Sắc trời tối đen không biết từ khi nào đã nhuốm thêm màu sắc khác, chậm rãi lộ ra ánh sáng màu thanh ngọc, trên cứ điểm thành Đông Húc một tia ánh sáng trắng tinh khiết đang từ đường chân trời tản ra, dần dần soi sáng hình dáng đại địa, cũng nhẹ nhàng đem màn đêm xốc lên. . .
Những vì sao trời không lập tức rời đi, chúng vẫn tô điểm đầy trời, có hồng đỏ, có xanh thẳm, có xanh đen, có ngọc bạch, gần đến bình minh, bức màn sao ở trong thế giới mờ mờ bày ra một hình tượng mỹ diệu yêu kiều khác!
Máu vẫn còn nhỏ xuống từ trên bàn tay Lê Vân Tư, nàng vẫn không chịu cầm máu.
Tựa hồ nàng nghe được tiếng vang, chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tây, nhìn chăm chú lên dãy núi phía Tây vẫn còn bị bao phủ trong bóng tối.
Đột nhiên, trên dãy núi xuất hiện rất nhiều bóng dáng như chim nhạn.
Những bóng đen này xếp thành hàng lối, cùng ánh sáng bình minh va chạm, tựa hồ như đang bay từ trong màn đêm tiến về hướng ngày mới, bọn chúng bay thẳng tới phía Vinh Cốc Thành, trên thân cũng không có chút sát khí nào.
Đây là một nửa quân Phi Điểu doanh bị Lê Vân Tư phái về, cầm đầu chính là vị Lư tướng quân, hắn suất lĩnh tất cả phi điểu ngụy long đáp xuống Vinh Cốc Thành, cũng dựa theo ý Lê Vân Tư đem tất cả vật tư thả xuống!
Vật tư chồng chất như núi, một vài hạt thóc chín mọng từ trong những khe hở của các bao tải vương vãi, rơi xuống mặt đất, nắng sớm trải xuống, ánh sáng của thóc thậm chí còn sáng rọi hơn cả hoàng kim.
Ngay khi đám phi điểu ngụy long này xuất hiện, một số người trong đại quân bạo loạn còn có chút bối rối, nhất là Trương Thác đang làm thủ lĩnh, gương mặt hắn đang căng thẳng, khô khốc đến mức da dẻ đều nứt nẻ ra. . .
Nhưng khi hắn nhìn thấy đám phi điểu ngụy long vận tải tới toàn là lương thực và quần áo, như lời Lê Vân Tư đã nói trước đó, trong lúc nhất thời gương mặt Trương Thác hơi run rẩy, lại một lát sau, trên đôi mắt mà hắn tự cho là đã khô cạn kia, hai dòng lệ trào ra không ngừng được, lau mãi cũng không hết!
"Thành chủ Vinh Cốc Thành sẽ phân phát cho các ngươi, Trương Thác, ngươi cũng hiệp trợ hắn đi." Lê Vân Tư cười nhẹ một cái, nói với Trương Thác.
"Còn kiếm giới này. . ." Trương Thác có chút do dự.
"Ngay một khắc các ngươi bỏ binh khí xuống, các ngươi đã là con dân của ta, địa phận của Tổ Long thành bang, dù các ngươi tay không tấc sắt cũng có thể tùy ý ra vào." Lê Vân Tư đáp lại.
"Đa tạ nữ quân, đa tạ nữ quân thương hại thương sinh!" Trương Thác quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cảm tạ với Lê Vân Tư.
. . .
Vinh Cốc Thành, cư dân cũng không ít.
Từ khi quân bạo loạn xuất hiện, bọn họ như chịu tra tấn, bởi vì bọn họ biết những lưu dân bị coi như dã thú này sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ của bọn họ.
Nhưng lúc này cửa thành mở rộng, những bạo quân kia lại không còn thanh thế, lại không có một ai bước vào bên trong tòa thành trì này, bọn họ xếp hàng theo thứ tự đứng trước cửa thành lĩnh vật tư có thể giúp họ vượt qua mùa đông.
Trên con đường làng cũ nát, lục tục có người từ sau cánh cửa nhà đóng chặt đi ra, cũng có phụ nhân nắm tay đứa trẻ nhà mình, bọn nhỏ cách rất xa, có chút sợ hãi, lại nhịn không được hiếu kì. . .
"Mẫu thân, sao người lại gạt con, rõ ràng bọn họ không có mọc ra răng nanh mà." Một cô bé bốn tuổi có bím tóc chổng lên trời, thanh âm non nớt nói với mẫu thân mình.
Mẹ của cô bé xấu hổ, không biết nên trả lời vấn đề này ra sao.
. . .
Phủ thành chủ, gạch xanh, ngói xám, trong viện ướt sũng trồng đầy hoa mai, cánh hoa mai bị nước mưa làm ướt nhẹp, rơi rụng đầy viện, hương khí tươi mát hòa với khí tức sơn cốc sau cơn mưa, càng làm người say mê.
Trong căn phòng, trên giường trúc mộc mạc trải một tấm thảm, Chúc Minh Lãng ngồi trên băng ghế nhỏ, tỉ mỉ giúp Lê Vân Tư xử lý vết thương.
Lê Vân Tư đã hôn mê.
Là do bị mất máu quá nhiều.
Trên thực tế, Chúc Minh Lãng cảm thấy Lê Vân Tư đúng là quá mức liều mạng rồi, vạn nhất Phi Điểu doanh đến chậm một chút, chẳng phải nàng sẽ mất mạng oan uổng sao?
Vừa mới băng bó kỹ vết thương, ngay lúc Chúc Minh Lãng cảm thấy mình rốt cục đã phát huy được tác dụng, Lê Vân Tư tỉnh lại.
Nàng mở mắt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Chúc Minh Lãng. . .
Chúc Minh Lãng hắn tự rất tự tin vào nhan sắc của bản thân, thế nhưng mà vẫn chưa tới mức làm cho nữ nhân phải mê đắm trong đó, do vậy khi hắn bị Lê Vân Tư nhìn chằm chằm vào, làm cho hắn thật sự là có chút ngại ngùng không chịu nổi.
Có câu nói thế nào nhỉ? Mặt mo đỏ ửng.
"Có cháo táo đỏ, vừa nấu xong, ta xuống phòng bếp bưng tới cho nàng." Chúc Minh Lãng nói.
"Được." Lê Vân Tư nhẹ gật đầu.
Bưng cháo táo đỏ tới, Chúc Minh Lãng vốn định đưa cho nàng, nhưng nhìn thấy lòng bàn tay nàng quấn đầy băng vải, lại liếc mắt nhìn vị mỹ nhân vô cùng suy yếu này hắn liền thay đổi chủ ý.
Nhẹ nhàng quấy một chút, để hương khí cùng vị ngọt của táo đỏ trong cháo tản ra, Chúc Minh Lãng chậm rãi đem thìa gỗ đưa tới bên miệng Lê Vân Tư.
Lê Vân Tư hơi do dự.
"Ta ở phòng bếp đã nếm thử một miếng, không nóng." Chúc Minh Lãng nói.
Lê Vân Tư nhìn xoáy vào Chúc Minh Lãng, nói: "Ngươi đặt đó, ta tự ăn được."
"Nàng phải ngoan ngoãn nằm yên thì mới nhanh khỏe lên được." Chúc Minh Lãng nói.
Lê Vân Tư là người lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, từng chịu trọng thương, kỳ thật nàng cũng rõ chỉ cần mình hơi ngồi dậy, nhất định sẽ cảm thấy chóng mặt, khó thở.
"Tình huống bên ngoài sao rồi?" Lê Vân Tư ăn một muỗng, mới vừa nuốt xuống liền hỏi.
"Rất tốt, Trịnh thành chủ và Trương thủ lĩnh đều là người có năng lực, đã có hơn một vạn dân chúng Vu Thổ lấy được vật tư, đang trên đường về." Chúc Minh Lãng vừa nói, vừa đem cháo táo đỏ đút cho Lê Vân Tư.
Chúc Minh Lãng đút rất chậm, cách bón cháo này rất là hợp lý.
Lê Vân Tư thì ngược lại, mỗi lần môi mỏng khẽ mở, ánh mắt nàng đều hơi né tránh, nhớ lúc nàng nhìn thẳng vào hàng vạn bạo quân, ánh mắt nghiêm nghị, có vẻ như Chúc Minh Lãng này còn đáng sợ hơn hàng vạn đại quân thì phải.
"Đây là ấu long của ngươi sao?" Lê Vân Tư thấy bên cạnh Chúc Minh Lãng có một con Ứng Long nhỏ nhắn trắng tinh, lông nhung mềm mại, trong đôi mắt nó tràn đầy vẻ vui sướng.
"Nàng đã từng gặp nó rồi mà." Chúc Minh Lãng nở nụ cười, lúc đầu hắn định nói, nó là tiểu băng tằm đã giúp bọn họ mở khóa trong địa lao, nhưng cũng còn may miệng hắn chậm hơn não chút xíu, vẫn cảm thấy là lúc này không nên đề cập tới chuyện lúc trước thì tốt hơn.
"Hả?" Lê Vân Tư lại lộ ra mấy phần nghi hoặc, một lúc lâu sau, nàng mới nhớ tới con Tiểu Băng tằm Chúc Minh Lãng thường xuyên đặt trên lòng bàn tay nuôi nấng.
Tiểu Bạch Khởi trừng tớ đôi mắt, hiển nhiên nó cũng nhận ra Lê Vân Tư, nhìn về phía nàng phát ra tiếng ngâm khẽ uyển chuyển như tiếng ca, dáng vẻ đầy vui sướng.
"Nàng xem, kỳ thật tằm do ta nuôi rất lợi hại đúng không." Trong giọng nói của Chúc Minh Lãng lộ ra mấy phần đắc ý, nhưng vừa nghĩ tới nàng có thể đạp kiếm phi hành, dùng lực lượng một người ngăn cản hàng vạn đại quân bạo loạn, Chúc Minh Lãng lại cảm thấy hơi bị đả kích.
Còn đường hắn phải đi vẫn còn rất dài mà. . .
Lực chú ý của Lê Vân Tư đều đặt trên thân Tiểu Bạch Khởi, trên gương mặt tái nhợt của nàng hơi nở nụ cười, một tiểu sủng vật đáng yêu ngoan ngoãn thế này rất là dễ làm cho người ta yêu thích, Tiểu Bạch Khởi lại có thuật huyễn hóa linh lung, hiện tại nó không hề khác gì một con mèo trắng với đôi cánh hoa lệ, ngoại hình này dù đặt ở sủng thú phường, chắc chắn có thể dễ dàng hòa tan trái tim của tất cả nữ tử.
Ngoài sân, một người bước nhanh tới, trên mặt hắn mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng đầy vui vẻ, tựa hồ đang định đem tin vui nói ra, hắn vào trong phòng đang định mở miệng, lại trông thấy một màn này, không khí giữa hai người này quá mập mờ, tựa như hương hoa tràn ngập trong tiểu viện vậy.
Trịnh Du há to miệng, rất nhanh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dáng vẻ cái gì cũng hiểu, lập tức lui ra ngoài viện.
"Chúc huynh này quả nhiên không phải người bình thường, dù là nhân vật diệu thế chí tôn như nữ quân, ở trước mặt Chúc huynh cũng ngượng ngùng dịu dàng ngoan ngoãn như tiểu nương tử." Trong lòng Trịnh Du càng nhiều thêm mấy phần sùng kính với Chúc Minh Lãng.