Vĩnh cửu sương Long quả thực đã trả qua ngưng đọng cường hóa vậy nên nó có thể cảm nhận được, xét về khí tức thì nó cường hãn hơn nhiều so với con Dạ Xoa long nhìn thì tốt nhưng không dùng được kia.
Quả nhiên, ở trong học viện mới có thể tìm được nhiều đối thủ chiến đấu thích hợp với tiểu Hắc long, có thể thấy được dáng vẻ tinh thần phấn chấn của tiểu Hắc long, đã bắt đầu mài răng, xoa xoa móng vuốt rồi!
Hai con rồng giao tranh, khí tức băng hàn của Vĩnh Sương long đang không ngừng trở nên ngày càng cường đại hơn, thời gian trôi đi, trên người Luyện Tẫn Hắc Long đã bắt đầu bị một tầng ngưng sương mỏng bao phủ, tầng băng sương này băng lãnh tột cùng, tựa như khoác thêm một tầng trói buộc cho Luyện Tẫn Hắc Long vậy, khiến cho hành động của nó ngày càng chậm chạp.
Vĩnh Sương long từng bước chiếm được thế thượng phong mà trên người Luyện Tẫn Hắc Long cũng xuất hiện không ít vết thương...
"Luận tu vi cùng tiền tài ta kém xa ngươi, nhưng so về rồng chủ cấp ta vẫn có thể thắng được ngươi." Phạm Chí nở nụ cười.
Phạm Chí đã tiến hành một hồi đại ngưng luyện tối cao với khí tức của con Vĩnh Cửu Sương long này, khí tức của nó thậm chí đã gần đạt đến cấp bậc của một vài sinh vật quân cấp, nếu chiến đấu với rồng thuộc chủ cấp thì không có mấy con có thể là đối thủ của nó.
Vĩnh Cửu Sương long không có khả năng bại!
"Mấy cái kỹ năng lòe loẹt đó rồng nhà ta cũng không có bao nhiêu, chỉ có mỗi sức chịu đựng khác thường này thôi, bảo Vĩnh Cửu Sương Long nhà ngươi cẩn thận chút a!" Chúc Minh Lãng cũng không nóng nảy.
Như một trận so cờ ôn hòa nhã nhặn, cho dù tình hình chém giết trên bàn cờ có hung hãn thảm khốc đến mức nào, các kỳ thủ đều có thể bảo trì phong độ ưu nhã và sự nhã nhặn của mình.
Bản thân những trận đấu của Thuần long học viện đều mang loại không khí này, chỉ là trong mắt những người truy cầu danh lợi mới trở thành một hình thức giẫm đạp người khác, thổi phồng thực lực bản thân thôi!
Ở Thuần long học viện Chúc Minh Lãng gặp phải không ít những học viên ngu xuẩn như vậy, rất khó có được một mục long sư thẳng thắn lại vô cùng nguyện ý giao lưu với mình.
Đánh cờ với một đối thủ như vậy, có chừng có mực, không quá mức tàn ác, chỉ là học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Ấn tượng Chúc Minh Lãng đối với Phạm Chí khá tốt, cũng nhìn ra được hắn là một người vô cùng đoan chính, tin rằng trong tương lai một người như hắn cũng sẽ không chỉ dừng lại ở cảnh giới hiện tại.
Tuy là tu vi kém xa mình nhưng Chúc Minh Lãng lại tôn kính những đối thủ như vậy.
Vĩnh Cửu Sương Long bắt đầu phóng ra loại khí tức băng hàn có lực sát thương chết người, loại băng hàn này nếu xâm nhập vào bên trong thân thể long thú sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với nội tạng.
Phạm Chí cũng không muốn gây nên thương tổn nghiêm trọng với con Luyện Tẫn Hắc Long của Chúc Minh Lãng nên lên tiếng cho hắn một lời khuyên, cũng nói cho Chúc Minh Lãng biết điểm lợi hại của loại băng hàn tử đông của Vĩnh Cửu Sương này.
"Đa tạ đã nhắc nhở, chỉ có điều ngươi thấy dáng vẻ của nó giống như muốn chịu thua sao?" Chúc Minh Lãng chỉ Luyện Tẫn Hắc long nói.
Luyện Tẫn Hắc Long cũng sẽ không chịu thua, trong cơ thể của nó có một ngọc hắc long viêm có thể đốt tất cả địch nhân thành tro bụi, nguồn nhiệt năng này có thể ngăn cản sự đông lạnh từ từ của Vĩnh Cửu Sương.
Đương nhiên, thời gian để Luyện Tẫn Hắc Long chiến đấu cũng không nhiều, bởi vì dù cho có lửa trong người thì tối đa cũng chỉ có thể chống cự được tầm phút thôi, thời gian lâu dần, cơ thể của có sẽ bị đông lại như vậy sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Không thể không thừa nhận, khí tức Tử Vĩnh Sương này của đối phương vô cùng mạnh, tiểu Bạch Khởi cũng sử hữu loại năng lực băng sương, lúc đó khi có được Thiên Không Băng Ai ở Vân Chi Long Quốc đã là loại khí tức vô cùng khủng bố rồi, Tử Vĩnh Băng này của đối phương ấy vậy mà còn gần đạt đến tiêu chuẩn hồi đó của tiểu Bạch Khởi...
Với loại khí tức như này, con Vĩnh Cửu Sương Long quả có thể đứng ở vị thế bất bại, thậm chí nếu phải đối mặt với con long quân khác thì với khí tức này cũng có thể tạo nên sự uy hiếp lớn đối với sinh vật quân cấp!
Thuần long học viện quả là ngọa hổ tàng long, Chúc Minh Lãng vốn tưởng rằng với trạng thái sau khi luân hồi trập biến của tiểu Hắc long thì trên cơ bản có thể nghiền ép cả long chủ rồi, nhưng không ngờ rằng đối thủ đầu tiên đã khó nhằn như vậy!
Năm phút thời gian kỳ thực vô cùng ngắn ngủi, dù sao khi mới bắt đầu thứ mà Luyện Tẫn Hắc Long so chính là sức chịu đựng...
Nếu như lập tức phải phân định thắng thua thì, tất cả mọi người ở gần sàn đấu đều nhận ra, thân thể của Luyện Tẫn Hắc Long trở nên cứng ngắc, khí thế cũng không cường hãn như lúc ban đầu nữa.
Mỗi bước chân của Luyện Tẫn Hắc Long có chút cứng ngắc, động tác suy yếu, toàn thân đung đưa tựa như một trận khổ chiến khó chống đỡ.
Vĩnh Cửu Sương long sở hữu một đôi cánh linh hoạt, nó mang theo nguồn băng lớn tựa như một trận bão tuyết lớn ập tới.
Nó đến gần Luyện Tẫn Hắc Long, dự định ra một đòn cuối cùng triệt đê đánh bại đối thủ.
Ngay khi Vĩnh Cửu Sương Long đến trước mặt Luyện Tẫn Hắc Long, con Luyện Tẫn Hắc Long hư nhược kia bỗng dưng ngẩng đầu lên, ẩn chứa trong đôi con ngươi ấy như có chứa một ngọn lửa đang rực cháy!!
Đồng hỏa dường như trong nháy mắt bao phủ mọi vật xung quanh, nhưng băng sương, tuyết phủ lại không hề có dấu hiệu bị tan chảy bởi Vĩnh Sương long, chỉ duy có Vĩnh Sương long, nó như bị nem vào một hỏa lò luyện ngục vậy, cháy âm ỉ không ngừng khiến nó chẳng có chút phòng bị trước nào, nó muốn dùng khí tức băng sương để dập những ngọn hỏa ngục này nhưng lại phát hiện những ngọn lửa này càng thêm bùng cháy!
"Đồng vực!!"
Phạm Chí kinh hãi, nhịn không được kinh hô một tiếng.
Mà không ít người trong học viện cũng cảm thấy giật mình, loại năng lực đồng vực này không phải con rồng nào cũng có được, ngay cả quân cấp có huyết mạch cao cấp cũng chỉ có xác suất lĩnh ngộ rất nhỏ!
Một con rồng chủ cấp có được đồng vực thì thật quá cường thế rồi.
Vĩnh Sương long vẫn luôn chiếm thế thượng phong bây giờ lại giống như bị đẩy vào trong hỏa ngục vậy, da thịt cùng linh hồn phải nhận sự dày vò của hỏa ngục, hơn nữa nếu như ý chí không đủ cường đại thì căn bản không thể thoát khỏi cái luyện ngục này!!
Mấy người Đồng Huy Sinh, Tống Lộc, Hàn kha cũng líu hết cả lưỡi lại, ngăn cả rồng quân cấp của bọn họ cũng không thể ngăn cản cái đồng vực đáng sợ này, nói cách khác chỉ cần bất cẩn một chút thì ngay cả con Hắc long này của Chúc Minh Lãng bọn họ cũng không đánh lại!
Phạm Chí lộ ra vẻ khổ não, nhìn Vĩnh Sương long của mình đang phải chịu hỏa ngục, cuối cùng hắn vẫn là không đành lòng mà lắc lắc đầu.
"Ta chịu thua." Phạm Chí thở dài một hơi, nói với Chúc Minh Lãng.
"Đa tạ." Chúc Minh Lãng nói.
"Vừa mới bắt đầu ngươi đã biết Vĩnh Sương long của ta áp chế trên Luyện Tẫn Hắc Long một bậc, cho nên ngươi vẫn luôn để Hắc long tỏ ra yếu thế hơn, sau đó ngay khoảnh khắc khi cả ta và Vĩnh Sương long đều cho rằng sắp thắng đến nơi rồi thì mới dùng đồng vực để phản kích... là do ta sơ suất, do ta sơ suất rồi." Phạm Chí cười khổ nói.
Trên thực tế cho dù đối phương có đồng vực đi chăng nữa thì chỉ cần Vĩnh Sương long vẫn duy trì khoảng cách nhất định đồng thời nâng cao cảnh giác thì trước khi long đồng luyện ngục được thi triển hoàn toàn mà bay đi thì cũng không bị rơi vào tình trạng vô lực phản công như hiện nay...
Vẫn là quá sơ suất rồi.
Sức chịu đựng của Luyện Tẫn Hắc Long rất mạnh, là một con Cổ long nên thân thể cũng vô cùng cường tráng dũng mãnh, trong quá trình chiến đấu với nó Vĩnh Sương long không thể có nửa điểm sai lầm.
Đáng tiếc, vẫn để đối phương nắm bắt được cơ hội.
Hơn nữa đối phương cũng quá trầm tĩnh rồi.
Năng lực đồng vực này của nó không kém hơn khí tức Tử Băng Sương của Vĩnh Sương cả, ngay lúc đầu mới giao đấu đối phương không hề để lộ ra năng lực này, dường như vừa mới bắt đầu đã nghĩ xong chiến lược này rồi vậy!
Luyện Tẫn Hắc Long là một con cổ long cuồng bạo nhưng lại có sự kiên trì ẩn nhẫn như chủ nhân của nó.
Phạm Chí có chút khổ não nhưng chỉ có thể trách bản thân quá lỗ mãng.
Rõ ràng cả hai bên đều có kỹ năng siêu việt như vậy, giao chiến nhiều lắm là đấu ngang tay nhưng cuối cùng do bản thân mình mà bại...