Rất nhanh, Ma Tôn Lư Giang chỉ còn sót lại một cái đầu ý thức được cái gì, nghi hoặc không hiểu chất vấn.
"Ngươi chính là thổ địa Linh Thần đấy, chút ít kiếm lực này làm sao có thể tổn thương được ngươi!"
"Phục sinh đến đây đi! !"
Ma Tôn Lư Giang có chút gấp, hắn hiện tại bị nghiền nát chỉ còn lại một cái đầu lâu, hắn tiếp nhận thống khổ to lớn như vậy, tự thân đã có giác ngộ huyết nhục của bản thân kính dâng ra!
"Rống rống! ! ! ! ! ! !"
Đột nhiên Địa Tiên Quỷ phát ra tiếng gào thét như dã thú, thân thể của nó đang không ngừng bị ép nát ngay trước khi hấp thu được Thổ Linh nguyên tố, nhưng một tia nửa điểm cũng không thể hút vào.
Thân thể nó đang không ngừng tiêu vong, là tử vong chân chính.
Trọng yếu nhất chính là trong thân thể nó còn có một đầu ký sinh trùng đang gào thét ầm ĩ!
Cuồng bạo Địa Tiên Quỷ đột nhiên huyễn hóa ra một đầu thạch trảo, đột nhiên đem đầu Ma Tôn Lư Giang bắt lại.
Bóp!
Đầu Lư Giang phát nổ!
Trên mặt vị Ma Tôn này hiện đầy vẻ hoảng sợ cùng thần sắckhó hiểu, nhưng gương mặt này cũng theo cái đầu vỡ vụn mà vỡ nát theo!
Ma Tôn Lư Giang cũng không còn có gì phải nghi ngờ, hắn vẫn tự cho là huyết nhục của hắn sẽ tan vào bên trong thể xác Địa Tiên Quỷ, nhưng Địa Tiên Quỷ căn bản cũng không tiếp nhận loại thịt vụn bẩn thỉu này.
Nó cần chính là sinh linh trên đại địa, chỉ có thứ này mới có thể để khiến cho cả người nó khép lại một lần nữa, cũng có thể đem toàn bộ người sống trước mặt giẫm chết hết, biến thành súc vật tế tự!
Nhưng nó bị tước đoạt mất lực lượng Thổ Linh, đã mất đi cái thần thông này, nó chỉ còn là Địa quỷ, mà không phải Địa Tiên!
Địa Tiên Quỷ sụp đổ, nó biến thành một đống phế tích không trọn vẹn âm u đầy tử khí, dưới Thiên Ảnh bàng bạc nghiền ép, những phế tích không trọn vẹn này thậm chí đều không có gì còn nguyên vẹn, đã biến thành một đống bùn cặn bã! !
Thu kiếm lại, Chúc Minh Lãng đứng ở trên đống bụi bặm do Tiên Quỷ tan rã hình thành, làm một người ngay cả cái Linh Thi thứ nhất cũng đem ra Thải Hồn Nhưỡng Châu, đương nhiên ngay lúc này hắn sẽ không quên thu thập chiến lợi phẩm.
Địa Tiên Quỷ, hạ vị Vương cấp, nhưng vì nó có thần thông cường đại, thường thường ngay cả một vài cường giả trung vị Vương cấp cũng không thể đem chúng nó diệt trừ, lúc này lại triệt để chết tại dưới kiếm Chúc Minh Lãng.
Hồn Châu, Hồn Châu. . .
Rất nhanh Chúc Minh Lãng đã phát hiện, Hồn Châu do tự mình tiến hành Thải Hồn Châu cực kỳ tinh khiết, phẩm chất còn cao đến vượt qua hai đầu Long Vương mà hắn đã giết chết kia!
Là vì nó nhận lấy cung phụng sao, hay là bởi vì bản thân Địa Tiên Quỷ đã ẩn chứa một chút lực lượng của Địa thần, bên trong viên Hồn Châu này tản mát ra Thần năng phi thường đặc thù, mà loáng thoáng lại có một loại hiệu quả giống như Đăng ngọc.
Sinh mệnh khí tức phi thường mạnh mẽ, mặc dù so ra kém dạng tuyệt phẩm như Thần Cổ Đăng Ngọc có thể tẩm bổ linh hồn, nhưng cũng đủ để cho người kéo dài tuổi thọ, đủ để khi một người trọng thương ngã gục có thể kéo lại tính mạng của hắn.
Nhớ đến Vân Chi Long Quốc ở hoàng đô, loại chìa khóa thông hành duy nhất ở đó chính là loại Đăng Ngọc có thể giao phó đại lượng sinh mệnh khí tức này, không nghĩ tới Hồn Châu của con Địa Tiên Quỷ này lại cũng có hiệu quả như vậy!
Dùng để nuôi rồng tăng cao tu vi thì không thực tế, nhưng dùng Hồn Châu làm Tiên Quỷ đăng lại tác dụng cực lớn!
Chúc Minh Lãng rất hài lòng, hắn thu lại Tiên Quỷ Hồn Châu, khi ánh mắt lại lần nữa hướng về phía dưới núi nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Dã Man Ma Tôn mang theo một nhóm Hoán Ma Sư đang leo lên sơn đạo. . .
Bọn hắn đợi đến thời khắc cuối cùng khi Mộ Trầm Kiếm tiêu tán, dự định đi theo bước chân của Tiên Quỷ đem cái kiếm trang này đồ sát không còn một ai, kết quả vừa bò lên thì vừa hay nhìn thấy một màn Chúc Minh Lãng tàn diệt Địa Tiên Quỷ.
Đôi mắt như có ngọn lửa nhìn lướt qua, có loại cảm giác như đang rút đi hồn phách cùng nhân tâm, cái nhìn này của Chúc Minh Lãng liếc qua lập tức đem toàn bộ đám giáo chúng Hoán Ma giáo dọa đến hồn phi phách tán!
Nhất là tên Dã Man Ma Tôn kia, hắn lộn nhào một vòng, nào còn dám lại tấn công lên núi, chỉ hi vọng Ma Thần Chúc Minh Lãng này tuyệt đối đừng đuổi tới.
Quá kinh khủng! !
Ngay từ đầu hắn còn nói mình là hạng người vô danh, bản thân kém chút liền tin!
Rõ ràng chính là một vị Hỏa Kiếm Tiên quân a, là tự bản thân mình chỉ là tên dã nhân cô lậu quả văn, chưa chừng nghe nói danh hào của Kiếm Tiên quân a! !
Khó trách Bạch Thường Kiếm Tông lại dám dốc toàn bộ lực lượng ra khỏi núi, chỉ để lại không đến một trăm người ở chỗ này thủ sơn, nguyên lai là có một Kiếm Tiên như thế ở lại!
Dã Man Ma Tôn chạy trốn như chó đất, nào còn có khí phách một cước đạp nát sơn môn như trước đó, mà những người khác ở Hoán Ma giáo càng chẳng bằng con chó, chỉ giống như một đám con gián con rệp, nếu có thể có năng lực giống như Huyết Khôi Ma Ngô đào núi xuyên đất, bọn họ cũng muốn dùng loại phương thức này chạy khỏi nơi đây! !
Bọn hắn dựa vào là con Địa Tiên Quỷ đã chết kia!
Bọn hắn hầu hạ một vị thần đã chết!
Nhưng trên núi lại có một vị Kiếm Thần thật sự! ! !
. . .
Một đám người chia rẽ thành năm bè bảy mảng, Chúc Minh Lãng cũng lười lãng phí thời gian đuổi theo đám người kia.
Hắn để Kiếm Linh Long trở lại bên trong Linh Vực nghỉ ngơi, chính Chúc Minh Lãng cũng điều tức một hồi, lúc này mới trở lại trước cửa kiếm trang.
"Người Hoán Ma giáo đã tự động rời đi." Chúc Minh Lãng mở miệng nói với các thành viên Bạch Thường Kiếm Tông.
"Tự động rời đi. . ." Nội tâm nhóm kiếm sư của Bạch Thường Kiếm Tông dâng trào sóng dữ, đến bây giờ vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Nếu thật sự là tự động rời đi mà nói, có vài tên giáo chúng bị ánh mắt kia dọa sợ mất mật muốn nhảy cốc tự sát là vì sao?
Không phải liền chính là do Chúc Minh Lãng ngươi muốn đuổi đi sao!
Lấy lực lượng một người một mạch trảm diệt hết người của Hoán Ma giáo, thực lực này sợ là ngay cả mấy vị Kiếm Tôn của Bạch Thường Kiếm Tông bọn hắn đều cảm thấy không bằng.
Vì sao trước đó nhiều ngày như vậy, bọn họ đều không có phát hiện ra vị Chúc huynh đệ này là một vị tiểu kiếm tiên vân du tứ hải a? ?
Cũng khiếp sợ không kém còn có Diệp Du Ảnh.
Tiên Quỷ bị coi là không thể chiến thắng lại thật sự bị Chúc Minh Lãng giết chết!
Đây không phải là Hà Tiên Quỷ, không phải Sâm Tiên Quỷ, mà là loại gần với Sơn Tiên Quỷ nhất - Địa Tiên Quỷ a! !
Địa Tiên Quỷ đã coi như là tồn tại có pháp môn của thần linh, ngay cả những Vương tôn giả của các đại thế lực đều thúc thủ vô sách khi phải đối phó với Địa Tiên Quỷ, nếu không vì sao Ma Tôn Lư Giang lại càn rỡ như vậy, ngang nhiên dám tới Bạch Thường Kiếm Tông diệt môn!
Thế nhưng một tên Kiếm Tôn chí cường, vì sao lại sống ở dã ngoại nướng đồ ăn, vì sao lại giống như đệ tử phổ phổ thông thông đang dạo chơi luyện tập phi kiếm gì đó, lại càng giống như một đầu cá ướp muối sợ đại sự quấn thân?
Không phải hắn vốn đã có được bản lĩnh có thể nghiêng trời lệch đất sao? ?
Lão sư tôn tóc trắng lúc này cũng nhìn về phía Chúc Minh Lãng, cũng là nửa ngày nói không nên một câu.
Lão tiền bối giống như hắn, dù chỉ nói một câu "Kẻ này phi phàm, tương lai tất thành khí " cũng rõ ràng là đang vũ nhục người ta!
Còn cần tương lai sao, hiện tại hắn cũng đã sắp siêu việt tuyệt đại đa số Kiếm Tôn rồi, thẳng bức đến cảnh giới củ những lão Kiếm Thần kia!
"Lão sư tôn, ta cảm thấy có vài người của Ma giáo khả năng vẫn còn đang bồi hồi tại sơn lâm, có ý đồ phản công, không bằng ngài dạy ta mấy chiêu phi kiếm kiếm pháp, ta có thể chấn nhiếp bọn hắn, để bọn hắn có điều kiêng kỵ." Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua lão sư tôn tóc trắng, nghiêm trang nói.
". . ." Tóc trắng lão sư tôn lúc này cũng bó tay rồi.
Cái này rõ ràng là đang lừa đảo lấy kiếm pháp a!
Ngườ Ma giáo đều đã xuống núi trừ ma xuất gia, nào có nửa điểm tâm ý muốn phản công a!
Lâm Chung cùng Minh Tú cũng không nghĩ tới, người thực lực thông thiên như vậy thế mà cũng là kẻ mặt rất dày còn vô sỉ!
"Ta chỉ thi triển một lần." Lão sư tôn tóc trắng cũng biết đối phương cảm thấy hứng thú với phi kiếm kiếm pháp, người ta đã hóa giải nguy cơ lớn của Bạch Thường Kiếm Tông, dù phải truyền thụ chút kiếm pháp áp đáy hòm cũng là nên.
Một đám kiếm sư của Bạch Thường Kiếm Tông mặt mày nhăn nhó sầu khổ.
Lão sư tôn làm như vậy rõ ràng là đang chỉ dạy một mình Chúc Minh Lãng a.
Là mấy người bọn hắn quá ngu dốt, không xứng đáng học Phi Kiếm Thuật cao thâm của hắn sao?
"Hay là đến nhiều mấy lần, dù sao ta mắt vụng tâm đần, có thể sẽ xem nhẹ một chút tinh túy." Chúc Minh Lãng mừng rỡ nói, đồng thời cũng khiêm tốn mấy phần.
Con mắt Lâm Chung, Minh Tú còn có mấy kiếm sư khác đều phát sáng lên, không nghĩ tới vị tiểu kiếm thần này khéo hiểu lòng người như thế a!
Chỉ một câu mắt vụng tâm đần kia đã khiến cho trong lòng mọi người có chút khó có thể tiếp nhận, điều này lại khiến cho nhóm kiếm sư cảm thấy phải dùng từ kém cỏi để hình dung ngộ tính của bọn họ.