Hắn nhấp một ngụm trà lúc này mới chậm rãi ra quyết định.
“Có thể, trong Bảo Các của học viện chúng ta quả thực có một Hoàng sào (tổ phượng hoàng) tuổi thọ cực cao, vừa hay mấy năm nay ta cũng góp nhặt được một ít điểm tích lũy, đến lúc đó sẽ đổi cho ngươi!” Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu gật nhẹ đầu, cũng lấy giấy bút ra chuẩn bị viết chứng từ lên.
“Đại Giáo Dụ, không cần lập chứng từ đâu, nhân phẩm ngài, Chúc Minh Lãng ta vẫn tin tưởng được.” Chúc Minh Lãng cười cười nói.
Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu cũng cười, nói: “Người đồng hành lần này cũng sẽ không quá nhiều, Chúc các hạ cũng đừng lo lắng việc bị bại lộ thân phận.”
Chúc Minh Lãng gật nhẹ đầu.
...
Sau khi đàm đạo thỏa đáng, Chúc Minh Lãng chậm rãi đi về chỗ ở của mình.
Các học viên đều không ở đây, dường như đã đi chúc mừng vì thành công vào được phân viện rồi.
Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy mình là một người cũng khá phức tạp.
Ví dụ như, có những lúc hắn chỉ muốn sống như cá ướp muối vậy, hằng ngày mặt trời lặn tắt ánh sáng thì lười biếng ăn cơm chiều, tối tối đốt đèn đọc sách, thế là thoải mái sống qua ngày.
Có lúc muốn lại rất chăm chỉ, liều mạng lao vào tu hành, đầy đầu luôn nghĩ làm sao để đột phá, làm sao để cho long thú của mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, theo chân Tiểu Bạch Khởi, Đại Hắc Nha, Kiếm Linh Long còn đang trong kén rồng cả Tiểu Thanh Trác còn trong giai đoạn trưởng thành mà lại tiêu hóa linh vật rồi ngủ say thì Chúc Minh Lãng dù muốn chăm chỉ cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào mà xuống tay.
Thật nhàn hạ mà!
Trước kia vì mấy đồ ăn và linh tư của mấy con rồng mà khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ thì lại rảnh cả đống thời gian, dường như ngoại trừ bổ sung tri thức của Mục Long sư từ bên ngoài thì cũng chẳng có việc gì khác để làm.
“Vẫn là nên đi xem xem có ấu linh nào căn cơ tốt, mua một con về nuôi vậy.” Cuối cùng Chúc Minh Lãng ra quyết định này.
Thời gian xuất phát tiến về Viễn Hải còn phải mấy ngày nữa, mà công tác chuẩn bị lại là Lâm Chiêu làm còn Chúc Minh Lãng chỉ cần đến lúc đó thì đi cùng là được rồi.
...
Nghê Hải có được tài nguyên cùng Ấu Linh vô cùng phong phú.
Nhất là ở giữa Bạch Thiên Nhai, nơi đó có đếm mãi cũng không hết phòng lớn, đều là dùng để giao dịch một số long thú khá xuất sắc.
Chúc Minh Lãng đi tới sảnh triển lãm, thấy được rất nhiều sinh linh bé nhỏ đặc thù được phô bày, bọn chúng có một số thì được giam trong những chiếc lồng xinh đẹp còn một số lại dùng dây da trói lại, còn có rất nhiều con khá thân thiện với người nên bọn chúng tùy ý chạy nhảy trong đại sảnh như mèo, chó vậy.
“Huynh đệ, ngươi có dám đi chơi trò gì đó kích thích không?” La Thiếu Viêm nhàm chán nhìn một vòng, cuối cùng cảm thấy loại địa phương này chả có gì thú vị cả.
Lúc Chúc Minh Lãng uống trà với Lâm Chiêu, thuận tiện có hỏi tên La Thiếu Viêm.
Mà Chúc Minh Lãng không nghĩ tới, La Sơn Tông trong miệng La Thiếu Viêm vậy mà thật sự là một cổ xưa Tông Lâm phi thường nổi danh trong quá khứ.
Tông môn bọn hắn chưa từng thu đệ tử bên ngoài, hơn nữa còn rất nổi danh với Thức Long Chi Thuật, mà bí thuật này cũng không truyền cho người ngoài, chỉ có những thành viên hạch tâm mới được tu tập.
Cẩm Lý tiên sinh từng lặp đi lặp lại, luôn căn dặn Chúc Minh Lãng rằng nhất định phải học được Thức Long Chi Thuật.
Thế gian này có rất nhiều sinh linh kỳ lạ lại có tiềm lực vô tận, mà lúc cạnh tranh sinh tồn trong thiên địa thì một số sinh linh sẽ trở thành yêu, thành ma, thậm chí là tu luyện thành thánh, có một số sinh linh lại có khả năng chạm đến bậc cửa long môn rồi hóa thân thành rồng.
Nếu như tên Mục Long Sư nào sáng mắt, có thể trước tiên nhận ra được, nhanh hơn người khác đem những ấu linh chưa hóa Long này thu phục được, nhất định sẽ nhận được hồi báo kinh người.
Dù sao thì cho dù là Thánh Linh vạn năm như Phượng Hoàng kỳ thật cũng bắt đầu từ ấu linh mà tu luyện nên.
Thức Long Chi Thuật có thể không tinh thông nhưng vẫn phải hiểu biết chút ít.
Vì vậy, Chúc Minh Lãng cố ý tìm đến La Thiếu Viêm, để hắn có thể phô bày một chút về Thức Long Chi Thuật, tiện cho chính mình từ đó mà học tập một chút.
“Ta là thật sự nghiêm túc thỉnh giáo, không phải đến để vui chơi.” Chúc minh Lãng mặt mày chính trực nói.
Đương nhiên cái chỗ mà La Thiếu Viêm nói hắn cũng rất hiếu kỳ, cũng không phải là không thể đi thăm một chút nhưng cũng chỉ dừng lại ở tham quan thôi.
“Huynh đệ, ngươi nghĩ gì vậy chứ, ta nói kích thích chính là nói đến cược rồng ấy.” La Thiếu Viêm nói.
“Cược rồng??” Chúc Minh Lãng lúc ở Hoàng Đô cũng từng nghe nói tới cái này.
Mà cái này thì người nghèo không chơi nổi.
Cũng chỉ có mấy công tử ca vốn liếng giàu có kia mới thích chơi cái này.
Nghe nói có một số phú thương thường xuyên nghe theo lời một vài vị cao nhân, chơi trò cược rồng để rồi thua đến tán gia bại sản.
“Tiền trong tay ngươi nhiều không, nếu nhiều ta dẫn ngươi đi chơi thử, tuyệt đối là hãi hùng khiếp vía, tại chỗ đó, dù cho có cả một quốc gia chống sau lưng cũng có thể thua sạch, thường xuyên có thể nhìn thấy một số vương tôn quý tộc của đảo quốc nào đó cởi truồng đi ra, ha ha ha.” La Thiếu Viêm nói.
“Được đấy, vậy đi bổ sung kiến thức một chút.” Chúc Minh Lãng cũng hào hứng.
Mặc dù là xuất thân danh môn, hơn nữa cũng có rất nhiều người không chỉ một lần nói với hắn, Chúc Môn các ngươi là tộc môn giàu có nhất, nhưng từ nhỏ Chúc Minh Lãng đã lên núi luyện kiếm, thật sự là chưa từng được thể nghiệm cảm giác tiêu xài xa xỉ, lần trở lại hoàng đô cũng chẳng hề có cơ hội mà hoàn khố một phen.
Tên La Thiếu Viêm này xem ra chính là chuyên đi lăn lộn trong mấy phương diện này.
“Cược rồng, thực lực chỉ là một mặt thôi, vận khí cũng rất quan trọng nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì tất cả mọi người đều chơi rất lớn.” La Thiếu Viêm cường điệu nói lần nữa.
“Không sao, chơi nhỏ cũng chẳng thú vị gì.” Chúc Minh Lãng nói.
Rồng quá bình thường, bây giờ khó mà lọt vào trong mắt của Chúc Minh Lãng.
Nếu muốn thì cũng phải là loại khoáng thế kỳ long kia!
...
Đi theo La Thiếu Viêm vào một toà Cung Khuyết trong thành Mạn, nơi này tráng lệ hơn cả vương cung của một ít quốc gia, cho dù là nữ tử tiếp đãi bình thường nhất cũng có thể làm hai mắt người ta tỏa sáng.
Xuyên qua khe suối có kim sắc liên hoa đăng trôi nổi, Chúc Minh Lãng thấy một đám người có rất nhiều cách ăn mặc khác nhau nhưng đều toát ra quý khí.
Chợt nhìn lại giống như một bữa tiệc tối cao cấp vô cùng nhưng tâm tư của mỗi người đều không ở trên chuyện giao lưu.
“Nhìn thấy không, vị kia là Nữ Vương của Hà Tự quốc, nàng là một trong những chủ nhân của nơi này, đã từng có một kẻ cho rằng nàng là một Biểu Vương, chỉ biết biểu diễn kỹ xảo xuất xắc làm cho một cái đảo nhỏ trở nên giàu chảy mỡ, nhưng sau khi nàng mang theo một con Long Vương tiêu diệt một tên Liệp Quốc Chi Sư vọng tưởng thâu tóm quốc gia của nàng, các loại lời đồn nhảm này cũng liền biến mất.” La Thiếu Viêm dường như vô cùng hiểu rõ mấy nhân vật nổi danh này, nhiệt tình mà giới thiệu cho Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng nhìn lại, thấy một vị nữ tử mặc cẩm bào tu thân vũ mị, cách ăn mặc chẳng khác gì với mấy nữ nhân quý mỹ trong vương cung, nhưng đầu đội thải quan trong ngực ôm một con Thánh Long khiến cho chẳng người nào dám ở trước mặt nàng lộ ra vẻ khinh nhờn.
“Cảm tạ các vị khách quý đã đến đây, tối nay sẽ trưng bày Long Noãn coi như là món quà nho nhỏ đưa tới mọi người, trong đó có một quả Long Noãn là Thiên Lôi Long mà chúng ta đã mang ra từ trong Thiên Trì ở Liệt Ma Sơn trước đây không lâu, bất kì là Long Noãn gì chúng ta cũng chưa xử lý qua, đều là vào tay thì lập tức bảo tồn nguyên vẹn, mà Thiên Lôi Long là Long Vương, hậu đại của nó là một con Lôi Giao hay là một con Thiên Lôi Long chính thống thì đến chính chúng ta cũng không cách nào phán đoán chuẩn xác được, chỉ đành dựa vào nhãn lực của các vị ở đây.” Nữ Vương của Hà Tự quốc mở miệng nói.