Trong lòng ngọn núi này gần như trống rỗng, Chúc Minh Lãng đi về phía khe hở có ánh sáng chiếu xuống, phát hiện nơi đây không phải thiên nhiên tạo thành, hang động này tựa như bị một lợi trảo sắc bén đào từ đỉnh núi đào xuống.
Long sào lớn bằng một căn nhà năm gian bình thường, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu. Ánh sáng mặt trời mới chỉ chiếu vào một nửa số châu báu chỗ này, mà đã khiến người ta có cảm giác chói mắt!!
Hồng mã não, bạch kim thạch, cam kim khối, đá quý màu ngọc bích, . . . vứt linh tinh đầy đất, Lục Minh Lãng hai mắt liền tỏa sáng!!
Khó trách Cự Long thích thu thập mấy thứ đồ này, rồi chất đống trong sào huyệt, để chúng nó tranh nhau phát ra ánh sáng rực rỡ. Đây quả thực là hình ảnh đẹp nhất mà hắn từng được thấy!!!
Không uổng công hắn vất vả ăn gió nằm sương mấy ngày nay, đầu Sâm Lâm Cự Long này đúng là tiểu tinh linh đáng yêu nhất mà hắn từng biết.
“Bạch Khởi, một chiêu kia ngươi còn nhớ chứ?” Chúc Minh Lãng vội vàng hỏi.
Tiểu Bạch Khởi gật đầu liên tục như giã tỏi, nó hưng phấn nâng đuôi lên, cái đuôi kia không ngừng quấy lên, xung quanh tựa như xuất hiện một cơn lốc lấy bọn hắn làm trung tâm. . .
Cái đuôi quấy động càng lúc càng nhanh, một cỗ hấp lực hút toàn bộ châu báu trong động bay lên không, từng đám từng đám theo cơn lốc, bay về phía Tiểu Bạch Khởi.
Ngày trước, một chiêu này là để Tiểu Bạch Khởi hấp thu huyền thuật của địch nhân, thậm chí còn có thể đem huyền thuật của địch nhân đánh trả về. Nhưng không biết từ lúc nào, một chiêu này dần dần được sử dụng với tác dụng khác.
“Tiểu Bạch Khởi, mi cũng thật là giỏi đó nha, mấy cái tuyệt kỹ Thương Long Huyền thuật lợi hại trước đây thì quên sạch, thế mà cái chiêu trôm chỉa này vẫn nhớ như in.” Nhìn Tiểu Bạch Khởi quen tay hay việc, Chúc Minh Lãng liền mừng thầm trong lòng.
Không bao lâu sau, toàn bộ bảo bối trong sào huyệt này đều bị Tiểu Bạch Khởi giấu kín trong túi càn khôn, cái bụng căng tròn, khuôn mặt lộ vẻ no nê, thỏa mãn
Phi vụ đã hoàn thành, Chúc Minh Lãng cùng Tiểu Bạch Khởi cũng chẳng muốn ở lại lâu, lập tức rời khỏi.
“Nghệ nghệ!!!!!!”
Bỗng có tiếng kêu chói tai truyền đến từ phía sau.
Chúc Minh Lãng vội vàng núp vào trong một góc khuất, có lẽ hành vi của bọn hắn đã bị phát hiện.
Một lát sau, mấy âm thanh này lại phát ra, dường như là một đoàn Nhai Thứu bay về huyệt động. Sau khi Sâm Lâm Cự Long rời đi, đám Nhai Thứu trở về càng lúc càng đông, chúng tăng mạnh phòng ngự bốn phía hang động
Một lúc sau, thấy đám Nhai Thứu mãi vẫn không đến tuần tra Long Sào tối tăm trống rỗng này, Chúc Minh Lãng thở dài nhẹ nhõm.
Có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, đó là tốt nhất!
“Dựa theo đường cũ rời đi chắc không được rồi, đám Nhai Thứu này đông quá, vậy chúng ta bò lên trên đi ra ngoài thôi.” Thấy trong huyệt động, Nhai Thứu trở về càng ngày càng nhiều, Chúc Minh Lãng dứt khoát đi tiếp lên trên để rời nơi này. Bằng vào thảm thực vật chằng chịt trên vách núi, có lẽ hắn vẫn tránh được đám Nhai Thứu tuần tra ở trên cao.
Từ Long Huyệt bò dọc lên trên, Chúc Minh Lãng cực kỳ cẩn thận, Tiểu Bạch Khởi cũng khống chế phong nguyên tố ở vách núi bên cạnh, quấy nhiếu đám Nhai Thứu tuần tra qua nơi này.
Tới đỉnh núi, nơi này phủ kín thực vật họ dây leo, Chúc Minh Lãng thò đầu ra ngoài quan sát, phát hiện bên ngoài không có gì nguy hiểm, hắn lập tức nhảy ra khỏi Long Huyệt, trốn dưới một tán cây đại thụ gần đó.
Bên ngoài huyệt động có rất nhiều Nhai Thứu đi tuần tra, Tiểu Bạch Khởi đang điểu khiển gió quanh ngọn núi. Phải chờ gió mạnh khiến đám Nhai Thứu phải trốn dưới một gốc cây tùng, Chúc Minh Lãng mới yên tâm rời đi, nếu không đám Nhai Thứu kia chắc chắn sẽ không ngừng truy đuổi bọn hắn đến khi Sâm Lâm Cự Long giận giữ giết tới.
Trong lúc chờ đợi, Chúc Minh Lãng không khỏi nhìn về phía những dây leo mềm mại rủ xuống kia, hắn phát hiện một đám dây leo khô héo nhìn không giống như sinh trưởng và phát triển một cách tự nhiên, chúng giống như bị ai đó bẻ gãy và sắp xếp lại, biến thành bộ dạng như một cái rèm cửa.
Chúc Minh Lãng nhìn đám dây leo kia, trong đầu hiện lên suy nghĩ không nắm chắc, có lẽ ở đây, ngoài Sâm Lâm Cự Long và Nhai Thứu, còn có sinh vật khác nữa.
Chúc Minh Lãng cảnh giác lùi lại, trốn đằng sau đại thụ. Đúng lúc này, đám dây leo chợt động, một cái đầu nhô ra, làn da màu xanh nhạt, nhìn giống đầu một con rắn, trên lỗ mũi to đùng hơi hơi nhô lên Long Giác!
Cái đầu này chậm rãi đánh giá xung quanh, nhìn về phía mấy cây tùng bị gió thổi lắc lư mãnh liệt.
Ấu Long??
Chúc Minh Lãng kinh ngạc.
Khó trách đầu Lâm Long này vẫn luôn ở trên đỉnh núi, hóa ra nơi này còn có một đầu Ấu Long chưa đủ khả năng bảo vệ mình!
Tiểu Ấu Long cũng không nhìn thấy Chúc Minh Lãng, nó chỉ tò mò đánh giá chung quanh.
Tựa hồ phát hiện Long mẫu đã ra ngoài, đầu Sâm Lâm Ấu Long này bỗng nhiên phát ra tiếng kêu vui sướng, miệng nó ngậm một thứ gì đó, bò đến ngoài vách núi. . . . .
Chúc Minh Lãng cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện này đầu Sâm Lâm Ấu Long này đang ngậm một đầu Ấu Long khác còn nhỏ hơn so với nó!
Ấu Long bị kéo đi kia còn có vài vết thương nhỏ trên người, dường như là mới bị thương không lâu trước đó.
Đầu Ấu Long lớn kia sau khi rời khỏi sào huyệt làm từ dây đằng, bỗng nhiên bò nhanh hơn.
Tới bên vách núi, Ấu Long nhỏ bắt đầu giãy giụa, phát ra tiếng kêu bi thảm, tựa như đang cầu xin anh nó.
Đáng tiếc đầu Ấu Long lớn căn bản không dao động, nó lại cắn tiểu Ấu Long một ngụm, rồi ném tiểu Ấu Long xuống vách núi!
Tiểu Ấu Long còn chưa mọc ra cánh, thẳng tắp rơi xuống, tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong nơi đáy vực sâu.
Chúc Minh Lãng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây chắc chắn không phải là ca ca đang dạy tiểu đệ đệ tập bay.
Đây là đầu đại Ấu Long kia thừa dịp Long mẫu không ở nhà, liền đem đệ đệ còn nhỏ ném xuống vực sâu!!
Nghe nói máu Cự Long nóng bỏng tựa dung nham, tính tình lại lạnh nhạt như xà, Chúc Minh Lãng hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
Dù là đã hóa rồng, siêu việt mọi phàm linh trên thế gian. Nhưng rồng cũng là một mắt xích của chuỗi thức ăn trong thế giới tàn khốc này.
Rồng cường đại, có thể dễ dàng bắt giết mãnh hổ, trâu rừng. Nhưng trên thực tế, khi tới một trình độ nhất định, những sinh vật hoang dại bình thường này căn bản không lọt vào mắt những sinh vật hóa rồng kia.
Nếu đồ ăn đó không phải chất dinh dưỡng thân thể chúng cần có, thì ăn một đầu sơn dương hay trâu rừng cũng giống con người ăn vỏ cây mà thôi.
Chúng phải bắt giết một yêu thú nào đó ăn thịt để tăng lên sức mạnh tự thân. Mà yêu thú cũng có trí tuệ nhất định và bản lĩnh sinh tồn, nếu yêu thú muốn trốn tránh thì cả Cự Long cũng khó có thể tìm ra!
Đồ ăn có thể bổ sung thể năng cho bản thân, đồng thời có thể làm ma pháp khôi phục, luôn luôn trong tình trạng khan hiếm!
Có một vài con rồng phát triển không được tốt, thậm chí có thể trở thành con mồi của ma linh.
Vì để bản thân có thể khỏe mạnh trưởng thành, đầu Đại Ấu Long kia thường xuyên cắn thương Tiểu Ấu Long, thậm chí lộ ra bản chất máu lạnh ngay trước khi đông đến!
Trước kia, Chúc Minh Lãng cũng nghe một ít tin đồn về chuyện những con Ấu Long cùng một mẹ thường xuyên đánh nhau, thậm chí giết hại lẫn nhau. Nhưng hôm nay được nhìn tận mắt cảnh này, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc!