Long tiếp tục bay lượn.

Cảm nhận được Nghê Hải bao la, cảm nhận được bên trong Nghê Hải là nơi nghỉ lại của rất nhiều sinh vật cấp bậc Chí Tôn, Thiên Sát Long Vương cũng khó được lộ ra một bộ dáng không cam lòng cùng khiêm tốn, không tiếp tục nghênh ngang lướt qua giống trước đó vẫn lướt qua trên không một số hòn đảo thần bí, mà nó đã hiểu được và phát hiện những điểm không hợp lý mà lách qua.

"Nơi đó hình như có người." Thị lực của Chúc Minh Lãng cũng phi thường tốt, hắn trông thấy bên trên một hòn đảo san hô tựa hồ có mấy tên Mục Long sư.

"Bọn họ đang chiến đấu?"

"Qua xem một chút đi, dù sao cũng không có chuyện gì làm."

Thiên Sát Long hướng về phía đảo san hô kia bay đi, khi cách hòn đảo độ cao hơn một trăm mét, Chúc Minh Lãng phát hiện nhóm Mục Long sư bên trên đảo san hô mang theo mũ có ký hiệu thuần long cao viện.

Là người Thuần Long học viện. . .

Mà lại là người có chức vị tương đối cao, bởi vì mũ kia tựa hồ là đại biểu cho những người có thân phận tôn quý nhất học viện.

Chúc Minh Lãng do dự một hồi, cuối cùng vẫn dùng khăn che mặt bằng tơ lụa đem mặt mình che lại.

Trước đây không lâu hắn mới giết Bồ Thế Minh, thế lực Bồ thị rất khổng lồ, vì lý do an toàn hắn vẫn không nên bại lộ thực lực của mình quá sớm, như thế hắn sẽ không bị liệt vào nhóm người hiềm nghi.

"Bằng hữu, có thể giúp chúng ta một vấn đề nhỏ hay không, chúng ta là người của thuần long cao viện, tại hạ là Cao Viện Đại Giáo Dụ, tên là Lâm Chiêu, mấy vị bên cạnh ta cũng đều là viện tuần." Một vị trung niên lão giả trong đó mở miệng nói ra.

Hắn mang theo mũ của học viện, ăn mặc đoan chính, ngữ khí cũng phi thường thành khẩn.

"Tại sao mấy vị lại lưu lại ở chỗ này, lúc ta ở trên không trung đã trông thấy ở vùng biển phụ cận có rất nhiều Bạo Huyết Long Sa." Sau khi Chúc Minh Lãng xác nhận thân phận của đối phương, lúc này mới điều khiển Thiên Sát Long hạ xuống bên trên đảo san hô này.

"Chúng ta cũng là hành động bất đắc dĩ, không dối gạt bằng hữu, chúng ta đang tìm Nghê Hải Thụ Ô, kết quả gặp phải một đầu Tuyệt Hải Ưng Hoàng tu vi mấy vạn năm tập kích, đồng bạn của ta có người bị thương, dù đã cầm máu, nhưng Ưng Hoàng kia vẫn có thể ngửi được khí tức của chúng ta." Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.

"Các ngươi không dám phi hành?" Chúc Minh Lãng nhìn mấy vị viện tuần kia một cái.

Hai nam tử, một nữ tử.

Nam tử đều đã ba mươi mấy, ngược lại là vị nữ tử kia tuổi còn tương đối trẻ, cũng không qua ba mươi, lông mày cùng đôi mắt cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo không dễ dàng thân cận, chỉ vì bị thương, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, lộ ra mấy phần yếu đuối cùng bất lực.

"Đúng vậy, đầu Tuyệt Hải Ưng Hoàng kia có được bản lĩnh truy tung cực mạnh, Long sủng của chúng ta bị nó đánh dấu, chỉ cần gọi ra, dù nó ở ngoài ngàn dặm cũng có thể ngửi được mà lập tức đánh tới." Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.

"Còn nàng vẫn không ngừng chảy máu, kết quả đưa tới những con Bạo Huyết Long Sa này. . ." Tên viện tuần hơi mập nói.

"Có thể nhờ ngài hộ tống chúng ta về thành an toàn hay không, chúng ta nhất định có thâm tạ." Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu nói.

"Ta phải cùng long sủng của ta thương lượng một chút." Chúc Minh Lãng nói.

Bây giờ không phải là vấn đề Chúc Minh Lãng có nguyện ý hay không.

Thiên Sát Long cũng sẽ không tùy tiện cho người khác ngồi trên người nó.

Đại giáo dụ Lâm Chiêu cùng cái mấy tên viện tuần khác hai mặt nhìn nhau. . .

Họ đã gặp qua không ít Mục Long sư cực kỳ tôn trọng long sủng của mình, nhưng lại chưa từng nhìn thấy ai giống như vị cao nhân này, ngay cả loại chuyện này đều muốn thương lượng cùng long sủng.

"Ta cùng long sủng vốn định ra ngoài đi săn, nó chỉ uống thánh linh chi huyết vạn năm trở lên, nếu như hộ tống các ngươi, có thể sẽ làm trễ nải hành trình đi săn của chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Thánh linh chi huyết, dễ nói, dễ nói, cao viện chúng ta vừa vặn có một ít hàng tồn kho, chỉ cần các hạ nguyện ý hộ tống chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ dâng lên thánh linh chi huyết." Đại Giáo Dụ lập tức nói.

"Vậy thì tốt, đều mời lên đi." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

. . .

. . .

Bay lên bầu trời, mặc dù Thiên Sát Long có mấy phần bất mãn, nhưng Chúc Minh Lãng đã hứa hẹn cho nó thánh linh chi huyết một vạn năm năm trở lên, vậy thì nó cố mà chở mấy người này đi vậy.

Tốc độ phi hành cuảnThiên Sát Long rất nhanh, không bao lâu sau cũng đã bay qua một phần ba lộ trình.

Nhìn thấy một chút đảo quốc quen thuộc ở phía dưới, Lâm Chiêu cùng mấy tên viện tuần khác cũng thở một hơi thật dài.

Kỳ thật trong lòng bọn họ có một chút may mắn.

Tại vị trí như vùng biển hoang vu này, có thể trông thấy một người sống cũng không tệ, lại càng không cần phải nói đến vị cường giả có được Long Vương trước mắt này.

Tuyệt Hải Ưng Hoàng có tu vi hai vạn năm ngàn năm, không phải những sinh vật cấp Long Vương, bọn họ cũng không dám mở miệng cầu xin giúp đỡ, dù sao Thiên Sát Long Vương này đối với Tuyệt Hải Ưng Hoàng vẫn có lực uy hiếp nhất định!

"Các hạ có tu vi cao minh như vậy, thực sự khiến chúng ta có chút xấu hổ a." Đại Giáo Dụ mở miệng nói ra.

Đối phương che mặt, Đại Giáo Dụ chỉ nghe thanh âm cũng cảm giác tuổi của hắn không lớn lắm.

"Đại giáo dụ không phải cũng là Vương cấp Tôn giả sao?" Chúc Minh Lãng nói.

"Các hạ tuổi còn trẻ đã là Long Vương tôn giả, ta cũng đã vào tuổi lão niên, cảnh giới tương lai mà các hạ tiếp xúc đến, sao lại là thứ mà loại phàm tục như ta đây có thể chạm đâu."

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch