Tiến vào rèn đúc phường, Chúc Minh Lãng thấy một sư phụ giữa mùa đông lạnh giá vẫn chỉ khoác trên mình một bộ áo ba lỗ da mềm, da ông ta màu nâu xạm, cơ bắp cuồn cuộn như gấu, thiết nghĩ nếu tay không cầm khiên mà va chạm, chỉ sợ cả tiểu đội binh sĩ cũng sẽ bị ông ta húc ngã.
“Triệu Long sư phụ, chào buổi sớm.” Chúc Minh Lãng lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu Chúc à, hôm nay cũng tới sớm vậy, ai dà, ngươi đúng là một học đồ không tệ, có lòng, cũng có nghị lực, chẳng như đám cẩu lười chỗ ta, có trời mới biết chúng nó định lăn lộn chỗ này bao nhiêu năm mới xuất sư được.” Triệu Long sư phụ một bên cầm kim khâu, một bên thì chăm chú vá mấy chiếc giáp da bị hỏng.
Thực lòng mà nói, nhiều lúc Chúc Minh Lãng cho rằng Triệu Long sư phụ hẳn nên sang Tạo Khí phường bên cạnh, rèn sắt, đúc chùy mài đao mới phù hợp với hình tượng của ông ta, cũng chẳng hiểu đôi bàn tay to cuồng ấy làm thế nào mà có thể sử dụng những chiếc kim khâu bé xíu kia, mà tay nghề lại còn đặc biệt tốt nữa.
“Triệu Long sư phụ, ta đã nói rồi mà, ta có tay nghề gia truyền, chẳng phải là một tiểu học đồ gì đâu, chốc lát nữa cho ngài xem thử một kiện giáp bào do ta chế tạo mấy hôm trước, uy phong cực kỳ!” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Ha ha ha, được được, ta tin, ta đương nhiên là tin ngươi nói rồi, thủ pháp không hề giống với người thường, đáng tiếc chúng ta đều không học được, nếu không thì mấy người chỉ biết may vá như chúng ta cũng muốn học nghề của ngươi rồi… À đúng rồi, hai ngày trước có người mang đến một vật gì đó nặng trĩu, vô cùng quý giá, nói là giao cho ngươi.” Triệu Long nói ra.
“Thật vậy à, vậy ta còn bận việc, không nói chuyện phiếm với ngài nữa!”
“Tốt, tốt, … Quái lạ, cây kéo của ta đâu, lại là tên đồ đệ ngu ngốc nào dùng xong không biết cất vậy, aiz, được rồi…” Triệu Long nói xong, liền mở miệng dùng hàm răng chắc khỏe cắn đứt sợi dây rút ra kia, sợi dây bền cực mềm dẻo cũng bị ông ta cắn đứt.
Chúc Minh Lãng cười lắc đầu.
Vừa rồi còn thể hiện phong thái cực kỳ chuyện nghiệp, tự dưng bị hành vi cắn dây này làm mất hết hình tượng!
Có người tặng đồ đến phường đúc, về cơ bản có thể đoán chắc là lễ vật Trịnh Du gửi đến.
Thanh Ngân Khoáng!
Loại khoáng thạch này dù không có nhiều, nhưng cũng không gọi là quá mức quý hiếm, nếu có lòng cố gắng thu thập thì vẫn có thể kiếm được rất nhiều, nhưng Chúc Minh Lãng có tìm hiểu qua, chú nghệ trong Tổ Long thành lại không hề dùng Thanh Ngân Khoáng này làm vật liệu.
Ngược lại Thanh Ngân khoáng này chỉ xuất hiện một chút ở trong mấy cây trâm, khuyên tai, sa liên, chủ yếu là đồ trang trí.
Chúc Minh Lãng cần Thanh Ngân, bởi vì loại Thanh Ngân này có kèm theo một chút thuộc tính khá đặc biệt, đó là nếu có thể kích phát năng lượng ẩn chứa bên trong nó, là ngay lập tức có thể biến ảo mặc lên trên người Long Sủng. (Dg: Các bạn hình dung lúc Iron man mặc giáp thì cái biến ảo này cũng như vậy, nhưng là mặc giáp lên người Long sủng!)
Long Khải!
Có vật liệu, có tiền, lại cộng thêm công sức mình lúc trước không ngừng luyện tập, lúc này hẳn có thể rèn được kiện trọng quân long khải này!
“Triệu sư phụ, ta muốn thuê một căn phòng rèn đúc độc lập, tiền ta để đây nhé.” Chúc Minh Lãng nói với Triệu Long sư phụ.
“Tiền gì chứ, cứ dùng đại đi, không ai quấy rầy ngươi đâu.” Triệu Long nói ra.
“Vậy đa tạ Triệu sư phụ.”
Đúc long khải là một việc ít người biết, Chúc Minh Lãng cũng không muốn để lộ ra, hắn thấy trong Tổ Long thành người có thủ nghệ đúc long khải cũng rất ít, thậm chí ở thành bang khác còn chẳng có ai làm được.
Vì tránh chút phiền toái không cần thiết, che dấu đi vẫn hơn.
Một đầu vùi sâu vào việc đúc khải, thời gian trôi qua cực nhanh, bình thường chỉ chúi đầu vào trong phòng đúc độc lập luyện hóa mấy bộ phận mấu chốt bằng Thanh Ngân, đến khi ra làm bữa cơm thì trời đã tối đen rồi.
Nhưng bản thân việc nghiên cứu cũng là một loại niềm vui.
Tìm nguyên liệu nấu ăn, nuôi dưỡng long sủng, rèn luyện khải giáp, lâu lắm rồi không có cảm giác như thế này, cứ như thời gian trôi qua mỗi ngày đều không đủ.
Tất nhiên dù bận đến đâu, Chúc Minh Lãng vẫn nhớ tới thăm con Sâm La ấu Long, dù sao cũng là linh ước chi long thứ ba của mình, Chúc Minh Lãng hy vọng nó có thể sớm ngày bình phục.
…
Tuyết trắng nõn rơi xuống phủ trên Tổ Long thành, trên tường thành cao ngất, đỉnh tháp lâu, là những thứ đầu tiên chạm vào các ‘tinh linh’ mùa đông linh thiêng này.
Tuyết đầu mùa như bươm bướm màu trắng, nhu mạn bay múa, trong Tổ Long thành cũng chỉ có những con người chăm chỉ và nhỏ bé như Chúc Minh Lãng mới có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của bình minh, đợi đến lúc trời sáng hoàn toàn, các tuyết điệp tinh linh đã nhao nhao hòa tan dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, lộ ra một mảnh tuyết ngân bạch thánh khiết!
Hình dạng khải giáp nay đã trở nên rất rõ ràng, Chúc Minh Lãng vẫn chân đạp tuyết, đúng giờ tiến tới phường đúc.
Nhưng mọi ngày, đều sẽ có một người còn chịu khó hơn cả hắn, ông ta tới sớm hơn, ngược lại lúc mình còn đang cổ vũ bản thân hôm nay phải cố gắng hơn, người ta đã vào trạng thái tập trung làm việc.
Người này chính là Triệu Long sư phụ.
Chúc Minh Lãng có mấy lần thử đến sớm vài phút, kiểm tra xem ông ấy có phải ngủ luôn tại chỗ này không, đáng tiếc hắn vĩnh viễn cũng không phá giải được bí mật tại sao Triệu Long sư phụ luôn đến sớm nhất vậy.
“Triệu sư phụ, ông lại đến sớm.” Chúc Minh Lãng chào hỏi một tiếng.
"Tiểu Chúc. . . A, Tiểu Chúc sao!" Đột nhiên, Triệu Long sư phụ kêu lên một tiếng quái lạ, đặt công việc trên đầu xuống, con mắt nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng.
“Sao vậy?” Chúc Minh Lãng khó hiểu nói.
Chẳng lẽ là do hôm qua mình bận đi học không tới được nên lão mới hỏi như vậy?
Có cần phải tỏ ra vẻ như mình bị thất lạc nhiều năm vậy sao ? ?
“Ngươi mau nhìn xem, cái tin dán trước cửa có phải là ngươi không?” Triệu sư phụ kéo Chúc Minh Lãng ra đường, vội vã nói.
Chúc Minh Lãng dời bước chân, phát hiện trước cửa tiệm quả thực có dán một bức tranh, làm từ chất liệu giấy, trông rất giống giấy truy nã đám đại gian đại ác!
Chuyện quái quỷ gì vậy, mình đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì sao?
Nhưng người trên tranh quả thực giống mình như đúc!
Chẳng lẽ mình thật sự bị truy nã?
Nguyên nhân gì chứ!
“Hôm qua trên phố này có một tên điên truyền miệng, nói là người này chính là tên ăn mày lúc trước ăn nằm cùng Nữ Võ Thần, nghe nói hắn vốn xuất thân là một tên nuôi tằm nghèo ở Tang trấn, xuất thân khổ sở nghèo hèn, bởi vì hết ăn lại nằm, ngay cả tằm cũng nuôi không nổi, không có tiền nên trở thành một tên ăn mày trong Vĩnh Thành, vừa khéo bị tống vào địa lao, lúc ấy đã phát sinh ra chuyện không ai chịu nổi với Nữ Võ Thần.” Triệu Long cúi người, thấp giọng nói với Chúc Minh Lãng.
“Hả?”
Chúc Minh Lãng nghe xong, một mặt trắng bệch như sắp chết.
Hắn muốn lươn lẹo bào chữa, nhưng nhận ra nếu mình bào chữa thì chẳng khác nào thừa nhận.
“Ngươi quá giống tên ăn mày kia, nên ta khuyên ngươi gần đây tốt nhất ra ngoài nên che mặt một chút, vừa vặn mùa đông tránh nhiễm gió rét, vả lại thường xuyên đeo khăn che mặt trong mùa lạnh giá này cũng tốt cho sức khỏe.” Triệu Long hết sức chăm chú nói với Chúc Minh Lãng. (Nguyên văn là đeo khẩu trang, chắc là tác hưởng ứng dịch Covid)
“Đang yên đang lành sao lại có tin đồn như vậy?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Ai biết được, chỉ trong một đêm mọi người đều đồn ầm lên, mà lại tấm chân dung của ngươi lại được dán khắp thành, đến mấy cửa hàng xung quanh đều nói ngươi rất giống, đừng nói đến người trong tiệm chúng ta, đám thợ thủ công lớn nhỏ đều cảm thấy người này chính là ngươi!” Triệu Long nói ra.
“Mặc kệ đi, vừa khéo gần đây ta chỉ muốn nhốt mình trong phòng đúc.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Nhớ lời Lê Vân Tư dặn dò lúc tách ra, nàng có dặn hắn những địch nhân của nàng có thể nhắm vào hắn để công kích.
Xem ra là mấy tên kia xuất thủ rồi.
Đương nhiên, đây cũng có thể là do La Hiếu trả thù, tên phản đồ này sau khi bị khu trục truy nã, đã không còn dám trắng trợn tự do hoạt động trong Tổ Long thành, chỉ có thể dùng thủ đoạn buồn nôn này công kích mình.
“Ngươi ngươi ngươi, ai dà, tự dưng phải đi mang tội cho người khác, chắc là nên qua chỗ lão y sinh xin ông ta dạy chút phương pháp sửa đổi dung mạo đi.” Triệu Long bộ dạng ân cần nói ra.
“….” Chúc Minh Lãng nhất thời không biết trả lời thế nào.
Có một số việc cuối cùng cũng phải đến, nhưng kỳ thật Chúc Minh Lãng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Sửa đổi dung mạo là không thể nào, cũng đến lúc phải cho Tổ Long thành này biết điều một chút, nam nhân của Nữ Võ Thần không phải là tên ăn mày gì hết, hắn nghe nhiều cũng thấy phiền!
Đường đường chính chính.
Đây là cách đối mặt của Chúc Minh Lãng.
…
Quả nhiên chỉ trong một đêm, tên của mình liền lưu truyền khắp nơi.
Khi Chúc Minh Lãng mệt mỏi đi ra từ trong phường đúc, Triệu Long lão sư cùng mấy tên học đồ khác đều đứng bên ngoài, nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
Lão sư Triệu Long một mặt khó tin nổi, ông ta chỉ nghĩ là bức vẽ kia giống Chúc Minh Lãng mà thôi, nào ngờ đến tên cũng bị lôi ra, vậy có thể khẳng định không thể nào sai!
Về phần mấy tên học đồ kia.
Trên thực tế mỗi khi bọn chúng uống rượu cũng lén bàn về chuyện của Nữ Võ Thần không ít lần, chuyện kể về Nữ Võ Thần ngủ cùng với tên ăn mày sớm đã bị xuyên tạc thành mấy chục loại dị bản khác nhau, trở thành cái loại sách cấm được mọi người săn đón nhiều nhất, Chúc Minh Lãng bị miêu tả thành vô số bộ dạng, thấp xấu gầy béo đều có …
“Tiểu Chúc, ngươi thực sự không phải là tên kia … kẻ lang thang lúc đầu ở Vĩnh Thành chứ hả.” Đại sư phụ không nhịn được hỏi một câu.
Chúc Minh Lãng biết giờ có giải thích cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là thủ phạm gieo rắc tin đồn quá buồn nôn, nói mình ăn không ngồi rồi, nuôi tằm không nổi phải đi làm tên ăn mày, rõ ràng mình là bị cướp!
Đương nhiên Chúc Minh Lãng cũng ý thức được, lời đồn này có chút kỹ càng, nhắc đến thân phận tại Tang trấn của mình, rõ ràng có một phần của La Hiếu.
La Hiếu không muốn mình sống êm đềm trong Tổ Long thành này, liền lật ra thân phận khiến người ta không chịu nổi ghen ghét vô cùng này, nếu không có năng lực tự vệ thì quả thực khó mà sinh tồn trong Tổ Long thành.
“Chúc Minh Lãng, ngươi thực sự từng được ấy ấy với Nữ Võ Thần à?” Học đồ Chu Tân giọng điệu quái dị hỏi.