Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 472: Đáng sợ hơn cả ma đầu

Chương 472: Đáng sợ hơn cả ma đầu




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

“Ngươi ở đó mà tự quyết định cái gì, xem ta đập nát hết răng của ngươi!” Nghiêm Hách tức giận nói.

Hắn vận lực cả người để vung roi lên quất tới nhưng mà đầu hắn chảy đầy mồ hôi mà roi trên tay hắn lại như bị một lực gì đó hút vào.

“Im miệng cho ta!” Nghiêm Tự đột nhiên quát to một tiếng, lệnh cho tay sai của mình.

Ngược lại chính Nghiêm Hách ngây ngẩn cả người, hắn không nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Tự lúc này, gã đã sớm tái nhợt cả mặt chỉ vì sợ hãi và kinh ngạc rồi.

Chúc Minh Lãng nhìn Nghiêm Tự, thấy hắn hơi run run mu bàn tay, thấy được con ngươi của hắn khẩn trương lại bất an.

Trên đỉnh đầu có một luồng hư ám nồng đậm, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là bóng râm dày đặc mây nhưng Nghiêm Tự hiển nhiên đã biết được đó là cái gì, có một loài sinh vật cực kỳ đáng sợ đang ở ngay trong mảnh âm u này, bọn họ không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn chằm chằm, mang theo lực uy áp khiến cho lông tơ toàn thân của Nghiêm Tự dựng thẳng đứng cả lên!

“Hiện tại còn cảm thấy ta nhổ vào ngươi là vũ nhục ngươi không?” Chúc Minh Lãng cười ấm áp hỏi.

“Là coi trọng ta, là coi trọng ta, các hạ tha mạng, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn mới chọc giận các hạ...” Nghiêm Tự vội vội vàng vàng lắc đầu.

Nếu như chỉ là muốn nhổ quả nho vào mặt mình mà coi như xong chuyện thì cho đừng nói là nhổ một quả nhỏ như thế, dù là nhổ đầy người thì Nghiêm Tự cũng đồng ý!

“Đáng tiếc là kẻ như ta lại luôn tâm ngoan thủ lạt với kẻ thù, ngươi đã không còn cơ hội xin tha thứ.” Chúc Minh Lãng nói tiế.

“Các hạ, cầu ngài buông tha ta lần này, ta... Nghiêm Tự ta chính là một con chó dại, không cẩn thận mới chạy đến trước mặt ngài giễu võ giương oai, lần sau không dám nữa, lần sau thật sự không dám.” Nghiêm Tự nằm sắp trên mặt đất.

Tư thế nằm phục xuống này của hắn quả thực chẳng khác gì một con chó, đến cả con Hoàng Khuyển kia cũng ngơ ra, vì sao đến làm chó mà cũng có người tranh với mình?

Nghiêm Tự bị dọa tới mức toàn thân đều phát run, hắn không chỉ là đang cầu xin tha thứ ở Chúc Minh Lãng hơn nữa lại bị sinh vật trong hư ám kia dọa sợ tới mới đánh mất cả suy nghĩ.

Một cái đuôi hết sức nhỏ chậm rãi rủ xuống chỗ cổ Nghiêm Tự, từ từ quấn lấy cổ Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự nằm sấp trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ ngẩng đầu lên, hắn còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn rõ sinh vật trong hư ám thì cái đuôi kia đột nhiên siết chặt lại!

Cổ họng bị siết lại, cảm giác ngạt thở truyền đến, ngay lập tức là âm thanh xương gáy bị bẻ gãy, chính Nghiêm Tự cũng có thể tự mình nghe thấy, thống khổ tới hơi chậm một chút, nhưng lại vô cùng đau đớn đến mức ngũ quan của Nghiêm Tự đều bị vặn lại.

Hắn không phát ra được âm thanh nào, cả người bị treo lên không trung, cổ không phải là bị bẻ gãy trong nhát mắt mà là từng chút từng chút một bị vặn lấy, từng chút một bị nghiền nát, Nghiêm Tự cũng từ từ chết đi trong loại tra tấn ngạt thở và gãy cổ này!!

Nghiêm Hách ngây người, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Nghiêm Tự bị giết chết.

Cánh tay hắn rung mạnh lên, cuối cùng hắn cũng ý thức được trên đầu có một sinh vật cực kỳ khủng bố.

Hắn giơ roi sắt lên, điên cuồng vung lên không trung, nhưng lại chẳng vung được mấy lần, đột nhiên xuất hiện một trảo ảnh trước ngực hắn!

“Phụt phụt !!!!!!”

Một giây sau, lồng ngực Nghiêm Hách vỡ vụn, máu tươi nổ tung, trảo ảnh kia trực tiếp lấy tim hắn ra sau đó khi Nghiêm Hách còn chưa chết thì để trước mặt hắn.

Thân thể của Nghiêm Hách không động đậy được, hắn nhìn trái tim của mình rời khỏi, đôi mắt tràn đầy hãi nhiên!!

“A !!!!!”

Giờ thì Nghiêm Hách mới gào thét lên tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ, có thể hét một tiếng thống khổ tuyệt vọng này cũng đã là dùng hết sức cùng sinh mệnh của hắn rồi.

Hắn tê liệt ngã xuống mặt đất, không giãy giụa nữa.

Máu còn đang chảy ra từ lông ngực vỡ vụn của hắn, trái tim như còn đang đập kia trực tiếp bị vứt xuống trước mặt con Hoàng Khuyển, Hoàng Khuyển vốn đang không biết đã xảy ra chuyện gì lập tức nuốt xuống như là nhặt được mỹ vị nào đó.

Hai người trực tiếp chết bất đắc kỳ tử!

Cho dù là Nghiêm Tự hay là Nghiêm Hách thì bọn họ đều có thực lực cấp Quân, đặc biệt là Nghiêm Hách có khi còn là người nổi bật nhất trong cấp Quân...

Nhưng bọn họ chết còn đơn giản hơn cả sát nhân ma Hình Côn!

La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ nhìn Chúc Minh Lãng đã thay đổi khí chất, nhìn thấy đôi mắt kia của hắn như Ám Tinh Tà Dị thần bí, trong lúc nhất thười còn không xác định được vị hung thần này có phải là Chúc Minh Lãng mà bọn họ quen biết hay không.

Mảnh hư ám trên đỉnh đầu kia cũng đang dần dần tiêu tan, đôi mắt của Chúc Minh Lãng cũng dần dần trở về màu đen như bình thường.

Chúc Minh Lãng đỡ La Thiếu Viêm dậy, La Thiếu Viêm còn chưa tỉnh hồn lại.

Trước đó khi giết Hình Côn bọn họ chỉ thấy được bóng dáng trong mảnh ánh sáng chói mắt ấy, ít nhất biết được đó là một loài sinh vật thuộc tính Quang cấp Quân.

Lần này ngay cả cái bóng bọn họ cũng chẳng thấy, thậm chí còn chẳng biết Chúc Minh Lãng đã dùng thủ đoạn gì để giết chết Nghiêm Tự và Nghiêm Hách!

Hơn nữa, La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ đều nghe thấy đối thoại của Chúc Minh Lãng và Nghiêm Tự, lúc biết được thân phận khác của Chúc Minh Lãng thì Nghiêm Tự trực tiếp nằm sấp đất cầu xin tha thứ!

Đây chính là nam nhân mà công chúa Lạc Thủy không tiếc bốn triệu kim để treo thưởng hay sao?

Cảnh Dụ nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng, trong lúc nhất thời lại không thể thấy rõ được bộ mặt thật của hắn!

Chắc là do đầu óc mình hỏng rồi mới thấy tên nam tử bị Ôn Lệnh Phi treo thưởng đào hôn này cũng bình thường không có gì là lạ thôi!

“Đại lão, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?” La Thiếu Viêm không nhịn được hỏi.

Giết hai tên kia lại đơn giản như giết gà vậy, dù sao thì Nghiêm Tự, Nghiêm Hách cũng là cao thủ trong Nghiêm tộc đấy, La Thiếu Viêm đã triệt để không quen biết người ban đầu còn giả làm người mới ở Huyên Thảo Sơn Bảo này!

“Giúp xử lý chút đi, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Nghiêm tộc.” Chúc Minh Lãng thấy La Thiếu Viêm vẫn còn sinh long hoạt hổ như thế thì nói.

“Đại lão, ngươi vẫn còn biết đây là địa bàn của Nghiêm tộc cơ à, chúng ta không phải là sẽ không thể sống mà rời khỏi ngọn núi của Nghiêm tộc này chứ?” La Thiếu Viêm nói.

“Xử lý sạch sẽ là được.” Chúc Minh Lãng bắt đầu xử lý thi thể của hai người này.

La Thiếu Viêm hỗ trở một phen, chủ yếu vẫn là xử lý vết máu, xử lý thi hài, tốt nhất là không thể để cho người khác phát hiện ra, khi không thấy thi thể thì hầu như mọi người đều sẽ chỉ cảm thấy là người này bị mất tích thôi.

Cảnh Dụ ở một bên đứng nhìn, nàng cũng chẳng giúp gì được.

Chỉ là nhìn thấy Chúc Minh Lãng thành thạo xử lý sạch sẽ, thành thạo xóa vết tích, Tiểu Nữ Vương không chỉ đánh một con ve sầu mà chưa có nhiều kinh nghiệm sống.

Sao lại cảm thấy như loại ma đầu Hình Côn so với Chúc Minh Lãng tỉnh táo ung dung thì lại như một kẻ tàn tật, trí óc không đủ vậy nhỉ?

“Được rồi, nếu có người hỏi các ngươi chuyện liên quan tới Nghiêm Tự và Nghiêm Hách, thì các ngươi đừng nói tới chuyện xảy ra trong thịnh hội này.” Chúc Minh Lãng bàn bạc với hai người đồng bạn.

Tiểu Sơn Gia của La Sơn Tông và Tiểu Nữ Vương của Hà Tự như là hai đứa nhỏ đơn thuần gật đầu thật mạnh.

Lúc rời khỏi đỉnh núi, Chúc Minh Lãng coi như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì, vẫn tiếp tục đi săn, chỉ là phương thức hắn đi săn không giống như đang đơn thuần tìm những tử tù kia chút nào...

Con Hoàng Khuyển không biết vì sao lại bắt đầu gắng hết sức, dường như nó không biết mệt là gì vẫn luôn tìm kiếm con mồi, như đang lấy lòng Chúc Minh Lãng, ý đồ đền bù cho tội phản bội trước đó của mình.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch