Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 466: Bắt cóc tiểu nữ vương

Chương 466: Bắt cóc tiểu nữ vương




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Nghiêm Hách nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, tựa hồ trông có mấy phần quen mắt, nhưng cũng không quá lưu ý, hắn chỉ liếc một ánh mắt sắc bén về phía mấy hắc y nhân đứng phía sau, để bọn họ làm theo sự phân phó của đại thiếu gia Nghiêm Tự.

Mấy người hiển nhiên sẽ động thủ với Chúc Minh Lãng, đầu tiên đập bể răng hắn sau đó cắt đứt lưỡi hắn.

Tiểu nữ vương Hà Đảo Cảnh Dụ lại đứng lên, khí chất trở nên nghiêm túc, băng lãnh, nàng nhìn chăm chú vào tên Nghiêm Tự càn rỡ vô cùng kia nói:"Nghiêm Tự, vị này chính là một người bạn cũ của ta, nếu ngươi đã vô lễ trước thì cũng đừng trách người khác đối với ngươi không chút khách khí!"

"Thì đã thế nào, Nghiêm Tự ta đã bao giờ bị người khác vũ nhục như vậy?" Nghiêm Tự cả giận nói.

"Nếu ngươi cứ tiếp tục tìm phiền phức thì ngươi sẽ bị khuất nhục càng ngày càng nhiều thôi." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi muốn chết sao, bây giờ ngay cả một tên vô danh tiểu tốt cũng dám dương oai trước mặt Nghiêm Tự ta sao?" Nghiêm Tự nói.

"Đây chính là đạo đãi khách của Nghiêm tộc các ngươi sao, có thể đến dự lần đại hội săn bắn của các ngươi đều là những khách nhân tôn quý, không phải là những phạm nhân bị các ngươi nhốt trong lồng giam, toàn bộ Nghê Hải này không phải chỉ có một Nghiêm tộc của các ngươi thôi đâu!" tiểu nữ vương Cảnh Dụ lại có vài phần tức giận.

Nàng đứng trước mặt Chúc Minh Lãng, thủy chung không để đám chó săn của Nghiêm Tự đến gần nửa bước.

"Tốt, tốt, nếu đã tham gia săn thú thì tất cả đều dễ nói rồi." ánh mắt Nghiêm Tự trở nên hung ác.

Quả thực nếu thi hành trọng hình với một vị khách trong hội săn bắt này thì sẽ làm tổn hao danh dự của Nghiêm tộc, hơn nữa hắn chắc rằng hắn còn chưa kịp cắt mất đầu lưỡi của Chúc Minh Lãng thì nhất định sẽ gặp phải sự ngăn trở của các trưởng bối.

Coi như để cho hắn tránh được một kiếp.

Nhưng trong bãi săn bắt thì mọi chuyện lại khác.

Thứ bọn họ phải đối mặt đó chính là một đám ma đầu giết người không chớp mắt, để đạt được thứ hạng cao trong bảng xếp hạng săn bắn thì sự cạnh tranh giữa những người đi săn với nhau là chuyện bình thường.

Trong lúc cạnh tranh, phát sinh một vài việc ngoài ý muốn.

Hoặc là làm cho đối phương rơi vào tay đám ác tặc, cũng là việc không thể khống chế được, cho dù Chúc Minh Lãng thật sự có bối cảnh thế nào thì mọi phiền phức cũng không đổ lên người hắn.

Lần vũ nhục bị nhổ vào mặt này, trước tiên nhịn xuống đã!

Nghiêm Tự nhìn thoáng qua xung quanh, quả thực đã có rất nhiều khách nhân đang nhìn về hướng này.

"Chúc Minh Lãng, ăn nhiều nho chút đi, chỉ sợ sau này không còn cơ hội mà ăn nữa đâu." Nghiêm Tự nói ra những lời này sau đó dẫn những sát thủ hung ác này rời đi.

Chúc Minh Lãng lại bóc thêm một quả nho nữa sau đó ưu nhã ném lên không trung, dùng một phương thức vô cùng thuần thục tiếp được bằng miệng, hành vi bình tĩnh thong dong thêm vào chút khiêu khích khiến cho Nghiêm Tự tức giận đến mức ngực như muốn nổ tung!

Chờ đấy cho lão tử!!

Chờ đấy cho lão tử, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!!

Đã rất lâu rồi Nghiêm Tự chưa gặp được người có thể khiến cho bản thân tức giận đến như vậy rồi, nếu như còn không đem hắn lột da ném vào chảo dầu thì không thể xả cơn giận này mà!

"Ngưu!" La Thiếu Viêm ngồi bên cạnh dường như còn chê chuyện chưa đủ loạn nên giơ ngón tay cái lên hướng về phía Chúc Minh Lãng.

Có mấy ai trong các đại thế lực ở Nghê Hải này là không biết Nghiêm Tự là dạng người gì, hắn làm người âm ngoan ác độc, hoành hành ngang ngược không nói, lòng dạ càng cực kỳ nhỏ nhen.

Có người nói những tử tù trong hội săn bắn này, có không ít người bởi vì đắc tội nhỏ với đại thiếu gia Nghiêm Tự, thậm chí có người chỉ không cẩn thận cản đường Nghiêm Tự mà thôi liền đã trở thành một tên nô lệ tử tù, bị săn giết một cách tàn ác.

Chúc Minh Lãng không thèm để ý đến Nghiêm Tự, thậm chí còn nhổ hạt nho lên mặt hắn, quả thực quá điên cuồng!

"Vẫn nên cẩn thận chút, tên Nghiêm Tự này không giống như người thường, ngươi tốt nhất đừng tham gia lần hội săn bắn này." tiểu nữ vương Hà Đảo Cảnh Dụ nói.

Chuyện này cũng coi như do nàng mà ra, nàng cũng không muốn gây phiền toái cho Chúc Minh Lãng.

"Không sao cả, dù sao ta và hắn vốn đã có thù oán." Chúc Minh Lãng cũng không thèm để ý.

"Tên Nghiêm Tự này nhân phẩm tồi tệ, nhưng cũng không đơn giản như bề ngoài, vì để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn." tiểu nữ vương Hà Đảo Cảnh Dụ nhắc nhở Chúc Minh Lãng.

"Nhìn ta cũng đơn giản như vậy sao?" Chúc Minh Lãng nâng lông mi, vẻ mặt thành thật nói.

Tiểu nữ vương Cảnh Dụ nhìn Chúc Minh Lãng, suy tư một lúc lâu, nàng mới nói:"Nơi đây dù sao cũng là địa bàn của Nghiêm tộc."

Trên thực tế, Cảnh Dụ cũng cảm thấy đầu óc Chúc Minh Lãng cũng có chút vấn đề, nếu không sao hắn lại có thể cự tuyệt mối hôn sự với Lạc Thủy công chúa của Miểu quốc, dầu gì thì Ôn Lệnh Phi cũng là chưởng môn trẻ tuổi nhất của Miểu Sơn Kiếm tông, cưới nàng không phải đồng nghĩa với việc có được vương quyền Miểu quốc và nửa cái kiếm tông sao?

"Cảnh Dụ muội muội, có muốn đi cùng chúng ta không a?" da mặt La Thiếu Viêm cũng thật dày, hắn nhiệt tình nói.

"Ta cũng không có khả năng chém giết gì cả." Cảnh Dụ nói.

"Không sao cả, hai huynh đệ chúng ta bảo hộ người, người thấy ngồi đây ngắm nhìn những người bên kia với đi cùng chúng ta cái nào vui hơn?" La Thiếu Viêm nói.

Những lời này của La Thiếu Viêm khiến cho tròng mắt xinh đẹp của Cảnh Dụ chuyển động một vòng, nàng thoáng nhẩng đầu lên, quét một vòng trong thịnh hội.

Những người đồng hành cũng không chú ý tới bên bản thân bên này.

Loại thịnh hội săn bắn này, đám tiểu thư đại quan quý nhân kiến thức thiển cận đang ngồi trong cái lều làm bằng tơ lụa trắng đang trò chuyện về son phấn các thứ, sau đó giả vờ kinh ngạc khi nghe thấy ai đó trong cuộc săn bắn đã giết được bao nhiêu tên ma đầu, bày ra bộ dạng sùng bái giả tạo, quả thực vô cùng nhàm chán!

"Được, nhưng ta phải đổi trang phục khác đã." tiểu nữ vương Cảnh Dụ lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Thân phận tiểu nữ vương kỳ thực có rất nhiều hạn chế, bất luận đến bất cứ đâu đều phải mang theo phong thái của vương thất, cho nên bình thường nàng đều cải trang ra ngoài, lúc đầu giả trang thành thị nữ trong hội đổ long cũng là vì lý do này.

Lúc này có thể trở thành người đi săn, thì quả là chưa từng thử qua!

Nhất định sẽ rất kích thích!

Đương nhiên nàng cũng muốn nhân cơ hội này mà quan sát tên cổ quái Chúc Minh Lãng này nhiều hơn một chút.

Mặc dù Cảnh Dụ là tiểu nữ vương Hà Đảo, trong tương lai là người thống trị Hà Đảo nhưng so sánh với Ôn Lệnh Phi thì nàng cũng chỉ là tiểu nhân vật ở một nước nhỏ mà thôi.

Người nàng sùng bái nhất đương nhiên cũng là Ôn Lệnh Phi, không gì không làm được, trên đời này càng tìm không được nam tử xứng với nàng ấy.

Nhưng ai ngờ được, cư nhiên có người đào hôn!

Hắn có phải đàn ông không vậy, không biết có bao nhiêu người thèm muốn Ôn Lệnh Phi đến nhỏ dãi à?

Nhất định là đầu óc có vấn đề.

Nhân cơ hội tham gia lần săn bắn này, mình cũng phải quan sát thật tốt tên Chúc Minh Lãng có đầu óc không bình thường này mới được!

"Các người chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại." tiểu nữ vương Cảnh Dụ nhanh chóng rời đi, trên mặt mang theo vài phần vui vẻ.

Rốt cuộc có thể thoát khỏi thịnh hội khô khan này rồi.

"Sao lại kéo cả tiểu nữ vương vào, chúng ta cũng không phải ra ngoại thành dạo chơi." Chúc Minh Lãng cười khổ nói.

"Mỹ nhân đẹp mắt, huống chi ta đây không phải kéo thêm một phần bảo hiểm hạng nặng cho ngươi sao?" La Thiếu Viêm nói.

"Bảo hiểm gì?" Chúc Minh Lãng ngược lại không hiểu nói.

"Nghiêm Tự nhất định sẽ gây phiền toái cho ngươi trong lần săn bắn này, tiểu nữ vương có hảo cảm với ngươi nên chắc chắn sẽ che chở cho ngươi, thân phận nàng cao quý như vậy nếu đi theo chúng ta săn bắn thì bên người chắc hẳn sẽ mang theo một hộ vệ cường hãn." La Thiếu Viêm nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch