Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 422: Nghịch tử

Chương 422: Nghịch tử




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Trăng đêm lên cao.

Thân ảnh đại giáo dụ Lâm Chiêu bị kéo đến rất rất dài.

Hắn hướng mắt đi đến về đám tiểu súc sinh lêu lổng không chút tiến bộ kia.

Làm đại giáo dụ đứng đầu Tối Cao viện, hắn có được danh vọng cực cao, lại càng được hưởng vô số danh sư ca ngợi, hắn cũng từng vì Thuần Long học viện bồi dưỡng ra vô số nhân tài, hiện tại vẫn ở trong Thuần Long cao viện cống hiến hết mình.

Duy chỉ có một nét bút hỏng trong nhân sinh, chính là tên nhi tử Lâm Quảng này.

Không nghe quản thúc.

Làm xằng làm bậy.

Trước giờ quen thói ăn chơi tráng táng, làm chuyện không ra hồn, thích trương dương không coi ai vào mắt cũng thôi đi, hôm nay lại còn dám làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, lại dám lợi dụng chức vị của phụ thân mình, đi làm ra chuyện dơ bẩn thế này!

Phía dưới cầu gỗ, mấy tên có ý xấu há miệng cười.

Nhưng rất nhanh liền có một người thấy được thân ảnh Lâm Chiêu đại giáo dụ, trên thân kia phát ra hàn khí đáng sợ, như có thể đem cả vịnh nước biển này cho đông băng!

"Lâm Quảng, Lâm Quảng." Lúc này, vị công tử nhìn thấy đại giáo dụ kia có chút nghẹn ngào kêu lên.

"Hôm nay ai cũng đừng hòng khuyên ta!" Lâm Quảng không chút khách khí nói ra.

"Nếu ta nhất định phải ngăn cản thì sao?" Lâm Chiêu đại giáo dụ đi tới, trên thân hình kia như có một tầng bóng ma tỏa ra bao phủ lên trên thân Lâm Quảng.

Lâm Quảng nghe được giọng nói này, toàn thân bất chợt run run một chút.

Hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy gương mặt vô cùng tái nhợt của cha mình .

"Phụ. . . Phụ thân, ngài làm sao. . . Ngài sao lại tới đây?" Lâm Quảng có chút mộng.

"Đùng! ! ! ! !" Đột nhiên, một trận tát liên hoàn giáng xuống, không chút báo trước đánh thẳng lên khuôn mặt Lâm Quảng.

Lâm Quảng bị đánh đến cả người đều lui về phía sau mấy bước, lực đạo này cực lớn.

"Phụ thân, ta. . ." Lâm Quảng đều không có làm sao kịp phản ứng.

"Lập tức dập đầu nhận tội với cô nương kia!" Lâm Quảng nổi giận nói, giơ lên bàn tay còn lại, lại là hướng lên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của Lâm Quảng hung hăng vỗ ra một chưởng, đánh cho Lâm Quảng cả người đều lật ngửa ra sau.

"Ta chỉ là. . . Ta chỉ là đang cùng nàng thương thảo." Lâm Quảng đứng lên, ý đồ giảo biện.

"Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết sao. Hà viện giám đã đem những gì nên nói đều nói ra hết rồi, cậy vào chức vị quyền lực, uy bức lợi dụ người khác, còn gióng trống khua chiêng bày ra cái gì mà đính hôn yến, sai người bắt cóc, ép nữ tử yếu thế khuất phục, ngươi đây là càn rỡ bực nào, Lâm Chiêu ta cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì thẹn với lương tâm, làm sao lại sinh ra loại nghịch tử như ngươi này!" Lâm Chiêu đại giáo dụ nộ khí bừng bừng, như sóng biển mãnh liệt quét lấy bờ biển.

Giơ bàn tay lên, Lâm Chiêu đại giáo dụ lại một cái tát, càng nói càng giận, lực đạo đánh ra càng lớn, khiến cho Lâm Quảng kém chút bay ra ngoài.

Răng rơi xuống mấy khỏa, Lâm Quảng trong miệng đều đã là máu.

Lý Bác cùng đám hồ bằng cẩu hữu khác cũng đều thấy choáng.

Cho dù là bị Lâm Chiêu đại giáo dụ phát hiện, răn dạy một phen là được rồi, cần gì phải xuống tay nặng như vậy.

Đây chẳng phải là muốn đem Lâm Quảng đánh chết a!

Lâm Chiêu đại giáo dụ một tay tát lấy tát để, vừa từ cầu gỗ đánh đến bãi cát, Lâm Quảng bị đánh đến cả khuôn mặt đều sưng, hốc mắt cũng xanh tím, tiếp tục đánh tiếp đoán chừng cả thân thể đều sẽ biến dạng.

Chúc Minh Lãng không để ý một màn này, mà là đi về phía Đoàn Lam.

Đoàn Lam nhìn thấy Chúc Minh Lãng, có chút kinh ngạc, cũng có chút như trút được gánh nặng.

"Bọn hắn không làm gì ngươi chứ?" Chúc Minh Lãng trầm giọng hỏi.

Đoàn Lam lắc đầu, những người này ngang ngược không nói đạo lý, nhưng ít ra còn không có động thủ với mình.

Đương nhiên, Đoàn Lam cũng không phải nữ tử yếu đuối dễ bắt nạt, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý ứng chiến, đám phú nhị đại này, thực lực còn chưa hẳn mạnh hơn nàng, bọn chúng đơn giản là ỷ vào bối cảnh cường đại cùng thế lực của mình mà hoành hành bá đạo.

"Gặp phải chuyện như vậy, vì sao không nói cho ta biết?" Chúc Minh Lãng nói.

"Hành tẩu ở bên ngoài, bao nhiêu lần gặp phải đám côn đồ xốc nổi gây chuyện, đã tập mãi thành thói quen, vốn cho rằng Lâm Quảng này chỉ là phát ngôn bừa bãi, nhưng thấy hắn cùng Hà viện giám quan hệ không cạn, ta cũng không tiện ra tay cảnh cáo với hắn, nào biết được hắn lại thật dám làm ra chuyện hoang đường như vậy." Đoàn Lam nói ra.

Nàng gặp qua rất nhiều lưu manh, thế nhưng dám ngang ngược càn rỡ, tự cho là đúng như tên Lâm Quảng này đúng là lần đầu tiên.

Đoàn Lam thế nhưng là Ly Xuyên học viện lão sư, thực lực nàng bây giờ cũng không yếu.

"Nghe được Lâm Quảng này đánh chủ ý lên người, ta giật nảy mình, mà lại cũng không có thấy người đến xem giao đấu khảo nghiệm của chúng ta, lo lắng Đoàn Lam lão sư người thật sự bị dạng này ác đồ lừa gạt thành công." Chúc Minh Lãng nói ra.

"Có ngươi ở đó, ta biết Ly Xuyên nhất định sẽ không thua, cho nên ta đang động viên một vài học viện bằng hữu mới quen, hi vọng bọn họ có thể giúp Ly Xuyên học viện chúng ta lên tiếng, mượn nhờ dư luận để Tôn Sung cùng Hà viện giám mấy người dụng ý khó dò như thế không dám quá càn rỡ, dù sao làm được gì cũng phải làm, dù là ảnh hưởng quá mức bé nhỏ, cũng không muốn từ bỏ." Đoàn Lam nghiêm túc nói.

"A, a, xem ra là ta quá lo lắng." Chúc Minh Lãng thở dài nhẹ nhõm.

"Ngươi biết Lâm Chiêu đại giáo dụ?" Đoàn Lam có chút khó hiểu nói. Vừa rồi nàng liền thấy Chúc Minh Lãng chính là cùng Lâm Chiêu đại giáo dụ cùng đi đến.

Chúc Minh Lãng đang muốn đáp lại, lúc này Lâm Chiêu đại giáo dụ cũng đã kéo lấy nhi tử bị hắn đánh cho sưng mặt sưng mũi kia đi tới.

Lâm Chiêu đại giáo dụ nhìn qua ôn hòa nho nhã, đối xử với nhi tử lại cực kỳ thô bạo, một bàn tay liền đem theo Lâm Quảng quỳ gối trên đất cát.

"Dập đầu bồi tội!"

"Dập cho ta đến khi Chúc các hạ cùng vị Đoàn cô nương này hài lòng mới thôi!"

Lâm Chiêu đại giáo dụ khiển trách quát mắng.

Lâm Chiêu đại giáo dụ ra tay cực nặng.

Trên thực tế trong lòng của hắn rõ ràng, lần này con trai mình là thật gây ra đại sự, nếu không phải mình vừa khéo đang ở nơi này, không chừng mạng nhỏ của tên nghiệt tử này cũng không giữ được!

Ra tay thật nặng, cũng tương đương ngay tại cứu mạng chó của hắn, dưới loại tình huống này Lâm Chiêu đại giáo dụ làm sao có thể nhân từ nương tay? ?

"Đại giáo dụ, ngài giáo huấn qua là được rồi, Lâm Quảng kỳ thật cũng chưa làm ra chuyện gì khác người với ta." Đoàn Lam mở miệng nói ra.

Đoàn Lam lão sư vẫn là tâm địa thiện lương.

Lâm Chiêu đại giáo dụ nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng không nói chuyện, Lâm Chiêu đại giáo dụ cũng đã hiểu, kiên trì muốn Lâm Quảng dập đầu.

Lâm Quảng đã bị đánh đến không dám không tuân theo, hắn liên tiếp dập đầu bồi tội.

Đập đến trán đều chảy máu.

Cân nhắc đến Ly Xuyên học viện sự tình, còn cần Lâm Chiêu đại giáo dụ cho phép, vân nên chừa cho người ta chút mặt mũi, dù sao cũng đã đánh cho không lưu tình như thế.

"Đại giáo dụ, như vậy là được rồi. Ta thấy con trai của ngài hẳn là cũng biết sai rồi." Chúc Minh Lãng nói ra.

"Gia môn bất hạnh, ai, cũng trách ta, một lòng đắm chìm vào sự vụ của học viện, không có hảo hảo quản giáo nghịch tử này. Ta dẫn hắn trở về trước, cũng sẽ tra rõ hành vi của Hà viện giám, đợi sau khi xử lý thỏa đáng, nhất định tự mình đến tận cửa chịu đòn nhận lỗi, cho Chúc các hạ một câu trả lời, còn mong Chúc các hạ dẫn Đoàn cô nương bị kinh động trở về nghỉ ngơi trước." Lâm Chiêu đại giáo dụ nói ra.

Giờ phút này Lâm đại giáo dụ cũng hận không thể tìm một cái hố cát chui vào.

Thật vất vả mới có cơ hội kết bạn với một vị cao nhân còn trẻ như vậy, kết quả phát sinh chuyện thế này, Lâm Chiêu đại giáo dụ biết phải để tấm mặt mo này chỗ nào a!

"Tốt, làm phiền đại giáo dụ rồi." Chúc Minh Lãng chắp tay nói.

Lâm Chiêu đại giáo dụ khom người bái thật sâu, đưa mắt nhìn Chúc Minh Lãng cùng Đoàn Lam rời đi.

Chờ bọn hắn rời đi, Lâm Chiêu cũng là đắng chát không gì sánh được.

Nhìn xem người ta cũng là người trẻ tuổi, vậy mà đã là Long Vương Tôn Giả, mà còn khiêm tốn, nội liễm, bình dị gần gũi.

Nhìn lại tên nhi tử này của mình, rốt cuộc làm được cái gì!

Vốn ban đầu mãi mới chờ đến lúc người ta đến bái phỏng, có thể mượn cớ trả nhân tình hảo hảo kết bạn một phen.

Kết quả ân tình trước đó còn không có trả xong, lại thiếu người ta một cái ân tình càng lớn, còn để lại một cái ấn tượng bết bát như vậy.

Ai, đời trước rốt cuộc gây ra nghiệt chướng gì a.

Vì cái gì lại sinh ra cái thứ như vậy!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch