Chúc Dung Dung nghiêm túc gật đầu, nàng biết rõ Chúc Vọng Hành đã bỏ bao nhiêu tâm huyết cho tiểu nội đình ở Cầm Thành này, cũng kỳ vọng có một ngày tiểu nội đình có thể ngày càng trở nên phồn vinh dưới sự dẫn dắt của mình.
Như vậy, nghi thức lấy lửa không thể hủy bỏ.
Nàng cảm thấy bản thân cũng có thể dùng biện pháp kia của Chúc Minh Lãng để bả vệ đạo địa mạch hỏa chủ chốt!
Có thể là do bọn họ suy nghĩ quá nhiều nhưng chí ít cũng thêm một tầng bảo đảm.
Mới sáng sớm, Chúc Dung Dung đã chạy đến viện của Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng cũng thức dậy rất sớm, hắn đang vô cùng kiên nhẫn bỏ một mảnh Phỉ Diệp vô cùng sang quý vào miệng Thương Loan Thanh Long, Phỉ Diệp tỏa ra ánh sáng lung linh, vừa nhìn đã biết là một vật không tầm thường, Chúc Dung Dung cũng nhìn ra vị đường ca này của nàng hết sức chú tâm đến việc chăm sóc mấy con rồng này.
"Ca ca có tin tức tốt cũng có tin tức xấu." Chúc Dung Dung bước đến, trên mặt nàng hiện lên nụ cười ấm ám sáng lạn như ngọn gió đầu xuân.
Chúc Minh Lãng không tự chủ cũng bị nụ cười này cảm hóa, mỉm cười hỏi:"Muội biết được vị trí của bí cảnh?"
"Ca ca có biết vì sao chúng ta phải chọn thời gian khi đến bí cảnh không?" Chúc Dung Dung ngồi trên cái ghế trước, vẻ mặt có chút đắc ý nói.
"Vì Chúc môn chúng ta rất tin huyền học, có tinh phẩm gì muốn ra lò cũng phải thắp hương khấn vái, còn phải chọn một ngày tốt để bắt đầu đúc nữa, càng không cần nói mấy chuyện lớn trong tộc môn như này, sao lại không xem ngày giờ hoàng lịch cho được?" Chúc Minh Lãng hồi đáp.
Ở Chúc môn, nhất định phải tin tà.
Cho dù tay nghề có cao đến đâu thì để đúc ra phàm phẩm, tuyệt phẩm, thánh phẩm hay đạt phẩm thì cũng cần có một yếu tố là sự may mắn, càng không nói đến những thứ như khó nắm bắt như minh hoa hay lạc ấn.
Nếu không...nội đình Chúc môn trong Hoàng đô sao lại phải treo hình cá chép tiên sinh khắp nơi như thế?
"Không phải, bởi vì nếu căn không chuẩn thời gian thì ngay cả cha ta cũng không tìm ra được vị trí của bí cảnh." Chúc Dung Dung nói.
"A?" Chúc Minh Lãng có chút không hiểu.
"Thủy triều, hướng gió, khí áp...Nếu nắm trong tay các quy luật đó thì chúng ta có thể tìm được bí cảnh rồi." Chúc Dung Dung nói.
Sau đó Chúc Dung Dung nói hết phương pháp phân biệt ba yếu tố then chốt này cho Chúc Minh Lãng biết, như vậy thì cho dù trên mặt biển mênh mông vô bờ cũng có thể dựa vào ba yếu tố này để xác định phương hướng.
Bất luận là thủy triều ở vùng biển này đều có quy luật, cho dù chúng nó trông có bình lặng bao nhiêu dù cho không có gió thổi qua thì trên mặt biển cũng sẽ có gợn sóng.
Hướng gió sẽ thay đổi theo mùa, sự thay đổi của khí hậu cũng khá khó nắm bắt được, nhưng hướng gió của vùng biển nơi địa mạch chi hỏa tồn tại cũng tương đối ổn định, nhất là sau những ngày bão tố nổi lên, đều có thể nương theo hướng gió trên biển mà tìm ra vị trí của địa mạch chi hỏa.
Mà địa mạch chi hỏa dưới lòng đất cũng sẽ có thời kỳ không ổn định, trong thời kỳ không ổn định của địa mạch chi hỏa sẽ có một nguồn nhiệt lớn sản sinh, nung nóng nham thạch, đồng thời làm cho nhiệt độ trong long cung tăng lên, điều này không chỉ làm cho thủy triều bị biến đổi, còn khiến cho khí áp trên biển cũng thay đổi theo.
Cho nên khí áp cũng là một nhân tố xác định then chốt.
Chúc Dung Dung nói vô cùng tỉ mỉ, Chúc Minh Lãng cũng hết sức chăm chú lắng nghe.
"Hết rồi?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Hết rồi, muội chỉ moi được từ cha muội ba yếu tố này thôi." Chúc Dung Dung nói.
"Nhưng huynh nhớ là có đến bốn vị trưởng lão cơ mà, nếu mỗi vị trưởng giả nắm giữ một yếu tố trong tay vậy thì ngoại trừ thủy triều, hướng gió và khí áp ra hẳn là còn một yếu tố then chốt nữa mới đúng." Chúc Minh Lãng nói.
"Cha muội nói còn một yếu tố phải tự mình tìm tòi ra, nếu không tìm ra thì chỉ có thể đợi đến ngày muội chính thức trở thành môn chủ của tiểu nội viện này mới nói cho muội biết." Chúc Dung Dung nói.
Bốn yếu tố then chốt lại thiếu mất một.
Có chút nhức đầu đây!
"Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm." Chúc Minh Lãng cau mày, bây giờ nếu chạy đi hỏi Chúc Vọng Hành vậy chẳng khác nào nói cho Chúc Vọng Hành biết bản thân đang đánh chủ ý lên địa mạch chi hỏa.
Tuy là Chúc Minh Lãng cảm thấy khả năng Chúc Vọng Hành phản bội Chúc môn là rất thấp nhưng xuất phát từ sự hiểu biết của hắn đối với Triệu Dự thì Chúc Minh Lãng cho rằng việc này tuyệt không đơn giản như vậy.
"Ca ca, nếu không trước tiên cứ dựa vào ba yếu tố này để tìm thì chắc hẳn cũng tìm được một vị trí đại khái?" Chúc Dung Dung nói.
"Ân, cũng chỉ có thể làm như vậy." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Ca ca."
"Sao vậy?"
"Sao ca ca không nói việc này với cha muội, có phải ca ca cũng xem cha muội là một trong những đối tượng tình nghi không?" trong giọng nói của Chúc Dung Dung bất chợt có chút biến hóa.
Chúc Minh Lãng ngẩn người nhìn Chúc Dung Dung.
Chỉ là không đợi Chúc Minh Lãng đáp lời, Chúc Dung Dung đã lên tiếng nói tiếp:"Ca ca có lý do để hoài nghi, dù sao trong tám người cũng có cha muội trong đó nhưng nếu ông ấy thực là nội ứng vậy thì chắc chắn sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho toàn bộ Chúc môn, muội có thể hiểu được thái độ dò xét của huynh nhưng nếu ca ca đã tin tưởng muội vậy thì xin huynh cũng tin tưởng cha muội, ông ấy tuyệt đối sẽ không có tâm muốn phản bội đâu, nhiều nhất chỉ có thể là trước mắt không để ý mà thôi."
Chúc Minh Lãng cũng không ngờ tới Chúc Dung Dung sẽ nói ra những lời này, xem ra cô em họ này cũng không cho rằng việc này đơn giản như vậy.
"Ca ca nhất định phải bảo vệ tốt địa mạch chi hỏa này." Chúc Dung Dung nói.
Địa mạch chi hỏa chính là tất cả của tiểu nội đình, Chúc Vọng Hành đã bảo vệ nó hơn nửa đời người rốt cục cũng chờ được đến khi nó đạt đến thời khắc nở rộ hoàn mỹ nhất.
Chúc Dung Dung không rõ kẻ thù bên ngoài là ai cũng không biết nội địch có những kẻ nào, nàng chỉ biết bảo vệ địa mạch hỏa nhụy mới là điều quan trọng nhất!
"Yên tâm huynh nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của muội và Chúc Hoắc đâu." Chúc Minh Lãng nói.
Chúc Minh Lãng đương nhiên không thể chờ đợi thêm nữa.
Cách thời điểm diễn ra nghi thức lấy lửa bất quá chỉ còn ba ngày mà bên mình lại thiếu một tin tức mấu chốt, cũng không biết nội trong ba ngày này có thể tìm được vị trí chính xác của địa mạch hỏa nhụy hay không.
"Đi, chúng ta đi săn nào, tận lực tìm một con thánh linh có hai vạn năm tu vi trở lên để cho ngươi ăn uống no nê!" Chúc Minh Lãng vỗ vỗ cái sừng ám tinh trên đầu Thiên Sát long, bắt đầu trò lừa bịp của hắn.
Thiên Sát long liếc mắt nhìn, trên khuôn mặt tà khốc của nó hiện lên vẻ nghi ngờ.
Thật là đi săn sinh vật vạn năm ư, sao có cảm giác tên mục long sư giảo hoạt này còn có mục đích gì khác nữa!
"Thứ quan trọng nhất giữa mục long sư và rồng là cái gì, chính là tín nhiệm!"
"Không có tín nhiệm thì sao có thể giúp đỡ nhau, sao mà sinh tồn được ở cái thế giới tàn khốc này chứ?"
"Ta đã nắm trong tay tin tức quan trọng của con thánh linh này, tổng cộng có ba yếu tố để tìm kiếm, là thủy triều, hướng gió, và khí áp..."
Chúc Minh Lãng nói cho Thiên Sát long hay những tin tức mà hắn đã cực khổ thu thập được.
"Để cho ngươi được ăn một bữa no nê, ta cũng đâu có dễ dàng gì vậy mà ngươi còn hoài nghi ta?"
"Ngao ~~~~~~!!" Thiên Sát long gào một tiếng đáp lại.
Được được được, nghe ngươi nói chuyên nghiệp như vậy, bản long vương miễn cường tin ngươi vậy!
Nhảy lên trên lưng rộng rãi của Thiên Sát long, lớp vảy như nhuyễn ngọc, nếu như có thể trải thêm một tấm thảm nhung bằng lông thiên nga, nhất định sẽ trở thành một cái giường xa xỉ lộng lẫy nhất trên không trung!
Có thể ngồi Thiên Sát long thay đi bộ, lại còn có thể tiết kiệm một khoảng thời gian di chuyển!
. . .
Ps: Xiao line là is the best, anh Lãng giỏi nhất là chém gió rồi =))Zz