Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 415: Vũ Vân Long

Chương 415: Vũ Vân Long




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Vẫn chưa nhận thua sao, thật có chút vô vị. Nhưng như thế cũng tốt, để Vũ Vân Long của ta hoạt động gân cốt một chút, yên tâm, ta không phải dạng người không có chừng mực như mấy tên kia đâu." Quan Văn Khải nói.

Dứt lời, Quan Văn Khải vung tay lên, lòng bàn tay hướng lên trời.

Nơi lòng bàn tay của hắn có chút rung động nhỏ, sau đó từ từ khuếch tán ra, từ đồ ấn đang rung động trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một cột sáng chiếu rọi khắp trời cao.

Bầu trời quang đãng bỗng dưng tối sầm xuống, những giọt mưa to bằng hạt đậu ồ ạt rơi xuống, khiến cả đấu trường đều ướt nhẹp.

Mưa lớn ập xuống, mây mù che phủ, một con Thương Long màu xám tro như ẩn như hiện giữa tầng tầng lớp lớp những đám mây đen kịt trên bầu trời, có lúc nó điên cuồng lùng sục, lúc thì âm thầm lượn lờ, một đôi mắt như đèn lồng chăm chú nhìn xuống Thương Loan Thanh Long đang ở dưới mặt đất.

Mưa chính là năng lực của con Thương Long này, tầng mây dày đặc trên trời tựa như đang ép xuống mặt đất, khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

"Cho dù là ánh sáng chói mắt của mặt trời ban trưa cũng sẽ bị mây đen che phủ, thật đáng tiếc, xem ra con rồng này của ta chính là khắc tinh của Thanh Thánh Long nhà ngươi rồi." Trên mặt Quan Văn Khải hiện lên nụ cười tự tin.

Sự khắc chế của các thuộc tính.

Đã không còn ánh sáng mặt trời, lông vũ của Thương Loan Thanh Long cũng không thể hấp thu nguồn năng lượng nóng cháy của mặt trời nữa, Liệt Dương Quang Vũ cũng sẽ tàn dần theo thời gian.

Hơn nữa dưới tình huống như vậy, nếu nó thi triển diệu chước thì uy lực cũng sẽ giảm đi nhiều.

Không thể không thừa nhận, con Vũ Vân Long này có tính khắc chế nhất định với Thương Thanh Long đang nắm giữ năng lực ánh sáng.

Mưa như trút nước, trên thân Thương Loan Thanh Long vẫn có một cỗ lực lượng hùng hậu như trước khiến tất cả số nước đọng trên lông vũ của nó đều bốc hơi.

Vũ Vân Long có thể cưỡi mây đạp gió, từ trên cao bay xuống, một cái đuôi long ngư dài thật dài đong đưa trong không khí khiến cơn mưa càng thêm phần hung hãn, những đám mây thì như bị công kích bởi lực đánh mãnh mẽ này mà lao vun vút về phía Thương Loan Thanh Long.

Mưa xối xả, mây tập kích!

Mưa rơi cực kỳ nặng hạt, ước chừng có thể dễ dàng phá vỡ một vài căn nhà trong thôn xóm.

Hơn nữa điều đáng sợ nhất của cỗ lực lượng này chính là nó duy trì liên tục không dứt.

Sự thanh tẩy không ngừng của nó không những hành hạ Thương Loan Thanh Long mà đồng thời cũng khảo nghiệm ý chí của nó.

Thương Loan Thanh Long đứng trong cơn mưa xối xả, thân thể có chút chao đảo.

Nó không thể tùy tiện dương cánh bởi vì làm vậy sẽ càng khiến đôi cánh nóng rực của nó bị làm lạnh nhanh hơn mà thôi, hơn nữa trong cơn mưa cuồng bạo như vậy, nó rất khó giữ được thăng bằng khi phi hành.

Biên độ đong đưa của đuôi Vân Vũ Long càng lúc càng lớn hơn, kéo theo giông tố chỉ có thể thấy ở trên biển nặng nề ập đến, trời đất tối sầm, thế mưa khuynh đảo núi non!

Thương Loan Thanh Long vẫn sừng sững đứng trong cơn mưa tầm tã đó, không để bản thân bị cuốn đi cũng không để mất đi ánh sáng trên lông vũ.

Đôi con ngươi xanh thẵm kia của nó vẫn hừng hực ý chí chiến đấu như cũ.

Chẳng qua chỉ là một cuộc tôi luyện nho nhỏ mà thôi, cảm giác bị tan xương nát thịt nó cũng đã từng chịu qua thì sao có thể sợ hãi trước chút bão tố thế này!

Thi triển thuật ra roi cũng chẳng có nhiều tác dụng, diệu quang chi thuật cũng bị hạn chế, nhưng bản thân nó vẫn còn ý chí chiến đấu bất khuất, đứng giữa trận mưa cuồng bạo thì cũng như là một đợt rèn luyện để sau này nó càng trở nên cường đại hơn!

Từ một cơn mưa đơn thuần nó đã trở thành một cơn yêu mưa kinh khủng, vùng núi, thạch phong, rừng cây xung quanh đều bị tàn phá, hoàn toàn không còn vết tích như trước.

Thương Loan Thanh Long vẫn đứng bất động, nó chỉ ngưng mắt nhìn Vũ Vân Long đang làm mưa làm gió trên trời kia, tựa như đang nhìn một tên hề nhảy múa.

Vũ Vân Long cảm nhận được sự khinh thường này, nó bắt đầu nhảy lên, thân thể của nó vạch ra một đường quỹ đạo trên trời, lập tức dấy lên vô số sương mù, mây mù trông như một cái đấu lạp to lớn, nguy nga như nửa dãy núi, đang từng chút từng chút một ép xuống Thương Loan Thanh Long đứng ở dưới đất!

Đấu lạp vân sơn áp tới, Thương Loan Thanh Long lại lần nữa thi triển Tịnh Giải Quang Luân.

Nhưng Tịnh Giải Quang Luân cũng không phải là một chiêu vạn năng, khi phải đối mặt với nguồn năng lượng cường đại nó cũng chỉ có thể hóa giải được một phần sức mạnh mà thôi.

Khi đấu lạp vân sơn sắp áp xuống, Thương Loan Thanh Long gầm lên một tiếng, lại dùng thân thể của mình cùng với một chút Liệt Dương Quang Khải còn sót lại để hộ thể, nó trực tiếp chạm vào đấu lạp vân sơn kia!

Đấu lạp vân sơn chịu một kích nặng nề, lúc này Thương Loan Thanh Long phóng vút lên trời, thuận thế bay thẳng lên trời cao.

Nó xông qua mây mù như núi, hóa thành một ánh dương thanh quang chói mắt, khiến cho cơn mưa đang xối xả trút xuống cũng phải bốc hơi, nó dùng quang vũ huy hoàng, lộng lẫy như ánh mặt trời hung hăng đánh thẳng vào cơn mưa dày đặc, làm cho khoảng trời trên khu vực quyết đấu này lại lần nữa khôi phục lại ánh sáng.

Ánh mặt trời tỏa ra tứ phía, Thương Loan Thanh Long cho mọi người thấy khả năng thống trị của nó còn đáng sợ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của họ.

"Chỉ mới phá được thế công của Vũ Vân Long thôi, nó còn chưa thi triển ra kỹ năng chân chính mà rồng của ngươi đã phải dốc hết vốn liếng ra để cầm cự rồi." Quan Văn Khải nói.

Vũ Vân Long vẫn cưỡi mây đạp gió như trước, hơn nửa phần thân thể đều ẩn trong đám mây đen dày, nó đi đến đâu mây đen sẽ theo đến đó.

Vũ Vân Long ngóc đầu lên, hướng về phía trên cao rống một tiếng dài.

Từ trên bầu trời mênh mông, đầu tiên là những hạt mưa phiêu bạt tựa như vải lụa một đường rơi xuống dưới, ngay sau đó những hạt mưa đó liên kết thành sợi, không lâu sau mưa bụi hóa thành những cột mưa lớn!

Vô số cột mưa từ trên trời đổ ập xuống, giống như trên bầu trời xuất hiện một lỗ thủng khiến cho cả dãi ngân hà đều ào ào chảy xuống!!

Bạo vũ!

Vũ Vân Long lại một lần nữa thi triển huyền thuật thương long của nó, trận mưa kinh khủng đổ ập xuống mặt đất, sức mạnh kinh khủng đến mức có thể đánh nát cả nham thạch trên mặt đất, chớ nói chi đến thịt xương gân cốt!

Thương Loan Thanh Long đang tránh né, nhưng bạo vũ xuất hiện nhiều mà lực cũng mạnh, tốc độ khuếch trương cũng nhanh vô cùng, lúc đầu chỉ là mưa bụi trong nháy mắt đã thành thác nước, rất khó để phản ứng kịp.

"Oanh!!"

Một đạo thác nước đập thẳng vào lưng Thương Loan Thanh Long, thân thể Thương Loan Thanh Long chợt hạ xuống, lông vũ bị thác nước thấm ướt càng lúc càng nặng làm ảnh hưởng đến sự thăng bằng của Thương Loan Thanh Long.

Thương Loan Thanh Long bị thác nước từ trên cao đập ngã xuống đất.

Một thân lông vũ tươi sáng cao quý có chút mất trật tự, phần râu rồng ở cổ cũng mất đi vài phần ánh sáng.

Vị trí xương cánh cũng chịu một chút thương tổn, lúc Thương Loan Thanh Long lại đứng lên lần nữa, nó muốn dương cánh lên, nhưng động tác có chút cứng ngắt.

"Ta nói này, ngươi chịu thua đi, cần gì phải để cho rồng của ngươi chịu hành hạ như vậy." Quan Văn Khải nói.

Chúc Minh Lãng không trả lời.

Hắn vẫn đang chăm chú quan sát.

Đối mặt với cường địch không phải chỉ có một mình con rồng chiến đấu mà ngay cả Mục long sư cũng dung nhập vào.

Tìm quy luật tấn công của đối thủ, kịp thời tránh đi.

Hiểu rõ nhược điểm của đối thủ, rồi ra một kích trí mạng.

Đây là việc mà Chúc Minh Lãng hiện giờ đang làm.

Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Thanh Trác.

Cặp mắt rực lửa của nó không hề bị cơn mưa như thác đổ làm nguội lạnh đi.

Chúc Minh Lãng cũng biết, Thương Loan Thanh Long còn có thể tái chiến, một vết thương nhỏ không đủ làm nó lùi bước!

Hơn nữa Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu đang dâng trào, như một ngọn lửa không bao giờ tắt đang cháy mạnh mẽ trong xương cốt của Thương Loan Thanh Long!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch