Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 428: Lấy được linh đản

Chương 428: Lấy được linh đản




Dịch giả: Devil

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

...

Tiến vào vòng tiếp theo.

Chúc Minh Lãng cũng luôn để ý, nhìn một chút xem có một đám đại hán nào đột nhiên lao ra trói gô mình lại không.

Ôn Lệnh Phi treo giải thưởng mà cũng truyền tới tận Nghê Hải này, hơn nữa còn lên đến bốn triệu kim.

Sớm biết vậy mình đã dùng tên giả rồi...

Cũng không may lại bị một nữ tử từng đi qua Miễu quốc nhận ra ngay tại chỗ.

Cái gì mà mua một cái nhìn chứ, không chừng vị tiểu thị nữ kia đã triệu tập nhân mã chuẩn bị bắt giữ mình đưa tới Miễu quốc để nhận bốn triệu kim kia!

Thật lâu, Chúc Minh Lãng cũng không thấy có động tĩnh gì.

Tiểu thị nữ ấy đứng yên ở bên cạnh Nữ vương Hà Tự quốc, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng ôn hòa giảng giải cho khách nhân.

Đến vòng thứ ba, Chúc Minh Lãng lại chỉ đơn thuần là một người ngoài nghề.

Nhưng mà người vào vòng ba cũng không nhiều, chỉ có khoảng năm sáu người.

Một trăm ngàn kim, cho dù nơi này không phú thì quý nhưng cũng không phải ai cũng nguyện ý bỏ ra.

Ngược lại Chúc Minh Lãng thấy tướng mạo và màu tóc của vị Hàn công tử tăng thêm tiền đặt cược này, dường như khá giống với Hàn Quán, hơn phân nửa là tỷ đệ.

“Vậy mà chưa hù chạy tất cả mọi người.” Hàn Túc nói.

“Không dối gạt Hàn công tử, quả trứng này cho dù đến bước chạm vào thì cũng chưa thể kết luận được, có thể là do nó ở nơi linh tuyền nên linh khí mới lượn lờ, cũng không phải là do nó tự mình hấp thu.” Một vị lão giả tróc đen trắng đứng bên cạnh Hàn Túc nói.

“Vậy nên từ bỏ?” Hàn Túc hỏi.

“Đợi một chút đã, để cho người khác quyết định xem. Nếu như sinh linh này còn chưa ấp đã có thể hấp thu linh khí thì trong khoảng ba trăm ngàn kim mà có thể lấy được thì cũng là đáng giá.” Vị Thức Long sư tóc trắng đen nói.

....

Đến lượt Chúc Minh Lãng và La Thiếu Viêm.

Tiểu thị nữ mỉm cười, trên gương mặt sáng rỡ lộ ra mấy phần mong đợi.

Chúc Minh Lãng cũng chẳng biết vị tiểu nữ tử nhìn qua rất trẻ đẹp này rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô.

La Thiếu Viêm giơ tay chạm vào, cũng không giống người khác dùng ngón tay hay là bàn tay mà lại dùng mu bàn tay.

Mu bàn tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua giống như là đang tìm cái gì đó.

Chúc Minh Lãng cũng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn.

Nếu như ngay cả Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu cũng tán thưởng Thức Long Thuật của La Sơn tông bọn họ, thì tất nhiên Chúc Minh Lãng cũng không nghi ngờ gì.

“Nói thật với ngươi, linh đản này rốt cuộc có thể ấp ra kỳ long có một không hai hay là một con Ấu Linh rác rưởi thì cũng là năm mươi năm mươi, ta cũng biết vì sao nó lại có tranh luận lớn như vậy trên dân gian. Xung quanh nó có linh khí, hơn nữa ta có thể cảm giác được nó đang hấp thụ linh khí, nhưng sinh mệnh của nó lại không mạnh như trong tưởng tượng, có thể thấy được, nó cũng không thể hóa những linh khí kia thành sinh mệnh lực của mình. Thì chẳng khác nào là ăn thuốc bổ mà lại không bổ còn làm cả người suy yếu.” La Thiếu Viêm nói.

“Có thể thu nạp linh khí vào thân thể của mình nhưng lại chẳng thể hấp thu linh khí để tăng cường bản thân. Thật là một tiểu sinh linh hổ thẹn mà.” Chúc Minh Lãng cười khổ nói.

Giống như một cửa hàng vậy.

Mỗi ngày đều đón rất nhiều khách hàng tới.

Đối với hầu hết người làm ăn thì khách hàng rất quan trọng, có lượng lớn khách chẳng khác nào là thành công hơn phân nửa.

Nhưng hết lần này tới lần khác khách hàng lại chẳng mua một thứ gì trong tiệm của ngươi cả.

Bọn họ chỉ xem chứ không dùng tiền mua!

Có lẽ tiểu gia hỏa chưa ấp ra này chính là loại như vậy.

“Ừ, nhưng sau khi ấp không chừng lại có thể hấp thu, chuyện này khó có thể nói được. Quả trứng này, nếu như là ở vòng thứ hai thì ta vẫn muốn có, dù sao thì chỉ phí khoảng một trăm ngàn kim, cho dù cuối cùng là rác rưởi thì cũng chỉ thua thiệt một trăm ngàn kim. Nhưng nếu đã đến vòng thứ ba và bốn, cứ tiếp tục như vậy thì qua mạo hiểm.”La Thiếu Viêm nói.

“Ý ngươi là từ bỏ?” Chúc Minh Lãng nói.

“Có thể từ bỏ, chừa chút tiền vốn để cân nhắc quả trứng Lôi Công Long kia, dù sao ngươi cũng không dùng tiền.” La Thiếu Viêm tức giận nói.

Hai vòng trước đều là La Thiếu Viêm ra tiền.

Vòng thứ ba lại là vị tiểu thị nữ kia mời khách.

Hiện tại từ bỏ thì Chúc Minh Lãng chẳng lỗ một đồng tiền nào.

“Ta chỉ thiếu Ấu Linh, ta theo vào một lần vậy, nếu có người thêm tiền đặt cược thì ta sẽ từ bỏ.” Chúc Minh Lãng nói.

“Cũng được.”

Đa số Mục long sư đều sẽ dự trữ nuôi rất nhiều Ấu Linh dù là Ấu Linh vốn không hóa được rồng cũng sẽ nuôi làm sủng vật.

Trứng Lôi Công Long đúng là nhân vật chính của hôm nay, linh đản hay mô lăng thì cũng chỉ là vật theo kèm mà thôi.

Nếu có thể lấy được Ấu Long Lôi Công Long thì Chúc Minh Lãng tất nhiên sẽ rất vui mừng.

Lôi Công Long cũng là một loại Tử Long.

Nhưng cho dù lấy được Lôi Công Long thì hắn cũng không ngại nuôi thêm một con Ấu Linh làm dự trữ.

Chúc Minh Lãng lựa chọn theo vào.

Lần theo vào này cũng là một trăm ngàn kim, mỗi lần theo vào thì giá cả không thể thấp hơn lần trước.

“Công tử, từ bỏ hay theo vào đây?” Tiểu thị nữ mỉm cười hỏi.

“Theo vào, có người thêm tiền đặt cược à?”

“Tạm thời thì chưa, nhưng mà bên Hàn công tử thì khó mà nói được. Công tử bên này có muốn thêm tiền đặt cược không, hiện tại đối thủ cạnh tranh không còn nhiều, nếu công tử muốn bắt được, thì có thể thêm tiền đặt cược để đuổi một số đối thủ cạnh tranh khác, như vậy cũng không cần phải đến vòng năm, không chừng đó lại là giá chốt cuối cùng.” Tiểu thị nữ biết Chúc Minh Lãng không hiểu về quy tắc nên cố ý giải thích.

“Cũng được, vậy thêm lên 150.000 kim đi.” Chúc Minh Lãng nói.

“Được.” Tiểu thị nữ ghi chép cho Chúc Minh Lãng.

...

Quả linh đản dẫn đến tranh luận rất lớn này cuối cùng cũng xem như đã đến hồi cuối rồi.

Chúc Minh Lãng đang đợi để tiến vào vòng thứ tư, bỗng nhiên vị Nữ vương của Hà Tự quốc lại lên tiếng.

“Vòng thứ tư chỉ có vị Chúc công tử này lựa chọn tiến vào, tổng cộng là 275.000 kim mua được quả trứng rồng này, chúng ta xin mời đại sư hóa giải ấp phong phù cho nó, mọi người đều đã mong chờ rất lâu rồi đi.” Nữ Vương của Hà Tự quốc nói.

“Chúng ta lấy được rồi?” La Thiếu Viêm kinh ngạc nói.

Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ tới mình vừa tăng thêm tiền cược thì tất cả mọi người đều từ bỏ.

“Thật sự là có kẻ ngốc mới tin, quả trứng này không phải là mấy quả trứng lẫn lộn trong đám trứng rồng của những thương nhân vô lương kia hay rao bán hay sao, cố ý mời một số người gọi là danh gia đại sư đến, thêm thắt ra một câu chuyện đơn giản làm cho người ta thật sự cho rằng nó là trứng Thần Long lưu lạc ở dân gian, ngay từ lúc bắt đầu ta đã không tin rồi!” Một phú thương bụng lớn nói.

“Ngay từ đầu ngươi đã không tin vậy mà ngươi còn vào tới tận vòng hai?” Có người cười nhạo nói.

“Bởi vì cửa hàng của ta cũng từng trắng trợn thổi phồng mà, lúc ấy bán quả trứng này với giá 10.000 kim nhưng không ai muốn, kết quả vào đến nơi này thì có một đám người thi nhau tiêu hết 100.000 kim, cười chết ta mất.” Phú thương béo nói.

“Có đúng không, cũng có khả năng ngươi thật sự bỏ lỡ mất một Thần Long đấy.” Một Mục long sư cũng theo vào vòng ba cười lạnh nói.

“Các vị cũng đừng tranh cãi miệng lưỡi mà chẳng có ý nghĩa gì nữa, cứ chờ đợi kết quả đi.”

Chúc Minh Lãng cũng chẳng thèm để ý tới lời trào phùng của tên phú thương kia.

Sắc mặt của La Thiếu Viêm lại khó coi.

Nếu thật sự khi ấp ra là một thứ rác rưởi thì chẳng khác gì mình lại để Chúc Minh Lãng hao tổn 150.000 kim.

“Ngươi chính là người cuối cùng tăng thêm tiền đặt cược, ha ha, ta thừa nhận rằng quả trứng này quả thật ngay từ đầu đã cho người ta cảm giác thần bí rồi, cho nên ta mới tăng thêm tiền lần thứ nhất, nhưng khi nhìn kỹ lại thì ngươi sẽ biết, kỳ thật thiên phú của nó rất gà mờ.” Hàn Túc đi tới nói với Chúc Minh Lãng.

“Ta bỏ ra tiền, ít nhất còn lấy được nó, còn ngươi bỏ ra tiền trừ việc sau đó ngồi nói châm chọc thì hình như chẳng được gì hết.” Chúc Minh lãng nói.

“Không thể nào, ta đây dừng lại là không muốn tổn thất, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao? Với ta mà nói thì đây chỉ là trò chơi thôi, thấy có người mắc lừa tâm tình ta sẽ rất thoải mái. Ta còn có chút không thể chờ đợi được để nhìn xem vẻ mặt các ngươi thế nào khi nhìn thấy ấp ra chỉ là một thứ rác rưởi.” Hàn Túc nói.

Chúc Minh Lãng cười cười, chẳng muốn nói chuyện với vị âm dương nhân này nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch