Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 403: Giao đấu

Chương 403: Giao đấu




Dịch giả: Devil

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

...

Ở trên cầu san hô vừa dài vừa lớn, Chúc Minh Lãng lượn quanh một vòng trên đường phố màu trắng này rồi mới quay về Thuần Long cao viện.

Chủ yếu vẫn là vì Thiên Sát Long khiến người khác quá chú ý, mà hành tẩu trên giang hồ hiểm ác như thế này thì vẫn nên lưu lại trên tay một quân át chủ bài mà người khác không biết thì sẽ tốt hơn.

Trở lại chỗ ở, Chúc Minh Lãng cũng chẳng có chuyện gì để làm, thế là đi dọc theo bãi biển cạn, đi ngắm nhìn phong cảnh ở Tối Cao Viện ở Mạn thành này một lát.

Thuần Long cao viện rất lớn, hoàn toàn như một hòn đảo nhỏ trên chỗ nước cạn, cảnh sắc và khí hậu có thể nói là hoàn mỹ, những ngọn núi nhỏ và kiến trúc xen vào nhau một cách tinh tế, kết hợp với nhau tạo nên sự tinh mỹ, lộng lẫy lại trần đầy nghệ thuật.

Đi từ lúc hoàng hôn đến lúc màn đêm buông xuống, trên bầu trời xanh đen kia đã bắt đầu hiện ra những chòm sao lấp lánh, chiếu sáng xuống mặt biển yên tĩnh này, mà những ngọn đèn mê người trong Mạn thành này cũng không cam chịu khuất phục trước cảnh rực rỡ của sao và biển, từ lục địa kéo dài tới bên bờ biển đều đang cho thấy ánh sáng của nó là rực rỡ nhất.

Chúc Minh Lãng đi đến Thủy Mộc Chi Lâm, chỗ này đã được tu bổ rất chỉnh tề, không có một nhánh cây dư thừa nào vượt qua.

Dường như cách đó không xa chính là phòng của Đoàn Thường Thanh, mặt tiền hướng về phía vịnh biển nho nhỏ, đối diện với phong cảnh diễm lệ lộng lẫy của Mạn thành.

Đi thêm mấy bước nữa, Chúc Minh Lãng nhìn thấy có một bóng người ôn nhu tuyệt đẹp lẳng lặng ngồi dưới bóng cây, người đó đang ngẩn ngơ nhìn vào Mạn thành này, tiếng bước chân của Chúc Minh Lãng cũng không nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn không phát hiện ra.

Chúc Minh Lãng đến gần, nhìn thấy một bên gò má được các loại ánh đêm chiếu rọi đến mỹ lệ mà rung động lòng người, hơi do dự một chút, Chúc Minh Lãng vẫn thấy không nên quấy rầy mạch suy nghĩ của nữ tử này, mỗi người đều có một không gian nhỏ của riêng mình, nếu tùy tiện phá vỡ thì ngược lại có chút đường đột.

Chúc Minh Lãng đang định đi tới chỗ khác thì vị nữ tử ấy lại gọi một tiếng.

“Chúc Minh Lãng?”

“Đoàn Lam lão sư.” Chúc Minh Lãng nghiêng người sang, hắn vẫn tao nhã lễ phép như lúc trước ở học viện tại Ly Xuyên.

Đoàn Lam muốn nói lại thôi, giống như muốn nói một chút gì đó nhưng cũng chẳng biết nên nói từ đâu.

“Mọi thứ đều quá đột ngột.” Chúc Minh Lãng cũng đã hiểu được Đoàn Lam đang lo lắng chuyện gì ở trong lòng, ôn hòa nói.

“Ừm.” Đoàn Lam gật đầu.

Đột nhiên có một chuyện lớn như vậy đột ngột xông vào phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của Ly Xuyên, mà sâu hơn nữa là đánh nát cả Thuần Long học viện vốn không thể nào bị dao động ở Ly Xuyên.

Nàng đã quen với yên bình, cũng đã quen âm thầm làm một số chuyện có khả năng cho phép để giúp đỡ những người cực khổ kia, nhưng nàng chưa từng nghĩ cả bản thân mình cũng bị lâm vào trong ma luyện và khổ nạn này.

Bôn ba đi đi về về lại bị người ta đối xử lạnh nhạt, mặc dù nhiều khi đều là phụ thân nàng Đoàn Thường Thanh ra mặt, nhưng nhìn thấy phụ thân kính ngưỡng của mình lại khúm núm trước đám người cao viện này, thì nàng thật sự khó mà tiếp nhận được.

“Học viện là tình cảm chân thành của phụ thân, ông đã vì nó mà vất vả cực khổ, mà ta lại không biết nên làm gì cho người...” Đoàn Lam thấp giọng nói.

“Đoàn Lam lão sư đừng lo lắng như vậy.” Chúc Minh Lãng nói.

“Chúc Minh Lãng, nghe nói quan hệ của ngươi và nữ quân không tệ?” Đoàn Lam hỏi.

“Chuyện này...” Chúc Minh Lãng sao lại cảm thấy vấn đề này cứ là lạ.

Sao lại muốn biết quan hệ của mình và Lê Vân Tư.

Chẳng lẽ là nàng có ý kia với mình??

Lúc người ta hay lo lắng thì luôn dễ dàng nói ra lời trong lòng.

Cẩn thận nghĩ lại thì mình và Đoàn Lam lão sư cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, thuộc về loại có thể tín nhiệm lẫn nhau, mặc dù từ sau lần bị thương kia thì bọn họ rất ít gặp mặt nhau, là nảy sinh tình cảm vi diệu vào lúc đó sao??

Cái này nên làm sao cho phải đây.

Đoàn Lam lão sư quả thật không tệ, vóc dáng đẹp, khí chất lại yên tĩnh đoan trang, nói chuyện thì vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn, cũng đã trợ giúp không ít cho mình, vừa nghĩ tới phải nhẫn tâm cự tuyệt tấm lòng của nàng thì trong lòng hắn cũng có chút đau đớn.

“Có thể nói một chút về nàng với ta không?” Đoàn Lam nhu hòa hỏi.

“Hả?” Chúc Minh Lãng có chút phản ứng không kịp.

“Một học viện nho nhỏ này, ta đã cảm thấy bất lực không biết nên làm sao để có thể bảo vệ, mà Ly Xuyên lại có nhiều thành bang như thế, nhiều vùng đất như vậy, nhưng nàng lại có thể dựa vào sức của một mình nàng mà bảo vệ được tất cả, so sánh thì ta cảm thấy mình thật sự quá vô dụng. Ta muốn nghe một chút chuyện xưa của nàng, sao nàng có thể mặt không đổi sắc mà ứng phó với cả một đại quân của một đất nước như vậy.” Đoàn Lam nghiêm túc nói.

Đoàn Lam trời sinh đã có một loại cảm giác yếu đuối, ôn hòa, lễ độ, đối xử thân thiện với mọi người, tâm địa lại lương thiện, nhưng mà cũng bởi vì những khí chất như thế này mà khi đối mặt với tình cảnh hiện tại thì chúng lại chẳng giúp được gì cho nàng.

Nàng muốn trở nên kiên cường, trở nên cường đại, ít nhất thì cũng có thể dũng cảm đối mặt với tất cả khảo nghiệm ở đây mà không phải chỉ đứng ở bên cạnh lo lắng, luôn luôn để phụ thân mình chống đỡ tất cả.

“Thì ra là như vậy.” Chúc Minh Lãng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng...

Aizz, vậy mà làm mình vắt hết óc để suy nghĩ xem nên dùng cách nào để cự tuyệt nàng một cách ôn nhu nhất, có thể không làm tổn thương đến tâm tình nhu nhược của nàng, lại có thể không để nàng có ý nghĩ chờ mong mình.

Vẫn may là không phải như mình đang nghĩ.

Nhưng vì sao trong lòng hắn lại có chút cảm thấy mất mát a?

Con người thật là ti tiện mà.

Cũng may là Chúc Minh Lãng đang rảnh không có chuyện gì khác, mà hắn cũng nhìn ra được Thuần Long học viện ở Ly Xuyên cũng là tình cảm chân thành của Đoàn Lam, là nơi mà nàng mong muốn có thể hoàn toàn thay đổi bản thân mình để đi bảo vệ.

Chậm rãi kể lại một số chuyện nhỏ đã trải qua, sau đó Đoàn Lam cũng hỏi Chúc Minh Lãng về chuyện hắn đoạt lại quyền tọa trấn ở Hoàng đô.

Chúc Minh Lãng nói về chuyện của mình thì khá đơn giản, ném hết công lao cho Nam Linh Sa.

Dù sao thì cũng phải lưu lại cho mình một đường lui, nếu mình nói với Đoàn Lam khi mình ở Hoàng đô đã quát tháo phong vân như thế nào, thì mấy ngày nữa khi đối mặt với khảo nghiệm nho nhỏ của học viện lại cực khổ gian nan vượt qua, vậy thì thật sự quá lúng túng rồi.

...

....

Thời gian bảy ngày đã tới.

Đoàn Thường Thanh, Bạch Dật Thư, Đoàn Lam cũng đã tiến hành tập huấn một lần đối với các học viên tới đây.

Mấy con rồng chủ đạo của bọn họ ít nhất cũng tăng lên một cấp bậc, như vậy có thể làm tăng một chút thực lực.

Chúc Minh Lãng cùng với mọi người đi vào đấu trường lớn, đây là một mảnh đất giao đấu rất rộng rãi, sáng sủa, ở trong Thuần Long cao viện có một quy định mà học viện ở Ly Xuyên không có, đó chính là quý đấu.

Học viện sẽ ban thưởng cho các học viên đã xuất sắc chiến thắng nhiều lần trong đấu trường lớn này vào mỗi quý.

Để cổ vũ học viên và những học viên chính quy trong trường hợp công chính quyết đấu, mà xếp hạng càng cao thì càng lấy được nhiều phần thưởng hơn, mỗi một quý sẽ kết toán một lần.

Lúc này, học viện ở Ly Xuyên và học viên của cao viện ở Mạn thành này bắt đầu giao đấu, nên liền sắp xếp giao đấu trong đấu trường này. Các thạch đài xung quanh có thể chứa được hơn vạn người đến xem, mà ở giữa sân giao đấu còn bố trí một khung cảnh vùng núi như nham thạch, đất cát, cây cối, ngọn núi nhỏ, đất nứt...

Hoàn cảnh giao đấu nhất định phải là tốt nhất.

Cái này cũng như ở Hoàng đô vậy.

Mọi người tôn trọng cường giả, cường giả vi tôn.

Dường như hầu hết người ở Thuần Long cao viện trời sinh đều có một cảm giác ưu việt, họ vừa nghe thấy có một học viện gà rừng muốn có được sự chấp nhận của Tối Cao Viện, nên liền rối rít nghe tin mà đến đây, từng người từng người ngồi xung quanh trên thạch đài, đều đang chờ xem mấy học viên ở học viện gà rừng này bị bẽ mặt.

“Không phải là khảo nghiệm sao, sao lại... sao lại đông người đến như vậy?” Lý Thiếu Dĩnh vừa nhìn thấy một trận địa như vậy liền lập tức luống cuống.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch