Nếu muốn làm một bộ khải giáp thánh phẩm thanh long, thì đương nhiên cũng phải chuẩn bị tốt nguyên liệu.
Tới tiểu nội đình, kỳ thực là tới để học cách vận dụng hỏa diễm, Cẩm Lý tiên sinh khen mấy hỏa lò ở đây mãi không dứt miệng.
"Để ta giúp muội, chỉ có điều muội cũng phải chỉ ta cách làm sao để khắc phong hệ minh văn lên Long Khải mới được." Chúc Minh Lãng.
"Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi, thứ kia rất khó bắt, tốc độ nhanh vô cùng." Chúc Dung Dung nói.
Còn chưa kịp vào trong tiểu nội đình hớp ngụm trà, Chúc Minh Lãng lại cùng Chúc Dung Dung ra ngoài.
Chúc Dung Dung dẫn Chúc Minh Lãng đến một sườn núi cao, bọn thủ vệ tuần tra cố ý nhắc nhở hai người, chốc nữa sẽ có gió to sóng lớn, động vật lớn tập kích vùng vách đá gần biển nên bảo hai người họ nên lưu tâm nhiều hơn.
Chúc Dung Dung bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, nhất là khi nhìn thấy lỗ hổng kinh khủng trên vách đá kia...
Chúc Minh Lãng an ủi nàng, nhưng cũng ngượng ngùng không dám thừa nhận những lỗ hổng kia là do hắn tạo thành.
Từ chỗ sườn núi cao có thể trông thấy đám cây cỏ mùa xuân sinh trưởng trong khí hậu ấm áp, xanh biếc bao trùm cả sườn núi cao này.
Sườn núi rất rộng, kéo dài đến tận đại dương, độ cao vuông góc phải đến tầm hơn 100m, ánh mắt thuận thế nhìn theo sườn núi cao thì trông như một đường chân trời xanh nhạt thẳng tắp.
Xung quanh sườn núi cao có dòng khí lưu vô cùng mạnh liệt, khi thì cuốn quanh xoay tròn, khi thì khuếch tán tản mát, khi thì vút ra trước, mà trên mỏm đá phủ đầy cỏ của sườn núi cao kia có một loại cỏ bồ công anh trông như những hạt thủy tinh sinh trưởng, nhìn từ xa sang tựa như vô số hạt thủy tinh đọng trên thảm cỏ bền bỉ kia, lóng lánh óng ánh, theo từng đợt gió thổi qua càng toát ra vẻ mỹ lệ kinh diễm.
"Kỳ thực vẫn còn một tuyệt mật nữa a, nhưng phụ thân đã nói, không thể nói với bất kỳ ai, về việc này ca ca có thể trực tiếp hỏi ông ấy nha." Chúc Dung Dung thần thần bí bí nói.
"Ân, ngươi thử nói xem, những hạt tinh phong bồ công anh có khó bắt như vậy sao, sao cứ có cảm giác chỉ cần duỗi tay ra là bắt được mà." Chúc Minh Lãng nói.
"Vậy ngươi đến gần thử một chút đi ~" Chúc Dung Dung nói.
Chúc Minh Lãng đến gần đám bồ công anh như những hạt thủy tinh treo lơ lửng kia, chẳng phải chỉ mấy bụi cỏ thôi sao, chẳng lẽ còn có thể bay nữa?
Mới vừa bước tới trước mặt phong tinh bồ công anh, đột nhiên đám phong tinh bồ công anh này giống như bị thứ gì đó dọa sợ vậy, chúng hơi run lên, ngay sau đó hạt thủy tinh trên đám hoa đó biến ra đôi cánh, dùng một tốc độ kinh người bay vút lên không trung trước mặt Chúc Minh Lãng!
Chúng nó tựa hồ điệp tựa chuồn chuồn lại tựa đám đom đóm trong rừng sâu, nhìn chuyển động phất phới trong không khí của chúng thì căn bản đoán không ra quỹ đạo di chuyển được, tốt xấu gì Chúc Minh Lãng cũng sở hữu linh cảm linh thức cực cao nhưng lại không thấy rõ được động tác của bọn phong tinh bồ công anh này.
Thật nhanh, thật linh hoạt, hơn nữa còn có thể bay a!!
Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.
Thế này thì làm sao mà bắt được, cũng không thể ngốc nghếch cầm cái vợt ra bắt được chứ?!
"Ca ca, không thể làm tổn thương chúng nó a, nếu chúng nó chịu phải công kích, cho dù là rất nhỏ thôi cũng sẽ bị nghiền nát trong nháy mắt, ngay sau đó khí tức nổ ra... Vậy thì chúng ta không có cách nào mang về rồi." Chúc Dung Dung nhắc nhở Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng ngửa đầu nhìn đám tinh linh bồ công anh điên cuồng bay tán loạn trên không trung, có một khoảnh khắc Chúc Minh Lãng còn có ảo giác như thể quỹ đạo bay của bọn chúng vừa hay tạo thành một câu "Nhân loại ngu xuẩn" theo lối chữ thảo nữa cơ.
Một con rồng thô kệch như Đại Hắc Nha chắc là không thể thực hiện được những nhiệm vụ cần sự tinh tế như này rồi.
"Tiểu Thanh Trác, ngươi ra đi, đây cũng coi như là một hình thức tu hành với ngươi." Chúc Minh Lãng mở linh vực, gọi Thương Loan Thanh Long ra.
Tiểu Thanh Long bay ra ngoài, nhìn đám tiểu phong linh đang bay loạn xạ trên bầu trời kia, còn có năng lực thoát ẩn thoát hiện cũng phải bó tay toàn tập.
Nó thử dùng móng vuốt bắt lấy một con nhưng vì ngọn lửa mạnh mẽ bao trùm trên thân nó nên khi vừa mới đến gần thì đám phong tinh hồ điệp kia liền vỡ nát hết cả, đồng thời còn giải phóng một cỗ phong tức vô cùng mạnh mẽ!
Trận phong tức này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng, nó nổ tung bốn phía xung quanh, gió lốc cuồn cuộn, đủ để cuốn bay cả một người lên trời!
Chúc Minh Lãng lấy tay che chắn, kinh ngạc nhìn đám tinh linh bồ công anh bị vỡ tan tành kia, một vật nhỏ bé như thế lại có uy lực kinh người như vậy, nếu như gom thành một đám rồi đánh vỡ cùng một lúc thế thì chẳng phải tuowngn đương với việc tạo ra một cơn lốc kinh khủng sao??
Quả nhiên bất luận là thánh linh gì trên thế gian này cũng không thể coi thường a!
Tiểu Thanh Trác không cam lòng, lại thử thêm lần nữa.
Lần này nó thu liễm thánh quang trên người rồi vút lên không đuổi theo một tinh linh bồ công anh.
Tựa như hùng ưng đuổi ruồi muỗi.
Hùng ưng mặc dù có năng lực săn mồi tuyệt đỉnh nhưng muốn bắt được ruồi muỗi cũng không phải chuyện gì dễ dàng.
"Ca ca đây là thánh long huyết mạch thanh hoàng sao, thật giỏi a, là cấp bậc long quân sao?" Chúc Dung Dung nói.
"Ân." Chúc Ming Lãng gật đầu.
"Chỉ có điều đám tiểu gia hỏa này có chút đặc thù, sợ rằng ngay cả Long Vương cũng không làm gì được chúng nó." Chúc Dung Dung vừa cười vừa nói.
"Ta thấy rồi, dù sao như vậy cũng nói rõ, nếu có thể thêm loại phong ngấn văn này trên long khải thì tốc độ né tránh, năng lực phi hành sẽ được tăng lên cực đại!" Chúc Minh Lãng nói.
"Đúng vậy, hơn nữa tốc độ của bất kỳ con rồng nào trong long quân cấp cũng không thể nhanh hơn con rồng có long khải gắn thêm phong ngấn minh văn được, còn những con có thiên phú về năng lực tốc độ mà có thêm sự phụ trợ của phong ngấn văn thì có thể vượt qua cả những con rồng thuộc vương cấp khác." Chúc Dung Dung vô cùng tự tin và chắc nịch nói.
Chúc Minh Lãng kỳ vọng tất cả năng lực của tiểu Thanh Trác đều có thể đạt đến mức cao nhất, như vậy mới có thể tiến giai đến giai đoạn kế tiếp.
Đầu tiên phải tăng tốc độ đến mức tận cùng, những vật nhỏ này quả thực là một đối tượng luyện tập phi hành tuyệt hảo, còn hiệu quả hơn nhiều so với việc duy trì trạng thái bay lượn tại chỗ nghịch gió biển.
Tu hành vốn rất khô khan, cũng như khi mới luyện kiếm vậy, vung thanh kiếm rỉ sắt hướng thẳng lên trời, dùng sức gió tạt qua mà lột bỏ tất cả lớp rỉ sét bên ngoài...
Nuôi rồng cũng giống như vậy.
Chúc Minh Lãng sẽ không vì đám tiểu sinh linh này có chút nhỏ bé mà coi thường chúng, thường thì những sinh mệnh càng nhỏ bé thì càng ẩn chứa năng lực không thể khinh thường được, những năng lực này chính là chìa khóa then chốt để giành được thắng lợi.
Học tập, luyện tập, suy nghĩ, lĩnh ngộ, cải tiến, tiếp tục luyện tập...
Tu hành không có đường tắt.
"Tiểu Thanh Trác, đừng gấp gáp. Tạm thời bỏ qua tu vi Long Quân của mình đi, cứ tưởng tượng bây giờ ngươi chỉ là một con Thanh Điều bình thường, con đám tiểu phong linh kia chính là bữa tối của ngươi, bắt không được nó, vậy thì cạp đất no bụng." Chúc Minh Lãng nói với tiểu Thanh Trác.
Tâm cao khí ngạo sẽ chẳng bắt được con nào cả, hơn nữa nếu tiếp tục đánh vỡ những tinh linh bồ công anh này thì rước đến càng nhiều trận gió lốc đập vào mặt thôi.
"Ca ca rất kiên trì a, trước đây cũng có một vị mục long sư cấp long vương tới Cầm Thành bắt những tinh linh này nhưng kết quả là bắt cả ngày cũng chẳng được con nào, nhưng ta tin tưởng ca ca có thể." Chúc Dung Dung đứng ở một bên cổ vũ.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp muội hoàn thành bài tập nghỉ đông mà cha muội giao cho muội." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
Chúc Dung Dung bỗng có chút ngượng ngùng.
"Cách đây không xa có một eo gió, là linh mạch của nhà chúng ta, bồ công anh ở nơi đó còn nhiều hơn ở đây nữa, bắt hết ở đây thì qua đó bắt." Chúc Dung Dung nói.
Linh mạch!
Không biết vì sao khi nghe thấy hai từ linh mạch này Chúc Minh Lãng liền phấn chấn hẳn lên, có cảm giác như muốn phạm tội.
Trong bọc hành lý giản dị đeo sau lưng Chúc Minh Lãng, một đôi tai nhỏ dựng lên sau đó là một đôi mắt giảo hoạt ló ra.
"Ba ba ~~~~~~~" tiểu huỳnh linh vui vẻ nhảy từ trong túi ngủ nhỏ ra ngoài.