Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 442: Kẻ bán đứng

Chương 442: Kẻ bán đứng




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Cũng may Chúc Minh Lãng không phải dân mù đường.

Đi dọc theo mảnh rừng rậm, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy khu đầm lầy mà hắn muốn tìm.

Nhìn một vòng xung quanh, Chúc Minh Lãng phát hiện ra Thảo Châu tử mọc hoang.

Chỉ có điều số lượng không nhiều, chỉ có thể tự dùng, không có cách nào hóa giải vấn đề của Thiên Sát Long.

Sau khi xâu xong những hạt cỏ trông như hạt châu thành một cái vòng, Chúc Minh Lãng liền đeo nó lên cổ, lúc Chúc Minh Lãng đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào thì lại nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần mình.

Một đôi chân mập mạp đạp trên mặt đất, đám lá cây liền lập tức mục nát rồi biến thành một chất khí có mùi thơm lạ, Chúc Minh Lãng nhìn lại thì thấy Lữ viện tuần với khuôn mặt hoảng sợ đang chạy về phía mình!

"Chết... Chết... Đại giáo vụ chết rồi!" Dáng vẻ Lữ viện tuần có chút thất hồn lạc phách, nhìn thấy Chúc Minh Lãng như nhìn thấy cứu tinh.

"Hàn Quán đâu?" Chúc Minh Lãng lại hỏi.

Hắn và Hàn Quán cùng nhau rời khỏi đảo trước, nhưng lúc này lại không thấy Hàn Quán đâu.

"Nàng bán đứng Đại giáo vụ, nhất định là nàng bán đứng Đại giáo vụ, lộ trình chúng ta đến Tuyết Hải Ma Đảo này không có người thứ tư biết, nhất định là Hàn Quán bán đứng Đại giáo vụ, đám người Hàn gia bọn họ lòng tham không đáy, lòng tham không đáy!!" Lữ viện tuần vô cùng phẫn nộ kêu lên.

"Trấn Hải Linh đâu?" Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.

"Bị nàng cầm đi rồi, ta cảm thấy có điểm không đúng, vì vậy ta chạy trốn, ngay sau đó xuất hiện một tên sát thủ che mặt có thân thủ như quỷ ảnh, ta cắt đuôi hắn rồi..." Lữ viện tuần có chút nức nở nói.

Chúc Minh Lãng hít một hơi thật sâu.

Thật không ngờ Hàn Quán lại bán đứng mọi người, quả nhiên biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

"Đừng nói những việc đó nữa, chúng ta trước hết phải tìm một ít Thảo Châu tử đã, Thiên Sát Long không thể hít thở bình thường được nữa." Chúc Minh Lãng nói với Lữ viện tuần,

"Không thể nào? ?" Lữ viện tuần vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ban nãy chém giết với Tuyệt Hải Ưng Hoàng, Thiên Sát Long vương cũng bị thương, hơn nữa bị mùi thơm lạ lùng áp chế, hiện tại đã mất đi sức chiến đấu, aizz, chúng ta vẫn là mau trốn đi, đã không còn Thiên Sát Long vương, ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cái gì cũng không làm được." Chúc Minh Lãng vẻ mặt như đưa đám nói.

"Phải làm sao đây!" Vẻ mặt Lữ viện tuần vốn đang cầu xin, nhưng ngay lúc nghe Chúc Minh Lãng nói những lời này, thì biểu tình hắn thể hiện ra ngoài mặt lại không đồng nhất với lời nói ra.

Hoàn toàn không giống bộ dạng tuyệt vọng mà lại giống như toát ra vài phần vui vẻ mừng rỡ.

Quả nhiên, ngay lúc này Lữ viện tuần đưa bàn tay ra, gọi ra một con Độc Quán Hồng Long.

Con Độc Quán Hồng Long này có một đôi mắt sáng rực, trong đôi mắt đó tựa như có một dòng chất lỏng nào đó đang lưu động, cực kỳ khiếp người!

"Ta đây cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi." Lữ viện tuần nói tiếp.

Chúc Minh Lãng gật đầu, cũng không để ý hắn trong lúc bất chợt triệu hồi ra con Độc Quán Hồng Long này.

"Cũng đừng trách ta độc ác, muốn trách chỉ trách ngươi xen vào chuyện của người khác!" Lữ viện tuần đột nhiên thốt ra một câu thoại ngoan độc, tay vừa chỉ, chính là ra lệnh cho con Độc Quán Hồng Long đánh về phía Chúc Minh Lãng.

"Ngươi bị điên à? ?" Chúc Minh Lãng giả vờ quá sợ hãi.

"Giải quyết ngươi xong, mọi người sẽ chỉ cho rằng Đại giáo vụ bị chết ngoài ý muốn trong Tuyệt Hải này!" Lữ viện tuần ngoan độc nói.

"Chẳng lẽ là ngươi phản bội Đại giáo vụ???" Vẻ mặt Chúc Minh Lãng không dám tin.

"Ngươi cũng thật ngu xuẩn, sao có thể tu luyện được đến Vương cấp chứ?" Lữ viện tuần lạnh lùng nói.

Lời vừa nói xong, Độc Quán Hồng Long cũng đã nhào tới trước mặt Chúc Minh Lãng.

Chỉ là trong lúc Độc Quán Hồng Long mới vừa dự định giết chết Chúc Minh Lãng, thì có một cái đuôi như xích sắt đột nhiên rũ xuống, vô cùng chính xác quấn chặt lấy cổ Độc Quán Hồng Long!

"Rắc!!!"

Dùng lực ghìm chặt lại, cái cổ của Độc Quán Hồng Long trực tiếp bị bẻ gãy, nó hộc ra cái lưỡi thật dài, đôi mắt đáng sợ kia trông như sắp rớt ra khỏi hốc mắt!

Trong nháy mắt bị giết chết!

Ngay cả Tuyệt Hải Ưng Hoàng cũng suýt chút nữa đã bị đuôi của Thiên Sát Long vương treo cổ chết, con Độc Quán Hồng Long này thì càng không thể tránh được.

Long thú tử vong, linh hồn tan vỡ, phản hệ lập tức truyền đến trên người Lữ viện tuần, gương mặt Lữ viện tuần bỗng chốc biến thành màu gan heo, hắn nhìn Chúc Minh Lãng và Thiên Sát Long đang ẩn mình trên tàng cây...

"Cho nên ngươi không bao giờ đạt được đến cảnh giới của ta, Lữ viện tuần." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

"Ngươi... Rồng của ngươi không phải đã..." Cả người Lữ viện tuần phát run.

"Những lời ngươi nói, một chữ ta cũng không tin, nhưng lời ta nói ngươi lại tin hoàn toàn. Đại giáo vụ chết, ta có nhìn thấy. Con Hải Long già kia của ông ấy dùng chút sức lực cuối cùng để kéo ông ta vào trong hòn đảo bao phủ dị hương này, để tránh né tên hung thủ kia nhưng Đại giáo vụ vẫn không thoát được cái chết."

Dừng lại một chút, Chúc Minh Lãng có vài phần tiếc hận vì Đại giáo vụ Lâm Chiêu, dù sao Hàn Quán, Hà giám viện, Lữ viện tuần đều là môn sinh của ông.

Nhưng những môn sinh này, mỗi tên đều có lòng nham hiểm.

"Lúc đầu ta còn rất hoang mang, tốt xấu gì thì Đại giáo vụ Lâm Chiêu cũng là một cường giả đạt Vương cấp, sao lại bị giết chết dễ dàng như thế được, cho dù là bị ám toán, nhưng trong Nghê Hải này người có thể giết chết một vị đạt Vương cấp như Đại giáo vụ Lâm Chiêu cũng không nhiều lắm, mãi đến khi ta gặp ngươi, ta liền suy nghĩ, thức ăn cho rồng của Đại giáo vụ là do ngươi chuẩn bị, tọa kỵ chúng ta cưỡi tới đây cũng là của ngươi, ngươi cố ý để lại ký hiệu ven đường rồi bảo bọn họ đợi bên ngoài đảo, khả năng này lớn hơn nhiều." Chúc Minh Lãng nói tiếp.

Đại giáo vụ chết thảm.

Hơn phân nửa là do có nội gián.

Cường giả Long Vương chỉ có thể buông lỏng đề phòng với người mình quen thuộc nhất.

Nếu giở trò với thức ăn khiến cho Long Vương của Đại giáo vụ không có cách nào phát huy hết toàn bộ thực lực.

Ngay sau đó thừa dịp Đại giáo vụ đi tiếp ứng đánh Tuyệt Hải Ưng Hoàng, lại đánh lén ám toán điều này mới khiến Đại giáo vụ Lâm Chiêu bị trọng thương.

Đương nhiên thực lực người giết Đại giáo vụ kia cũng không tầm thường, hơn nữa có thể dùng đến biện pháp này thì thật sự không có sơ hở nào!

Hàn Quán sợ là dữ nhiều lành ít, tên Lữ viện tuần này còn vọng tưởng dùng cái lý do thoái thác nực cười này để lừa mình...

Nói trắng ra là, ngay từ đầu Chúc Minh Lãng chỉ suy đoán như vậy thôi, không có cách nào chứng thực cả.

Cố ý nói rồng mình không chiến đấu được nữa, sau đó lại xem Lữ viện tuần có hành động gì là hắn có thể xác định được rõ ràng rồi.

Một cái bẫy tùy tiện như vậy mà Lữ viện tuần lại tự mình chui vào.

Chỉ do Đại giáo vụ Lâm Chiêu quá tin cậy môn sinh của mình, nên mới tạo ra kết cục như thế này, đâu có giống như mình, ngay từ đầu đã không tin bất kỳ ai, đề nghị mình đi lấy Trấn Hải Linh mà không phải đi dụ Tuyệt Hải Ưng Hoàng kỳ thực đã khiến hắn nổi lên tâm lý đề phòng rồi, dù sao mới tiếp xúc một hai lần rất khó để hiểu rõ bản tính của một người, Chúc Minh Lãng cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện đưa lưng ra cho người khác.

"Các hạ tha mạng, các hạ tha mạng!" Lữ viện tuần đột nhiên quỳ xuống, sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Người bên ngoài kia là ai?" Chúc Minh Lãng chất vấn.

"Nghiêm Trinh, một vị tộc trưởng trong cửu đại tộc trưởng ở Nghê Hải." Lữ viện tuần nói.

"Trấn Hải Linh lại là chuyện gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch