Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 417: Cao viện bại trong tay ngoại viện

Chương 417: Cao viện bại trong tay ngoại viện




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Trong cơ thể của Vân Vũ long có chứa rất nhiều thủy nguyên.

Thế mà lúc này lại biến thành một con cá khô, giống như sắp chết vì khát nước vậy.

Quan Văn Khải ngơ ngác đứng đó, có chút mất hồn mất vía...

Đỉnh vị long lại thua trong tay hạ vị long!

Điều này chưa từng nghe nói qua bao giờ!

Xét về thực lực, Vân Vũ long nó chắc chắn phải chèn ép đối phương.

Sao lại thành tình trạng như bây giờ chứ.

"Ngươi muốn để rồng của ngươi mất nước mà chết sao?" Hàn Quán lên tiếng nhắc nhở.

Quan Văn Khải bây giờ mới phản ứng được, vội vội vàng vàng chạy về phía Vân Vũ long, giúp sức đẩy nó về phía bãi biển.

Thấy một màn như vậy, Hàn Quán bất đắc dĩ lắc đầu, gọi một con Cự long ra, khiêng con Vân Vũ long đã bị cháy đen như một con cá nướng quá lửa lên, thả vào bờ biển cách đó không xa.

Toàn thân Vân Vũ long ngâm trong nước biển, vũ lân phù trên người đang không ngừng hấp thu dưỡng chất cùng nước từ đại dương.

Không biết qua bao lâu, Vân Vũ long mới từ từ hồi phục lại từ trạng thái mất nước cực độ, nhưng nó đã không dám lại bay lên không trung nữa mà chỉ dám lộ ra nửa người, phần còn lại ẩn dưới cát bùn trong nước biển, nó có chút hoảng sợ nhìn con Thương Loan Thanh Thánh Long uy vũ bá khí ở trên không kia!

Loại cảm giác sợ hãi này đương nhiên Quan Văn Khải cũng có thể cảm nhận được.

Chỉ là hắn vẫn không thể tiếp thu được việc này mà thôi.

"Như vậy coi như Ly Xuyên học viện của chúng ta đã qua được lần khảo nghiệm này rồi chứ?" khóe miệng Chúc Minh Lãng nhẹ cong lên, dương dương tự đắc hỏi giám viện Tôn Sung.

Gương mặt của Tôn Sung tức giận đến méo mó!

Đoàn Trường Thanh rốt cuộc tìm ở đâu ra một tên học viên lão luyện thế này!

Một vùng đất nhỏ như Ly Xuyên lục địa, sao có thể sinh ra một mục long sư cường đại như vậy.

Nhất định là Đoạn Trường Thanh giở trò lừa gạt...!

"Đoạn Trường Thanh, ta hiểu là ngươi muốn để cho Ly Xuyên học viện gia nhập vào Thuần Long cao viện, nhưng trong lúc khảo nghiệm, sao ngươi có thể phí hết tâm tư tìm một người không phải là học viên của học viện các ngươi đến đây mạo danh chứ, hành động này thực đáng hổ thẹn!" ngay cả mặt mũi, Tôn Sung cũng không cần nữa, chỉ thẳng mặt Đoạn Trường Thanh mà nói.

"Ta sớm biết trước ngươi sẽ nói như vậy, tiểu nhân cuối cùng vẫn là tiểu nhân, Hàn Quán giám viện, ở chỗ ta có một phần công văn hoàn chỉnh, là vào năm ngoái khi Chúc Minh Lãng gia nhập học viện, còn có các ghi chép về những đóng góp của hắn khi ở trong học viện, toàn bộ đều đã được đóng dấu không thể sửa chữa được, hy vọng Hàn Quán giám viện sẽ xét xử công bằng." Đoạn Trường Thanh nói.

Ngày đó khi Chúc Minh Lãng đến Thuần Long cao viện, Đoạn Trường Thanh đã cân nhắc qua vấn đề này.

Phải có công văn chính quy cho thấy hắn là học viên của Ly Xuyên học viện, bằng không Tôn Sung chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Mấy ngày này, tuy rằng có chút gấp gáp nhưng hắn đã dùng con rồng truyền tin nhanh nhất để đưa tất cả công văn nhập học và các minh chứng khác của Chúc Minh Lãng đưa đến đây.

Hàn Quán nhận lấy phần công văn đã chuẩn bị xong của Đoạn Trường Thanh, tỉ mỉ xét duyệt tư liệu của Chúc Minh Lãng.

Ghi chép vô cùng cặn kẽ, bao gồm cả năm nào ngày nào tháng nào đi học, ngày nào tiếp nhận ủy nhiệm, số điểm và phần thưởng thu được sau khi hoàn thành ủy nhiệm...

Mặt trên còn có dấu vân tay, là loại mực đen sẽ thay đổi màu sắc theo thời gian, không có khả năng xóa sửa hay làm giả, chỉ cần so sánh với bản thể là có thể biết được.

"Vị học viên này, làm phiền ngươi đến đây một chút, ta muốn so sánh dấu tay của ngươi." Hàn Oản nói với Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng đi tới, đưa tay của mình ra, in dấu tay của mình lên một tờ giấy trắng.

Với khả năng quan sát rõ ràng của mục long sư, vân tay của một người cũng có thể dùng mắt thường để nhận biết.

Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng nhận ra vị nữ tử này, chính là vị cô nương bị thương lúc đó được hắn hộ tống về từ vùng ngoài xa của Nghê Hải, thật không ngờ nàng lại là giám viện của học viện, có thể nói là chức vị khá cao.

Hàn Quán tỉ mỉ quan sát.

Nhưng kỳ lạ là lực chú ý của Hàn Quán không ở trên vân tay của Chúc Minh Lãng mà ngược lại lại chú ý đến gương mặt và dáng người của hắn.

Tựa như điều nàng đang so sánh không phải là dấu vân tay mà là nàng muốn xác nhận xem Chúc Minh Lãng đang đứng trước mặt đây với vị cao nhân long vương kia có phải là cùng một người không.

"Giống thì rất giống, nhưng phần công văn này là thật, cho thấy hắn thực sự là người của Ly Xuyên học viện không thể nghi ngờ, xem ra ta nghĩ nhiều rồi, đại khái cũng chỉ giống nhau đến mấy phần a!" Hàn Quán đứng một bên lầu bầu.

Kỳ thực khi nhìn thấy phần công văn này, Hàn Quán có chút mất mát.

Dù sao công văn là thật, người này là học viên của Ly Xuyên học viện hàng thật giá thật, không thể là vị cao nhân long vương ẩn cư kia được.

Hàn Quán sẽ không tin rằng, một vị cường giả long vương này một năm trước còn đi quét dọn Trữ long viện, vì mấy sọt đại nhục tằm mà thức đêm, và bắt mấy con ban lam ngư yêu chỉ vì chút vàng thưởng, tuy rằng độ khó nhiệm vụ ủy thác càng ngày càng cao, cũng trở thành học viên ưu tú chiếm được nhiều tài nguyên, nhưng điều này cũng chỉ chứng minh thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng, nhưng vẫn cách cảnh giới long vương xa vạn dặm.

"Phần công văn này, không có vấn đề gì cả, hắn đã là học viên của Ly Xuyên học viện một năm rồi. Lần khảo nghiệm này đến đây kết thúc, thực lực của ngoại viện Ly Xuyên mọi người cũng được chứng kiến rồi, đồng thời bọn họ cũng tuân thủ truyền thống tốt đẹp của thuần long học viện, không tàn sát sinh linh bừa bãi, đúng mực thỏa đáng, ngược lại với cương vị là chủ và là tấm gương cho những đội ngũ tổng viện học viên của các phân viện khác, khiến ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng." giọng nói Hàn Quán trở nên nghiêm khắc tột cùng.

Trong quá trình khảo nghiệm, nàng không có cách nào can thiệp.

Nhưng kết quả cuối cùng thì nàng có vài phần nắm chắc.

Ly Xuyên phân viện có tư cách để vào hộ tịch của Thuần long cao viện.

"Cao viện chúng ta vậy mà lại bại trong tay một học viện chui..."

"Ngươi tìm chết ư, còn dám gọi người ta là một học viện chui, Ly Xuyên ngoại viện, không đúng sang năm chính là Ly Xuyên phân viện rồi!"

"Tên Chúc Minh Lãng này thật là lợi hại, có cảm giác như hắn có thể quét sạch các thiên tài khác ở cao viện chúng ta."

"Thực lực những học viên khác của học viện bọn họ cũng không yếu a."

"Nói thật, ta cũng có chút mất mặt, cao viện nhập học một năm lại thua trong tay học viên ngoại viện, ai, vô cùng nhục nhã a!"

"Mất mặt cũng không phải chúng ta, là Tôn Sung giám viện. Học viên là hắn chọn, khảo nghiệm cũng là hắn tổ chức, để cho người như Quan Văn Khải xuất thủ đã cật lực cứu vãn được bộ mặt của học viện rồi, kết quả Quan Văn Khải còn thất bại, mặt mũi chẳng còn chút gì!"

"Phỏng chừng chuyện này rất nhanh sẽ bị truyền đi, không biết các thế lực khác sẽ cười nhạo chúng ta thế nào."

Muốn làm cho Đoàn Trường Thanh nhục nhã, cho nên hắn mới công khai lần khảo nghiệm này.

Kết quả bởi vì công khai nên cho dù có cố ý đè chuyện này xuống thì căn bản cũng không đè xuống được, không cần bao nhiêu thời gian, toàn bộ Mạn Thành cao viện, thậm chí tất cả người Mạn Thành đều sẽ biết.

Việc này còn có khả năng sẽ truyền đến vài cung vương quốc, bình thường thuần long học viện luôn được người trong cung tiếp đãi như khách quý, sợ rằng việc này có thể sẽ truyền đến những tộc môn quý tộc, phạm vi mục long sư kia.

Mà hết thảy ảnh hưởng xấu này.

Đương nhiên là để một mình Tôn Sung bày ra kế gánh chịu!

Hai mắt Tôn Sung vô thần, hắn cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng sẽ thành như vậy.

Vì muốn hung hăng chà đạp tôn nghiêm của Đoàn Trường Thanh mà hắn đã triệt để đắc tội Hàn Quán, hơn nữa sau đó hắn còn phải tiếp nhận thẩm tra cao cấp hơn của học viện!

Chúc Minh Lãng quay trở về, tất cả mọi người xông tới, mỗi người đều kích động đến mức nói năng lộn xộn.

"Chúc Minh Lãng, từ ngày đầu tiên ngươi vào viện xá của chúng ta, ta đã biết ngươi trời sinh bất phàm, tương lai nhất định có vận khí như tiên thần!" Hồng Hào nói.

"Hóa ra từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn dựa vào thực lực để đi ăn bám, Trần Bách ta về sau nhất định mỗi ngày sẽ dâng hương cho ngươi, ké chút tiên khí!" Trần Bách nói.

Không biết là ai vỗ một cái vào ót Trần Bách, cả giận nói:"Không biết cách nói tiếng người thì câm miệng lại, để lão tử tới nịnh hót."

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch