Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 47: Lợn rừng đen

Chương 47: Lợn rừng đen




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Long sủng hóa rồng đã có thể ký kết linh ước.

Trước đó đã có ràng buộc quan hệ linh hồn với ấu linh nên khi ký kết linh ước cũng cực kỳ trơn tru, lại thêm bản thân Đại Hắc Nha cũng nguyện ý ký kết, từ nay về sau, Chúc Minh Lãng cũng coi như là một vị Mục Long sư sở hữu hai con chân long!!

Hoàn thành ký kết, Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận rõ ràng hơn có thêm một phần linh hồn liên hệ với mình, cùng lúc đó Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy thế giới tinh thần của mình tựa hồ có thêm gì đó khác biệt, ngũ giác của hắn dường như trở nên nhạy cảm hơn, sức quan sát đối với sự vật chung quanh cũng mạnh hơn!

"Linh lực tăng cường, Linh Vực có thể hỗ trợ tốc độ phát triển của Bạch Khởi và Hắc Nha trở nên càng nhanh, một ngày tương đương với nửa tháng, mà hiện tại ta đã có thể thử nghiệm phương pháp dùng linh lực tạo hồn nhưỡng châu rồi!" Chúc Minh Lãng vui mừng không thôi.

Hắc Nha thành công vượt Long Môn rõ ràng đã mang đến cho hắn rất nhiều thay đổi to lớn, làm cho cảnh giới của hắn cũng tiến thêm một bước dài, cuối cùng cũng không cần lại làm một con cá ướp muối nữa!

Nhưng không hiểu được tại sao thực lực của Bạch Khởi rõ ràng là mạnh hơn Đại Hắc Nha, nó hẳn là một con hạ vị Long Tướng trưởng thành kỳ, chẳng biết vì sao thực lực của nó tăng lên lại không mang đến bao nhiêu tác dụng với tinh thần lực của hắn.

Ngược lại khi Hắc Nha hóa rồng, mới làm cho hắn bước qua bậc cửa trở thành một Mục Long Sư chân chính!

"Lần đầu chính thức làm Mục Long sư, còn có rất nhiều thứ phải từ từ tìm tòi, hừm, quan trọng là ổn định thực lực rồi lại tính đến chuyện tăng mạnh thực lực sau vậy, bắt đầu từ những mục tiêu nhỏ rồi sẽ có những bước tiến lớn hơn!" Tâm tình Chúc Minh Lãng rất tốt, loáng thoáng đã thấy được đầu mối đưa mình trở lại thời kỳ đỉnh phong!

Muốn trở thành cường giả đương thời, nhất định phải có một đầu Long Chủ.

Nhưng nghĩ đến địa vị và cảnh giới của Lê Vân Tư, Chúc Minh Lãng cảm thấy mình vẫn nên đem mục tiêu nho nhỏ của mình xem xét lại.

Thực lực Lê Vân Tư bày ra đã đạt tới Chủ cấp rồi, là một nam nhi đại trượng phu hắn có tôn nghiêm của mình, ít nhất hẳn cũng phải đạt tới Quân cấp, phải vậy mới có thể quét ngang hết thảy mọi thứ!

Mang Đại Hắc Nha rời đi, Chúc Minh Lãng phát hiện cô nương nào đó vẫn còn ghé lên trên án ngủ say như chết, hoàn toàn không biết có một tên nam nhân và một đầu Hắc Thương Long từ trong các đi ra, khác biệt duy nhất là, nàng đổi một tư thế ngủ mới, có chút ngây thơ, không còn điềm tĩnh. . .

Chúc Minh Lãng không muốn đánh thức nàng, lúc đi ra đột nhiên thấy trước cửa dán một tờ giấy, phía trên hóa ra là ghi rõ học phần mà hắn cần thanh toán, còn có danh sách lương thực mấy ngày nay bọn họ dùng để nuôi nấng Đại Hắc Nha nữa.

"Ngươi ăn nhiều như vậy?" Chúc Minh Lãng quay đầu hỏi Đại Hắc Nha.

"Úc? ?" Đại Hắc Nha làm ra vẻ kỳ thật nó căn bản còn chưa từng được no bụng.

Chúc Minh Lãng nghĩ đến chút tiền còn thừa trong tay mình cùng số học phần ít đến đáng thương lại cảm thấy đau đầu.

Còn may, An Dưỡng các là một trong những nơi hiếm hoi ở Thuần Long học viện có thể ký sổ ghi nợ, nếu không có khi Chúc Minh Lãng còn phải đem Đại Hắc Nha vừa hóa rồng để lại chỗ này gạt nợ mất.

Nhắc đến long thực, Chúc Minh Lãng mới vừa rồi vẫn còn hăng hái lại lâm vào khổ tư.

Mật sương thụ hoa cho Tiểu Bạch Khởi ăn đã không còn nhiều, sau khi tiến giai, sức ăn của nó lại gia tăng, mà một chút mật sương thụ hoa hiện giờ có lẽ đã không đủ dinh dưỡng, chí ít đến bây giờ Chúc Minh Lãng còn chưa nhìn thấy Bạch Khởi thức tỉnh Thương Long Huyền Thuật. . .

Sau khi Đại Hắc Nha hóa rồng, sức ăn của nó. . . Đã không phải là mấy sọt nhục tằm có thể giải quyết.

Hiện tại Đại Hắc Nha không ăn nhục tằm giá rẻ, nó ăn thịt, hơn nữa còn là loại thịt tươi tốt giàu năng lượng mới được.

Vừa rồi trên tờ giấy ghi nợ viết rõ ràng Đại Hắc Nha gần nhất đã ăn hết thảy bảy con lợn rừng đen trưởng thành! !

Nhưng mà, Đại Hắc Nha vẫn không cảm thấy no bụng.

Rồng quả nhiên đều ăn vàng mà lớn!

Có thể đem Đại Hắc Nha thu vào trong Linh Vực, xuất nhập thuận tiện hơn rất nhiều.

Đáng nhẽ khi trở thành Mục Long sư chân chính, Chúc Minh Lãng có tư cách đổi một nơi ở mới cho riêng hắn, kết quả nếu thay đổi chỗ ở lại cần tốn học phần và tiền, Chúc Minh Lãng nghĩ nghĩ, bên cạnh có vài đồng học nhiệt tâm cũng rất tốt!

Ốc xá của hắn được quét dọn rất sạch sẽ, Hồng Hào nhìn thấy Chúc Minh Lãng trở về, lập tức tiến lên đón, tán dương Chúc Minh Lãng một trận làm cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.

"Gần nhất có hơi thiếu tiền. . ." Chúc Minh Lãng vừa vặn có việc hỏi Hồng Hào.

"A? ? Trên người ta cũng không có nhiều tiền đâu." Hồng Hào bị dọa đến khẽ run rẩy, cảm giác mình sắp bị trấn lột tiền tài.

"Ta cũng không định mượn tiền ngươi, ngươi vội cái gì, ta đang muốn hỏi ngươi chút chuyện, trong học viện có nhiệm vụ gì tương đối dễ làm, lại có thể đạt được thù lao rất cao không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Gần nhất học viện ban bố nhiệm nhiệm vụ cũng không nhiều, huynh có thể đi thành bang xem thử, nơi đó hẳn là có nhiệm vụ thích hợp với cấp độ của Chúc ca hiện tại!" Hồng Hào nói.

"Giúp ta tìm hiểu một chút chỗ nào có nhiều lợn rừng đen." Chúc Minh Lãng nói.

"Không có vấn đề!" Hồng Hào trở nên cực kì nhiệt tình.

Chúc Minh Lãng trở lại trong phòng nằm ngủ, chỉ muốn chợp mắt một lúc, kỳ thật hắn cũng mệt mỏi không chịu nổi.

Ngã đầu xuống gối đã ngủ ngay, Chúc Minh Lãng ngủ rất ngon, cửa sổ phòng đóng chặt lại, kéo rèm vải, cơ hồ không có nửa điểm ánh sáng lọt vào, mơ mơ màng màng tỉnh giấc, Chúc Minh Lãng cũng không biết bên ngoài đang là ban ngày hay đêm tối.

Bên trong Linh Vực.

Tiểu Bạch Khởi cũng ngủ rất say xưa, lông vũ trên người nó nhẹ nhàng theo hô hấp của nó tung bay.

Đại Hắc Nha ở một góc hẻo lánh khác, nó ngáy vang như sấm, mà càng ngày ngáy càng to, mỗi khi tiếng ngáy của nó đạt tới đỉnh điểm, cái đuôi Tiểu Bạch Khởi sẽ vung lên, đánh ra một cơn gió mạnh ở trong Linh Vực đập vào trên mặt Đại Hắc Nha.

"Úc? ?"

Đại Hắc Nha nửa tỉnh nửa mê mê, đem mặt cọ xát trong ổ mình mấy lần, sau đó lại ngủ thiếp đi, tiếng ngáy từng chút từng chút lại ngày càng lớn, thẳng đến phía xa một đạo gió lốc quét tới, bên trong Linh Vực mới rơi vào yên lặng ngắn ngủi.

Cuối cùng, rốt cục chịu không được đầu Hắc Long thích ngáy ngủ này, Tiểu Bạch Khởi tỉnh lại, tự mình chui ra khỏi Linh Vực, sau đó giống như ngày thường tự đem cánh thu lại toàn bộ, cái đuôi vòng một vòng quấn quanh mình, giống như một con mèo nhỏ cuộn trong ổ chăn của Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng mơ mơ màng màng mở mắt, vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng phát hiện trên chăn của mình có một con Tiểu Bạch Long cuộn tròn lại đang ngủ, cả người Chúc Minh Lãng thận trọng, không dám mạnh mẽ kéo đệm chăn, đến mức một bộ phận thân mình đều lộ ra ngoài, cho dù nhiễm lạnh đến run lẩy bẩy cũng không đành lòng để Tiểu Bạch Long chuyển chỗ nằm. . .

. . .

Trời đầy mây, thu lạnh.

Tại phía bắc Ly Xuyên Thuần Long học viện có một mảnh rừng rậm um tùm, khu vực ngoài rìa lấy cây sam làm chủ, vào sâu bên trong đa số là những cây thông cao lớn nguyên thủy.

Sở dĩ Chúc Minh Lãng xuất hiện tại mảnh rừng này, chính là vì Hồng Hào cực lực đề cử đây là một tràng săn bắn rất tốt, không ít học viên Mục Long sư chăn nuôi long chủng ăn thịt cũng đều sẽ đến nơi này đi săn, duy trì huyết tính và dã tính của long sủng!

Đi vào trong rừng cây gỗ sam, bao trùm trên mặt đất là rất nhiều lá cây rụng xuống, đạp lên trên lại cực kỳ mềm mại.

Đương nhiên, Chúc Minh Lãng đi ở trên không có dấu vết gì, nhưng đến phiên Đại Hắc Nha bước tới, trên mặt đất lập tức xuất hiện những dấu chân rất lớn, một ít những cây sam nhỏ yếu chung quanh đều run rẩy.

Đi vào sâu bên trong một chút thì sẽ đến địa bàn sinh sống của lợn rừng đen, nhưng loài động vật như lợn rừng đen cũng không phải tiểu sinh linh như chim sẻ khắp nơi đều có thể bắt gặp, loanh quanh trong rừng hồi lâu Chúc Minh Lãng vẫn chẳng thấy nổi một con lợn rừng nào!

Chuyện khó khăn nhất khi đi săn cũng không phải là làm cách nào giết chết một con mồi, mà là làm cách nào tìm được con mồi, khu rừng lớn như vậy, cây cối chen chúc, cho dù không có những bụi cây thấp bé che mắt, muốn tìm được một con lợn rừng hung mãnh cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Còn may Chúc Minh Lãng đã có chuẩn bị, truy tìm dấu chân một loại sinh vật nào đó, đây cũng là kỹ xảo mà tuyệt đại đa số Mục Long sư cần hiểu.

Nhờ năng lực nhận biết của Chúc Minh Lãng đã tăng lên trên diện rộng, hắn có thể cảm giác được một ít khí tức còn sót lại của sinh vật bên trong khu vực nhất định, nhắm mắt lại, khí tức sẽ theo hướng gió bay tới, lưu lại tại nơi nào đó, sau đó lại dừng ở nơi cố định rồi lại phiêu động theo phương hướng mơ hồ, cái phương hướng kia hơn phân nửa là hướng sinh vật rời đi. . .

Đương nhiên, khí tức cũng sẽ bị cảnh vật chung quanh quấy nhiễu mà tiêu tán, thậm chí rất nhiều yêu linh đều nắm được phương pháp ẩn tàng, dẫn dụ, xóa đi hơi thở của mình, không để thiên địch của bọn chúng tìm tới.

"Hướng bên này."

Chúc Minh Lãng chỉ vào một phương hướng.

Ngồi trên lưng Đại Hắc Nha, Chúc Minh Lãng cảm giác bản thân cũng thoải mái không ít, hành động nhanh hơn không biết bao nhiêu so với trước kia.

"Không đúng, không đúng, kia hình như là một đầu hươu rừng, là bên này, lần này nhất định không có sai." Chúc Minh Lãng lại chỉ vào một phương hướng khác.

Hắc thương bạo long chuyển hướng cực kì linh hoạt, nó có được chân sau mạnh mẽ, thậm chí thân thể nó cũng có thể duy trì dáng đứng thẳng để đi lại giống như Bá Long . . .

Khi còn ở trong học viện Chúc Minh Lãng đã tiến hành giám định một phen, Đại Hắc Nha có được chủ huyết thống Bá Long và phó huyết mạch Thương Long, có thể coi là Cổ Long thuần túy.

Bá Long và Thương Long theo thứ tự là bá chủ lục địa và bá chủ hải dương, cho nên dù ở trên đất bằng Đại Hắc Nha cũng có được năng lực tác chiến cực kỳ mạnh mẽ.

"Hú ~ ~ ~ ~ "

Một tiếng tru phóng lên từ phương xa, Chúc Minh Lãng lập tức bảo hắc thương bạo long dừng lại, để nó đứng yên tại chỗ chờ.

Hình thể hắc thương bạo long quá lớn, mà khí tràng bạo long của nó cũng phi thường mạnh mẽ, những phàm linh này có linh tính rất nhạy cảm, ngay cả khi Đại Hắc Nha còn chưa đến gần đã tan tác như chim muông.

Lợn rừng đen trong rừng cũng thế, bọn chúng không có khả năng chống lại một đầu Cổ Long, chỉ cần vừa nghe được động tĩnh sẽ lập tức chạy trốn.

Chúc Minh Lãng cũng không hi vọng bỏ lỡ đầu lợn rừng này, lập tức tự mình đi bộ về phía trước, tìm tới nơi tiếng kêu kia phát ra.

Hắc thương bạo long đứng yên tại chỗ, muốn tiến lên cũng phải thật nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng hình thể của nó rất khó đi rón rén được.

"Ngươi đứng chờ ở đây, ta đi qua trước xem xét, đừng hù chạy con mồi đầu tiên của chúng ta." Chúc Minh Lãng dặn dò.

"Úc!"

"Xuỵt ~ ~ ~" Chúc Minh Lãng vội vàng nhỏ giọng làm một cái thủ thế với Đại Hắc Nha.

Đại Hắc Nha đang tràn ngập sức sống rống lên đáp lại vội vàng nén về, lỗ mũi to phun ra trọng khí!

Chúc Minh Lãng bước nhanh về phía trước.

Hắn để ý thấy dưới chân có rất nhiều quả sam bị gặm dở, đại đa số đều chưa có ăn xong.

Đây hơn phân nửa là bị lợn rừng đen cắn, bọn chúng không có răng cửa linh xảo như đám sinh vật sóc, thỏ, ăn quả sam theo kiểu ăn tươi nuốt sống, cuối cùng đem xác quả không thể ăn được phun ra.

Xuyên qua khu vực quả sam rụng đầy đất, Chúc Minh Lãng thấy được một đầu lợn rừng cực lớn, toàn thân trên dưới mọc đầy lông dài!

Lông của con lợn rừng kia dài quết đất, hình thể to lớn có thể so với bò Tây Tạng hoang dại, so với những con lợn rừng bị bắt giữ trong học viện phải lớn hơn năm phần.

Chắc hẳn tiếp qua một vài năm, còn lợn rừng đen này cũng sẽ thành yêu!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch