"Khó lắm mới có cơ hội cùng xuất chinh với nương tử một lần, cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ sự hiểu lầm của người trong Tổ Long thành bang này với ta rồi." Chúc Minh Lãng thở phào nhẹ nhõm nói.
Nổi tiếng là ăn cơm mềm?
Hừ!
Người của Tổ long thành bang nhìn thật kỹ cho ta a, Chúc Minh Lãng ta là bậc anh tài hào khí ngút trời, quả là trời sinh một đôi với nữ quân của các người, những kẻ ngưỡng mộ, ước ao kia từ này về sau nên triệt để chết tâm a!!
"Cô gia, nỗ lực lên a, mọi người trong Tổ long thành bang nhất định có thể nhìn người với cặp mắt khác xưa ah!" Sương nhi đúng lúc bước đến châm trà thì nghe thấy những lời này của Chúc Minh Lãng, nàng lập tức nắm tay thành một quả đấm nhỏ nỗ lực cổ vũ cho Chúc Minh Lãng.
Đây từng là đề tài được bàn luận sôi nổi nhất trong Tổ long thành bang và đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, đặc biệt là khi Lê Vân Tư đang từng bước củng cố vững chắc quyền thống trị của bản thân và ở Hoàng triều cũng có tiếng nói nhất định thì những kẻ theo đuổi, những kẻ ngưỡng mộ kia càng cảm thấy Chúc Minh Lãng chỉ như một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cho dù có người nói với bọn hắn rằng Chúc Minh Lãng là đại công tử duy nhất của Chúc môn cũng vô ích, bất quá cũng chỉ là một đệ tử vô năng sinh ra trong gia đình thế môn vọng tộc mà thôi, nói chung vẫn là không xứng!!
Danh tiếng ở bên ngoài có vang dội thế nào đi nữa nhưng không trổ hết tài năng trong Tổ long thành bang thì chung quy vẫn không có sức thuyết phục.
Chúc Minh Lãng cảm thấy qua lần xuất binh thảo phạt này của nương tử hẳn là nên để người của Tổ long thành bang thấy được mình anh dũng thần vũ thế nào!
"Những lời đồn đãi đó, không cần để ý tới." Lê Vân Tư hiển nhiên không thèm để ý đến dư luận bên ngoài.
"Nhưng ta cũng cần có mặt mũi a, nương tử." Chúc Minh Lãng nói.
"Tiểu thư, người hẳn không biết lời bọn hắn nói khó nghe đến mức nào đâu, công tử rõ ràng rất ưu tú chứ không như lời bọn họ dèm pha, hơn nữa đám người như ếch ngồi đáy giếng, mắt điếc tai ngơ với sự việc của Cực đình đại lục ấy cũng nên cho bọn họ ít giáo huấn để bọn họ yên tĩnh lại. Huống hồ gì quân vệ của người có không ít người đến từ dân gian, nếu bọn họ mang theo ý nghĩ như vậy vào quân đội thì cho dù trong quân đội có uy nghiêm hơn đi nữa thì vẫn có người sẽ nói huyên thuyên sau lưng người." Sương nhi thành thành thật thật nói.
Lê Vân Tư trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.
Chúc Minh Lãng cũng rất tán đồng mà gật đầu liên tục.
Chuyện ở bên ngoài, dân chúng Ly Xuyên cũng không biết nhiều, huống hồ mấy thế lực kia làm gì ăn no rửng mỡ mà đi tuyên truyền cho mình, danh tiếng phải tự mình tạo nên, Chúc Minh Lãng cũng nên lập chút uy tín ở Tổ long thành bang!
Hơn nữa bây giờ trong quân vệ của Lê Vân Tư có không ít cường giả, những người này xuất chinh đáng trận thì cũng xem như thường đi theo bên cạnh Lê Vân Tư, khó tránh khỏi có những ý nghĩ hão huyền nào đó lần này nhất định phải khiến bọn họ dẹp hết mấy ý niệm này!
"Cũng tốt, vậy chúng ta cùng nhau xuất chinh đến Bắc Tuyệt Lĩnh." Lê Vân Tư gật đầu.
Lần này bản thân mình xuất chinh sẽ có cả thế lực tọa trấn khác, trong đó người của Dao Sơn kiếm tông nhất định sẽ đi cùng.
Đáng tiếc là, Sương nhi vốn dĩ đã chuẩn bị gối mền đầy đủ cho Chúc Minh Lãng, ý chính là ngầm thừa nhận đêm nay Chúc Minh Lãng sẽ ở lại đây nhưng kết quả là Lê Vân Tư vẫn quá xấu hổ...
Sau khi dùng bữa xong, Chúc Minh Lãng đến sân phía sau cho rồng ăn trở lại thì phát hiện Lê Vân Tư đang ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, khí chất tao nhã lịch sự trông không giống một vị nữ thống trị sát phạt quyết đoán chút nào, hàng lông mi thon dài thanh tú, cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi đỏ hồng thuận, mái tóc đen nhánh như thác rũ xuống vòng eo nhỏ nhắn tinh tế và trải dài trên đùi nàng.
Một dung nhan không còn điều gì để xoi mói nữa, đẹp đến mức khiến người ta chỉ nhìn nhiều thêm vài lần đã dễ dàng rơi vào say mê, tư thái thướt tha mềm mại, trong sự thánh khiết lai toát ra vẻ yêu mị tuyệt mỹ, khiến người khác có cảm giác không dám khinh nhờn nhưng lại muốn giữ lại bên mình!
Tạm không cần bàn đến thần uy nữ quân của nàng chỉ riêng dung mạo tuyệt sắc này đã thuộc loại hiếm có khó tìm trên thế gian, đi càng nhiều nơi, gặp càng nhiều người thì hắn cảm thấy chỉ có vị nương tử vừa có trí tuệ lại vô cùng dũng mãnh, an tĩnh mà xinh đẹp của mình mới khiến bản thân hắn tim đập thình thịch, tuyệt đối không liên quan đến đêm triền miên đó!
"Công tử?" hàng lông mi run run, trong đôi mắt hiện lên vài phần vui sướng, vị tuyệt sắc mỹ nhân mở mắt, một nụ cười duyên dáng hiện lên trên gương mặt nhu mỳ xinh đẹp, thật là đẹp đến không gì sánh bằng.
Đầu tiên Chúc Minh Lãng cũng lâm vào một hồi say mê nhưng sau đó đột nhiên ý thức được tiếng xưng hô này...
Cô em vợ Dự Ngôn sư???
Từ lúc nào lại đổi người rồi!!
Chẳng lẽ người mà ban nãy mình nhìm chằm chằm đến mức say mê cuồng nhiệt kia đã là Lê Tinh Họa rồi!
"Khà, khà, là Tinh Họa sao?" Chúc Minh Lãng vội vàng che dấu hành vi thất thố ban nãy của mình.
Làm bậy a!!
Vì sao trong người lại có đến hai linh hồn.
Hơn nữa không có chút dấu hiệu nào, Vân Tư vừa ngủ thì Tinh Họa lại tỉnh lại.
"Công tử tới đây đã lâu rồi?" Lê Tinh Họa nhìn thoáng qua chén trà và sắc trời bên ngoài.
"Buổi trưa đã đến rồi, mới quay lại không lâu." Chúc Minh Lãng hít một hơi thật sâu, tận lực ổn định ngữ khí nói.
Nói chuyện phiếm với Lê Tinh Họa một hồi.
Nàng hoàn toàn không đề cập gì đến việc liên quan đến Giới Long môn, nhưng Chúc Minh Lãng có cảm giác những điều nàng biết xem ra còn nhiều hơn cả Lê Vân Tư.
Bóng đêm cũng dần kéo tới nhưng vì Lê Tinh Họa tỉnh lại nên Chúc Minh Lãng vẫn ngồi trong phòng thêm một hồi.
Mãi đến khi sắp phải rửa mặt đi ngủ thì Sương nhi mới thần thần bí bí sáp lại gần nhỏ giọng nói với Chúc Minh Lãng:"Cô gia, người có muốn hỏi ý Tinh Họa tiểu thư chút không, có khi tiểu thư sẽ đồng ý để ngài ngủ lại đây đấy?"
Ý kiến hay!
Đôi con ngươi Chúc Minh Lãng bừng sáng.
Nhưng khi nhìn thoáng qua đôi con ngươi tinh thuần của Lê Tinh Họa, hắn lại cảm thấy hành vi đầu cơ trục lợi của mình thật xấu xa, dù sao thể xác và tinh thần của Lê Tinh Họa là thuộc về chính nàng...
Trong lúc Chúc Minh Lãng còn đang suy nghĩ thì Sương nhi đã chạy vào trong khuê phòng như đang chuẩn bị gì đó.
"Sương nhi ngươi đang làm gì đó?" Lê Tinh Họa cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên lên tiếng hỏi.
"Chuẩn bị gối đầu a, cái gối uyên ương này vô cùng mềm mại êm ái, cô gia đã trở về rồi cũng không thể để cô gia ngủ bên ngoài a." Sương nhi nói.
Lê Tinh Họa vừa nghe thấy vậy, trên mặt lập tức đỏ bừng một mảng, đôi mắt đẹp của nàng vội vàng nhìn xung quanh, sau đó một lúc nàng mới cất giọng nói nhẹ như tiếng muỗi kêu nói:"Có khả năng tối nay Vân Tư sẽ không tỉnh lại đâu, Sương nhi...Ngươi chuẩn bị thêm một phần chăn gối nữa đi, rất...Rất xin lỗi, công tử, do ta mạo muội tỉnh lại..."
Hai tai Lê Tinh Họa đều đỏ bừng, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy và xấu hổ, hiển nhiên nàng cho là bản thân tỉnh lại đã làm phiền đến Chúc Minh Lãng và Lê Vân Tư.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, ta vốn định dùng xong cơm tối sẽ rời đi, chỉ là vừa hay Tinh Họa cô nương tỉnh lại nên cùng nàng nói chuyện phiếm đến quên mất thời gian, là do ta đã quấy rầy quá lâu nên Sương nhi nghĩ nhầm là ta muốn qua đêm ở đây, là do lỗi của ta..." Chúc Minh Lãng làm ra tư thế quân tử tử tế nói với Lê Tinh Họa đã ngượng đến mức nói năng không rõ ràng.
"Là do ta, ta vốn đã là một vong hồn, nay lại sống nhờ trên cơ thể Vân Tư...Nếu như là trước đây thì còn tốt, thời gian ta tỉnh lại cũng không nhiều, cũng sẽ không gây trở ngại đến hai người, chỉ là bây giờ không biết tại sao mà thời gian ta tỉnh lại ngày càng nhiều, ta và Vân Tư cũng không có cách nào khống chế được." Lê Tinh Họa càng thêm xấu hổ nói.
"Tinh Họa cô nương không nên nói như vậy, đối với ta mà nói thì ngươi vẫn luôn sống sờ sờ, mỗi lần cùng ngươi nói chuyện ta đều cảm thấy như đang nói chuyện với tri kỉ của mình vậy, ta và Vân Tư cũng hiểu chưa đến mức cùng chung chăn gối như này, là do ta ở lại đây quá lâu, mạo muội." Chúc Minh Lãng nói.
Vì sợ Lê Tinh Họa sẽ lại cảm thấy áy náy như trước nên sau khi nói xong Chúc Minh Lãng vội vội vàng vàng đứng lên, giống như một vị thánh hiền mẫu mực ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra khỏi biệt viện bốn phía đầy hương hoa này...
Chỉ là không biết tại sao nơi khóe mắt lại vương hàng nước mắt.
Thật muốn làm một tên cầm thú a, nhưng lại không nhẫn tâm nảy sinh ý khinh nhờn!