Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 476: Vu độc triều tịch

Chương 476: Vu độc triều tịch




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Ngâm nga bài hát, gói một bàn nho còn tươi, Chúc Minh Lãng rời khỏi trận thịnh hội ở Nghiêm tộc này.

Lúc ra khỏi sơn điện, Chúc Minh Lãng lưu ý đến con Bá Huyết Nghiệt Long bị ném văng ra tạo thành một cái hố khổng lồ kia.

Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu.

Đây là một vị Thần Phàm giả có thực lực đạt tới cực hạn, cũng không biết là người này rốt cuộc là tu vi gì, cho dù là ở trong Hoàng Đô thì người này hẳn cũng là một đại nhân vật.

Rời khỏi địa bàn của Nghiêm tộc, Chúc Minh Lãng quay về Mạn thành.

Vào trong hội đấu giá kiểm tra một lượt các linh vật thuộc Phượng Hoàng nhất tộc mà các đại tộc cung cấp, có một số khiến cho Chúc Minh Lãng động lòng nhưng mà còn chưa đủ để Chúc Minh Lãng dùng hồn châu của Tuyệt Hải Ưng Hoàng đổi lấy.

Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian, Chúc Minh Lãng cũng không vội, về Thuần Long cao viện tiếp tục tu hành Mục Long sư của mình vậy.

...

Thuận theo yêu cầu của Cẩm Lý tiên sinh thì Chúc Minh Lãng quyết định sẽ tới Cầm thành một chuyến, tới thăm hỏi tiểu nội đình của Chúc Môn vậy, để sớm chuẩn bị xong Long Khải cho Thanh Trác và Hắc Nha.

Cầm thành cách thành Mạn khá xa, trải qua một lượt uy bức lợi dụ thì quả nhiên Thiên Sát Long vẫn cứ không đồng ý làm tọa kỵ cho mình, Chúc Minh Lãng đành phải cưỡi con Tật Phong Phi Long qua từng chỗ thành bang, duyên hải, thuận theo đường ven biển mà tiến về Cầm thành.

Cầm thành cũng như Nghê Hải nổi danh là một trong những thành độc lập nhất, không thuộc bất kỳ quốc gia nào, thực lực lại không kém hơn bất kỳ quốc bang nào, đồng thời hầu như đều có thế lực lớn đang tọa trấn.

Mất bốn ngày bốn đêm thì Chúc Minh Lãng mới tới Cầm thành.

Phải biết rằng với khoảng cách xa như thế thì Chúc Minh Lãng rõ ràng còn muốn làm ổ trong Thuần Long cao viện hơn.

Trên đường đi thì Chúc Minh Lãng cũng không nhàn rỗi, nếu như nhìn thấy Yêu tộc đang kết đội thành bầy ở chỗ trũng thì Chúc Minh Lãng sẽ để Hắc Nha, Thanh Trác đi tiêu diệt, đây cũng điều khiến cho Chúc Minh Lãng nhận được không ít cảm kích của thương khách.

Làm việc thiện tích đức, trong thế giới huyền diệu này vẫn dùng được, nhất là loại nghề Chú sư này, thì cần mấy thứ chữ tín như này.

Tới gần Cầm thành, đúng lúc trên trời có một trận mưa to đổ xuống, Tật Phong Phi Long không thể duy trì cân bằng trong gió lốc tàn phá bừa bãi như này.

Thấy Cầm thành cũng chỉ còn mấy trăm dặm nên Chúc Minh Lãng không thể không để con Tật Phong Phi Long tìm chỗ né cuồng phong từ mặt biển quất tới này.

Từ Mạn thành đến Cầm thành, ven đường đều có cho thuê Phi Long, chỉ cần nộp tiền thế chấp là có thể cưỡi con Phi Long được thuần hóa đến cực kì dịu dàng, ngoan ngoãn này, hơn nữa những con Phi Long này lại biết đường có thể đưa người đến chỗ cần đến một cách an toàn hữu hiệu.

Là một Mục Long sư Vương cấp mà đi đường còn phải thuê Phi Long thì cũng thật bi thương, Tiểu Thanh Trác phải tới thành niên kỳ thì mới có đủ thể lực và sức chịu đựng để chở mình bay đi.

...

Tật Phong Phi Long bay vào một động được đục ở vách đá gần biển, động này dường như là sào huyệt của Hải Ưng Yêu Thú, nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng của bọn nó đâu có thể là đã được chuyển tới địa phương thích hợp hơn.

Nhìn qua mặt biển, hải triều cuồn cuộn như từng con từng con Kinh Đào Cự Thú, đang không ngừng đánh vào vách đá bên bờ biển, cơn sóng có thể trong nháy mắt vọt lên tới hai, ba mươi mét, đồ sộ đến kinh người!

Chúc Minh Lãng nhóm một đống lửa đang đợi cơn cuồng bạo này đi qua, lúc nhàm chán hắn lấy viên Trấn Hải Linh kia ra nhìn.

“Cái thứ này, thật sự rất lợi hại sao?” Chúc Minh Lãng hơi nghi hoặc tự lẩm bẩm.

Nếu không thì dùng thử một chút xem, vừa hay đang có cơn bão đang tàn phá này, cho dù uy lực quá mức khoa trương thì hẳn là cũng sẽ bị trận bão tố này bao phủ cho.

Chúc Minh Lãng ra chỗ rìa động vách đá, chỉ cần bước thêm bước nữa ra ngoài thì lập tức sẽ bị cuồng phong sắc bén thổi cả người bay đi.

Thử lay Trấn Hải Linh một cái, trong Linh Đang Quả Thực này dường như có một Linh Hạch cứng rắn, lúc va vào vỏ ngoài cứng như sắt sẽ phát lên tiếng vang.

Nhưng mà Linh Hạch bên trong lại chẳng sứt mẻ tí nào, lúc lay thì cũng phát ra âm thanh cực kì trầm, hoàn toàn không nghĩ ra được là có ma lực gì.

“Mình dùng sai cách rồi sao?” Chúc Minh Lãng suy nghĩ một lát.

Hắn thử rót linh lực của mình vào trong Trấn Hải Linh này.

Rất nhanh, chỗ nứt như hoa văn ở phần vỏ ngoài của Trấn Hải Linh lại sáng lên, một chút xíu U Quang tỏa ra từ trong Trấn Hải Linh.

“Quả nhiên là phải dùng linh lực thì mới có thể dùng nó, để ta xem xem uy lực của ngươi.”

Trong lòng Chúc Minh Lãng vui mừng hẳn lên, liền bắt đầu rót vào càng nhiều linh lực, cũng bắt đầu lay viên Linh Đang Quả Thực đặc biệt này!

Lay một cái, hạch ở bên trong va vào xung quanh phát ra một tiếng chuông đồng vô cùng trầm, thanh âm này vừa xa xôi lại hùng hồn, hoàn toàn không giống như là một linh đang nho nhỏ mà càng giống một cái chuông đồng nặng nề!

Âm thanh của Trấn Hải Linh truyền từ chỗ này ra tận vách đá ngoài biển, vách đá này là hình cung nên theo từng tiếng rung của Trấn Hải Linh, nó phát ra tiếng chuông hơi hướm viễn cổ khẽ đung đưa trong trận mưa to gió lớn rồi!

“Keng ~~~~~~~~~~~~~”

Chỉ là một cái Linh Đang to bằng nắm đấm mà giờ phút này lại có thể vang vọng tận chân trời góc biển, dường như là một tiếng rung quỷ dị được truyền từ thế giới khác đến.

Tiếng vang của chuông tuy không nhìn thấy nhưng lại khiến người ta kinh hãi, nhưng lúc này Chúc Minh Lãng lại thấy một cơn sóng mênh mông đang quét sạch tất cả chỗ này.

Mà cơn cuồng phong ấy lại bởi vì tiếng chuông vang hùng hồn mà ngừng lại, sóng biển mãnh liệt lại bởi tiếng chuông xa xưa này mà im ắng đến ngay cả từng đám mây mang theo gió bão dày tới vạn mét kia cũng bị nó xua tản ra!

Hôn thiên ám địa, cuồng phong tàn phá bừa bãi khắp nơi, mưa rơi tầm tã nhìn không thấy bờ, giờ lại chỉ vì tiếng rung vang của chuông này mà tất cả mọi thứ trở về yên tĩnh ban đầu!

Chính Chúc Minh Lãng cũng không thể tin được hình ảnh ngay trước mắt mình.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì yên tĩnh trên mặt biển trong lúc bất chợt lại dâng lên sóng lớn kinh hãi!!

Cơn sóng lớn này giống như một Thâm Hải Chi Ma ẩn náu dưới đáy biển, không chút dấu hiệu nào liền xông phá vào trong thiên địa này, sau đó cơn sóng đánh dọc theo tầm mắt của Chúc Minh Lãng cắt ngang qua!

Bờ biển rộng lớn hình như không chịu nổi gánh nặng, phát ra từng tiếng đập dữ dội, từng cơn như thủy triều, sóng thần đụng vào nhau không hề có quy luật gì, khắp mọi nơi, ở bốn phương tám hướng đều cuồn cuộn đánh.

Cơn sóng lớn đen sì còn đang tàn phá bừa bãi, Chúc Minh Lãng nhìn thấy nó luôn đánh tới vách đá càng bao la hùng vĩ hơn, vách đá liền nhau kia ít nhất cũng phải ba mươi dặm lại nguy nga và kiên cố, có khi bị sóng biển đánh hơn trăm năm cũng chưa chắc bị xê dịch nửa phân.

Nhưng mà cơn sóng kia vừa va vào thì vách đá liền nhau kia lập tức như đê vỡ, như sườn núi dốc bỗng nhiên lún xuống, vách đá bị sóng lớn nuốt mất, vậy thì có khi một khu rừng trong đất liền cũng sẽ bị chia năm sẻ bảy!!!

Vách đá trải dài ven biển ấy cần phải qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm mới có thể bị sóng biển ăn mòn tạo thành lỗ hổng mà giờ lại bởi vì một tiếng vang mà gọi ra cơn sóng đen này có thể trực tiếp va thành một mảnh đất lõm!

Vô số nham thạch bị sụt lở, vách đá bị sứt mẻ, vách đá nguy nga kia bị vỡ toác cả miệng, mặc dù không bị sụp xuống nhưng mà hiện giờ nhìn chi chít vết nứt mà kinh người, cảm giác như chỉ cần hơi dùng lực một chút thì chỗ khác cũng sẽ tiếp tục bị lún vào!

Chỗ hang động bên sườn núi gần bờ biển, một người đứng ở cửa hang, nhìn qua vách đá cách xa mấy chục dặm bên bờ bên kia, càng kinh sợ tới trợn mắt há mồm!!

Đây chính là Vu Độc Triều Tịch sao, quả thật là một trận tai họa sóng thần mà, nếu như cái này mà đập vào thành trì thì còn lại bao nhiêu người có thể sống đây?

Chính Chúc Minh Lãng cũng không ngờ được là một viên Trấn Hải Linh nho nhỏ lại là một pháp khí gọi Triều Lực ghê người như này!!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch