"Ngươi cũng có thể hiểu là từ thần tiên mà bị giáng thành người phàm vậy, mất đi sức mạnh vô thượng, mất đi tiên khí, mất đi tư cách lên thiên giới." Cẩm lý tiên sinh thấy Chúc Minh Lãng vẫn chưa hiểu rõ, vì vậy lên tiếng giải thích.
"Lẽ nào cảnh giới của nàng rất cao sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Chắc chắn là cao, thậm chí thứ ngươi thấy bây giờ cũng chưa chắc là bản thể của nàng, chỉ là hóa thân từ khát vọng tự do của nàng thôi, bản thể của nàng có lẽ cũng to lớn như địa tích này vậy, triệt triệt để để sinh trưởng thành một thể. Nói chung ngươi cứ thử giao lưu với nàng đi, hỏi nàng có nguyện ý từ bỏ mệnh cách của mình không." Cẩm lý tiên sinh nói.
Chúc Minh Lãng có linh hồn ràng buộc với Nữ Oa long này, vậy nên hiện nay nàng cũng như là linh sủng của mình rồi, Chúc Minh Lãng không có chút trắc trở nào khi giao lưu với nàng, chỉ là muốn giải thích, nếu nàng muốn rời khỏi đây thì phải từ bỏ tu vi vốn có của nàng.
Nữ Oa long thậm chí không biết tu vi, mệnh cách là gì, mà nàng chỉ vui vẻ tiếp thu đề nghị của Chúc Minh Lãng, còn về việc cái giá phải trả thì chỉ cần không phải khiến cho vùng đất này sụp đổ thì nàng cũng sẽ không để tâm đến.
Cho dù có một thân tu vi cao cường, lại có thêm mệnh cách cao quý đến thế nào thì chỉ cần bị nhốt ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời như này sợ rằng cũng sẽ không có điểm lưu luyến gì nữa.
"Ngươi có thể đưa ta đi tìm địa tích thần căn đã khóa mệnh hồn của ngươi lại không?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Nữ Oa long chớp mắt, một lát sau, dường như nàng hiểu ra Chúc Minh Lãng đang muốn giúp mình vì vậy nàng bơi từ trong đầm thân ngọc bích ra, dẫn Chúc Minh Lãng tiến vào trong khe hở.
Lúc nàng đi lại là dựa vào sự đong đưa của phần eo và cái đuôi, nếu như chỉ nhìn vào nửa người trên của nàng thôi thì trông giống như một thiếu nữ đang bước đi nhẹ nhàng vậy.
Chúc Minh Lãng đi theo nàng ra khỏi khe hở địa ngấn này.
Bản thân Chúc Minh Lãng gần như lạc mất phương hướng trong mê cung nhưng Nữ Oa long lại rất quen thuộc nơi này, nàng đi về phía một địa mạch vô cùng hẹp mà lúc trước Chúc Minh Lãng hoàn toàn không phát hiện ra.
Trên đường đi, Chúc Minh Lãng phát hiện đá xung quanh dần dần nóng lên, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy ngọn lửa xâm nhập vào đây, như từng đóa hoa nham thạch đang kiểm diễm nở rộ.
"Đây là con đường dẫn đến địa mạch hỏa nhụy, ta đang muốn giúp ngươi trảm trừ khóa mệnh hồn, giải phóng cho ngươi, không phải muốn nhờ ngươi tìm đường ra." Chúc Minh Lãng nói với Nữ Oa long.
Nữ Oa long quá mức thiện lương, tựa như từ tận đáy lòng không có chút ý nghĩ hại người nào vậy.
"Na ~" Nữ Oa long vươn cánh tay tinh tế ra chỉ về phía trước, dường như muốn nói với Chúc Minh Lãng rằng sắp tới nơi rồi.
Chúc Minh Lãng có chút hoang mang, tiếp tục đi theo Nữ Oa long.
Ánh sáng từ ngọn lửa đã chiếu rọi khiến địa mạch tối tăm có chút sáng sủa, Chúc Minh Lãng biết nơi đây cách địa mạch hỏa nhụy rất gần rồi.
Đột nhiên, Chúc Minh Lãng ý thức được một vấn đề.
Chẳng lẽ địa mach chi hỏa kỳ thực chính là địa tích thần căn???
Chúc Minh Lãng tỉ mỉ hồi tưởng lại cảnh tượng cảm động trong mộng cảnh kia...
Vết rách dưới đáy biển hướng thẳng đến địa mạch, còn có mặt đất không hề có bất kỳ lý do gì lại bùng cháy không ngừng, phóng ra địa tâm hỏa nhụy chứa nguồn năng lượng hỏa diễm dồi dào.
Địa mạch hỏa nhụy chính là mệnh hồn của Nữ Oa long??
Thời gian nàng chống đỡ dưới địa tích yếu ớt này quá lâu rồi, mệnh hồn của nàng đã trưởng thành cùng với địa tích hóa thành một địa tâm hỏa nhụy không ngừng bùng cháy, tựa như một trái tim không ngừng chuyển động từ thời xa xưa.
Vậy nên hỏa triều tịch thực chất là mỗi lần tim nàng đập...
"Cẩm lý tiên sinh, địa mạch hỏa nhụy chính là do mệnh cách của nàng hóa thành!" Chúc Minh Lãng bừng tỉnh đại ngộ.
"Bản tôn của nàng quả nhiên thuộc cấp thần linh như Nữ Oa cứu thế, Nữ Oa long này là hóa thân của nàng." Cẩm lý tiên sinh kinh ngạc nói.
"Thảo nào, thảo nào..." Chúc Minh Lãng hồi tưởng lại viễn cảnh trong mộng cảnh kia.
"Vậy thì dễ, vậy thì dễ." Cẩm lý tiên sinh nói.
"Sao lại nói thế?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Bản tôn của nàng đã triệt để hòa vào làm một với địa tích của nơi này rồi, nhưng trong một thời đại nào đó, ở nơi đây xảy ra một trận đại nạn, sinh linh tuyệt diệt, nên nàng dùng máu thịt của mình hóa thành địa mạch chống đỡ đại địa, dùng tâm của mình hóa thành hỏa nhụy của địa tích đang lung lay không vững này. Mà Nữ Oa long mà chúng ta nhìn thấy ở đây chính là phần hồn bất diệt được hóa thành sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, giống như là một sinh mệnh mới được tạo ra vậy, chỉ cần chúng ta giúp nàng chặt đứt tia hỏa nhụy tương liên với địa mạch hỏa nhụy kia, cũng giống như cắt cuống rốn vậy thì nàng sẽ trở thành một cá thể độc lập rồi." Cẩm lý tiên sinh nói.
Chúc Minh Lãng mừng rỡ không thôi.
Nói như vậy không cần khiến cho Nghê Hải nát bấy triệt để nàng cũng có thể được tự do rồi.
Chúc Minh Lãng thở phào nhẹ nhõm, nếu như chỉ cần chặt đứt sợi dây ràng buộc giữa nhụy và địa mạch hỏa nhụy đã có thể giành lại được cuộc sống mới cho nàng thì thật viên mãn!
Chẳng lẽ nào bởi vì mình gom đủ Thất Triệu Thú nên ông trời mới an bài cho mình tới phần dưới địa mạch này đưa Nữ Oa long quanh quẩn dưới lòng đất này đi?
"Nếu là người khác tới đây thật là không có cách nào đưa nàng đi, dù sao bọn họ cũng không có thanh kiếm đặc thù như Kiếm Linh long, những thanh kiếm bình thường chỉ cần vừa chạm phải hỏa dịch cũng bị cháy sạch không còn một mảnh! Chúc Minh Lãng a! Chúc Minh Lãng, ít nhiều cũng nhờ phúc tinh của ta đây ngươi mới có được vận khí như ngày hôm nay, nếu không cho dù ngươi có là một trong số ít người có thể cứu nàng ra được thì ngươi tuyệt đối không có khả năng đi lung tung mà đến được nơi này, gặp được Nữ Oa long, sau này phải cho ngư gia ta ăn nhiều mỹ tửu thịt ngon hơn nữa, đã biết chưa!" Cẩm lý tiên sinh bắt đầu không e dè gì mà thổi phồng bản thân.
"Cẩm lý tiên sinh, câu này của ngươi có vấn đề, lúc ta gặp phải Thất Triệu thú, ngươi đều có mặt ở đó vậy sao không thấy khả năng thiên vận thần thông của ngươi phát huy?" Chúc Minh Lãng nói.
"Ta hỏi ngươi, Thiên Sát long cuối cùng có phải cũng trở thành rồng của ngươi không?" cá chép tiên sinh chất vấn.
"Phải."
"Ngươi có tổn thất gì không?"
"Không có."
"Vậy thì đúng rồi, cái này gọi là gặp dữ hóa lành, còn bây giờ thì gọi là phúc tinh chiếu rọi!" dáng vẻ của Cẩm lý tiên sinh vô cùng hăm hở, nếu như bộ râu cá chép của nó mà dài ra thêm chút nữa ắt hẳn phải mang mười phần khí độ cá chép tiên.
Chỉ là cho dù có khí độ cá chép tiên đi nữa thì nó cũng không chịu nổi nhiệt độ như thiêu đốt của địa mạch chi hỏa, cẩm lý tiên sinh thoáng đưa mũi ngửi ngửi, không biết vì sao lại ngửi được một mùi thơm đặc biệt!
"Oa, bản ngư gia cũng bị nướng khét rồi, ngươi thấy sao không nói một tiếng!!!" cẩm lý tiên sinh hét toáng lên.
Nó bơi vòng quanh Chúc Minh Lãng vài vòng, mùi hương đó xông thẳng lên mũi, nếu như cho thêm chút hành sợi, thì là, hương liệu, bột tiêu cay...
"Nhớ kỹ phải cảm tạ bản phúc tinh!!" cẩm lý tiên sinh cuối cùng gào lên một câu sau đó biến thành một món đồ trang trí trốn trong y phục của Chúc Minh Lãng.
"Ha ha ha ha ~~~~~~" Nữ Oa long nhìn bộ dáng chạy thục mạng của cẩm lý tiên sinh thì cười không ngừng, tiếng cười nàng thanh thúy như tiếng chuông, khiến cho người ta có cảm giác thiên chân vô tà vô cùng.
Tiếp tục đi vừa phía trước, Nữ Oa long dừng lại, vị trí lồng ngực của nàng xuất hiện một ấn lửa đỏ, tựa như trái tim đang bị thiêu đốt kịch liệt, từ làn da ónh áng trong suốt chiếu ra ánh sáng chói mắt của ngọn lửa, sau đó ánh mắt tràn khắp toàn thân.
Nữ Oa long sợ đến mức liên tiếp lùi về phía sau.
Đây là cực hạn mà nàng có thể hoạt động được, nàng thậm chí không thể đến gần địa mạch chi hỏa.
Bằng không thân thể do hóa hồn yếu ớt do của nàng sẽ bị thiêu đốt đến không còn một mảnh.
"Ngươi ở đây chờ ta, ta đi chặt đứt xiềng xích mệnh hồn." Chúc Minh Lãng nói với Nữ Oa long.
"Na na na ~" Nữ Oa long còn chưa học được ngôn ngữ hoàn chỉnh, chỉ phát ra những âm thanh khe khẽ.
Bất kể thế nào thì Chúc Minh Lãng cũng coi như đã tìm được đường trở về địa mạch chi hỏa rồi.
Đây là một kẽ hở chật hẹp được tạo nên từ tầng đá kiên cố không thể phá nổi, thậm chí Chúc Minh Lãng gần như phải quỳ hẳn xuống mới qua được đến bên kia.
Rốt cuộc cũng đến được cái động lớn, vị trí của địa mạch hỏa nhụy, Chúc Minh Lãng đang định men theo tường đá óng ánh lởm chởm mà bò ra ngoài thì lại nghe được âm thanh cãi nhau từ bên ngoài truyền đến!
Có người????
Nơi này chính là bí cảnh của Chúc môn, sao có thể có người ngoài đến đây được??
Nhưng thanh âm này, Chúc Minh Lãng cảm thấy có chút quen tai.
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu lên, nhìn về phía địa mạch chi hỏa, lại thấy một đám người ngã trên mạch đất, có kẻ chết, có kẻ bị thương!
Chúc Minh Lãng cảm thấy bất ngờ vô cùng.
Chẳng lẽ nào nghi thức lấy lửa đã bắt đầu rồi??
Thời gian mình bị lạc trong địa mạch lâu như vậy sao??
Trong lòng đất hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, lúc lấy lửa Chúc Minh Lãng đã tốn rất nhiều thời gian, sau đó lại bị lạc trong địa mạch, sau đó lại gặp Nữ Oa long, còn về thời gian ở trong mộng cảnh kia, tựa như đã qua rất lâu, cá chép tiên sinh còn đặc biệt nhắc nhở mình!
Nghi thức lấy lửa đã tiến hành rồi?
Nhưng những người này vì sao lại nằm trên mặt đất, ngoại trừ mấy nhân vật quan trọng của Chúc môn ra còn có mất người mặc xiêm y màu đen đỏ nữa, trong số những người này có vài vị có tu vi cao vô cùng!
"Triệu Dự ngươi thật độc ác, uổng công An Thanh Phong ta tin tưởng ngươi như vậy!" thanh âm của An Thanh Phong truyền đến từ một vị trí mà Chúc Minh Lãng không nhìn thấy.
Hắn tựa hồ đang ngồi phịch ở một nơi hẻo lánh nào đó, mất cả năng lực hoạt động, ngay cả khi nói chuyện cũng có chút vô lực.
An Thanh Phong bị trọng thương.
Còn về những cao thủ mặc xiêm y màu đen này hiển nhiên là cường giả của An phủ, bọn họ xông vào trong bí cảnh có mưu đồ muốn gây rối, kết quả lại bị tiểu hoàng tử Triệu Dự ra chiêu tàn nhẫn, tất cả cao thủ của An phủ chết thảm gần vị trí của địa mạch hỏa nhụy!
Đây là nguồn lực cường đại được An phủ chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây, tập trung rất nhiều cao thủ, trong đó có mấy người còn là vương cấp...
Nhưng tất cả bọn hắn cuối cùng đều chết oan uổng!
"Tên Triệu Dự này là gián điệp hai mang sao?" Chúc Minh Lãng cũng có chút bất ngờ.
Trong Chúc môn tiểu nội đình có rất nhiều cơ sở ngầm của An vương, thậm chí có mấy kẻ còn là phản đồ, bọn họ luôn âm mưu xem làm thế nào để cướp được tiểu nội đình.
An Vương hiện tại không có cách nào đối phó với đại nội đình Chúc môn ở Hoàng đô vậy nên đành phải đặt trong tâm vào một tiểu nội đình xa xôi này...
Kết quả lại bị tiểu hoàng tử Triệu Dự tính kế ngược lại, một lưới bắt gọn hết??
Nói như vậy, bí mật về địa mạch chi nhụy của Chúc môn sở dĩ bị ngoài biết được kỳ thực là do người trong nội bộ Chúc môn để lộ ra ngoài, mục đích là nhờ vào sự giúp đỡ của tiểu hoàng tử Triệu Dự dụ hết cả đám ra ngoài ánh sáng rồi dùng thanh lý môn hộ một thể luôn?
Chỉ là lần thanh lý môn hộ và quét sạch An phủ này đã khiến tiểu nội đình phải trả lại một cái giá rất đắt.