Một kiếm lướt qua, như đuôi của xà hạt, hàn mang chớp lên, lại đủ một nhát trí mệnh!
Kiếm Linh Long đâm thẳng vào con mắt của Khư Long, Khư Long còn đang duy trì long đồng của nó, căn bản không có nghĩ đến bên cạnh mình còn có một thanh phi kiếm Chúc Minh Lãng giữ lại dự phòng, chờ đến khi phản ứng lại, con Khư Long này cũng không né tránh kịp nữa!
"Ngao! ! ! ! ! ! ! !"
Khư Long thống khổ gầm thét một tiếng, thân thể ngã lật về phía sau, uy lực một kiếm này không chỉ đơn giản chọc mù cặp mắt của nó mà còn sinh ra kiếm lực suýt chút nữa đã đem đầu nó xuyên thủng cùng lúc.
Mà Chu Hiền đang cưỡi ở trên lưng Khư Long, chuẩn bị hướng về phía Chúc Minh Lãng bị vây trong lồng bắn ra ám kim quang tiễn, kết quả vì Khư Long ngửa ra sau, một tiễn này trực tiếp bắn chệch, hướng về phía các trưởng giả vây quanh từ hai bên cánh bay đi.
Chung quanh các Trưởng giả còn có một đám Mục Long sư, bọn họ chở những Thần Phàm giả cùng nhau bay thẳng về phía Chúc Minh Lãng, kết quả ám kim quang tiễn với lực sát thương cực kỳ đáng sợ bắn thẳng về phía đám người bọn họ rồi nổ tung, con quay khí lưu mạnh mẽ đáng sợ quỷ dị đem bọn họ hất bay ra ngoài.
Rơi xuống đến Tuyệt Cốc, mấy đầu Long Quân vụng về vọt tới sơn lĩnh càng quấn chặt lấy nhau, cái đuôi loạn quét một trận đem càng nhiều người đánh bay.
"Chu đại công tử mới thật là dũng sĩ a, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tại hạ xin cáo từ!" Chúc Minh Lãng hướng về phía Chu Hiền trào phúng mười phần chắp tay, sau đó đạp lên Bích Huyết kiếm nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Gương mặt của Chu Hiền đều bị tức đến đen lại! !
Một tiễn này vốn có thể đem đối phương oanh thành trọng tàn, nào biết được lại oanh đến bên người mình, đáng giận hơn là còn bị đối phương mỉa mai như vậy!
Người này đến tột cùng là ai, nhất định phải đem hắn chém thành ngàn mảnh! !
Bên trên những cây cổ tùng chót vót còn có rất nhiều Long Thú, bọn chúng có cánh chim cực đại, có thể lăng không ngao du, có vài con còn am hiểu lao vùn vụt lướt qua vách đá dựng đứng, bọn chúng theo đuổi không bỏ, cắn chặt Chúc Minh Lãng đang đạp kiếm phi hành không thả.
Chỉ là, có sự tình cực kỳ cổ quái phát sinh, bọn chúng vốn đuổi tới bên trong một bên Hắc Tuyệt Lĩnh khác, một khắc trước còn nhìn thấy thân ảnh của Chúc Minh Lãng, nhưng một khắc sau đột nhiên bóng núi xê dịch, bắt đầu hòa tan, cổ tùng tươi tốt che khuất bầu trời không hiểu sao lại biến thành một bãi hắc thủy...
Núi biến mất, vách đá biến mất, Thanh Tùng biến mất, người cũng lập tức biến mất bên trong cảnh tượng quỷ dị này, chỉ có trên Tuyệt Lĩnh cùng Tuyệt Cốc còn sót lại một chút bụi bặm màu đen, giống như như bụi mù dưới từng tia ánh nắng sáng sớm chiếu rọi đang chậm rãi tản ra.
"Người đâu! !"
"Người đâu! ! !"
Chu Hiền đuổi theo, nổi trận lôi đình quát.
"Không biết, chúng ta truy đến nơi đây, trông thấy một vùng Hải Thị Thận Lâu từ bụi mù màu đen tạo thành, sau khi người kia bay đến bên trong, cũng theo Hải Thị Thận Lâu biến mất cùng nhau." Một Thần Phàm giả cách Vương cấp chỉ xa một bước nói.
Ba Tu Vi quả bạch kim hoàn mỹ nhất, vì nó bọn họ đã giữ gìn nhiều ngày ở bên trong Tuyệt Lĩnh này, có thể nói là vì Tu Vi quả này mà phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, lại hao phí đại lượng tài chính, vẻn vẹn chỉ hai vạn Thiết Nỗ quân kia, mỗi ngày đã phải tiêu hao liền là một xe lại một xe vàng!
Quát mắng một phen cho hả giận cũng không làm nên chuyện gì, cũng may vị thiếu niên Minh Quý kia không có ngã vào quá sâu đến bên trong Tuyệt Cốc, người đã được cứu lên.
"Người này, dù đào sâu ba thước cũng nhất định phải đem hắn tìm ra! !" Thiếu niên Minh Quý cả người đều là tổn thương, lúc gào thét còn dụng tới miệng vết thương của mình.
Nhưng những vết sẹo cùng đau đớn trên người này, đều kém xa sỉ nhục trong lòng!
"Bây giờ nên làm gì, chúng ta không có Tu Vi quả..." Trần trưởng giả nói.
"Đại nhân, tiểu nhân thăm dò được một tin tức, cố gắng vẫn có thể bù đắp tổn thất của chúng ta lần này." Bên cạnh có một người đội mũ trùm đầu có hoa văn hình chuột bu lại nói.
"Nói!"
Nam tử kia vội nói ra, mắt mấy người Chu Hiền, Minh Quý, Trần trưởng giả đều quay vòng lên, giống như là đang tự hỏi.
"Hừ, lần này tuyệt không thể tay không mà về, cứ dựa theo hắn nói!" Chu Hiền nói.
...
...
Trời đã sáng choang, Chúc Minh Lãng đã sớm trốn xa, thuận theo sông Ly Xuyên một đường bay về phía Tổ Long thành bang.
Nam Linh Sa vẽ một họa thuyền, đi theo Chúc Minh Lãng.
"Cái Tu Vi quả này có thể giúp Thần Phàm giả xông phá đến cảnh giới Vương cấp a, Long Thú cũng có thể ăn?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Ừm, cho Tiểu Thanh Trác đi, thuộc tính của nó cùng Tu Vi quả này càng phù hợp hơn một chút." Nam Linh Sa nói.
"Ngươi về bên trong thành trước đã, ta đi đem linh vật mấy nơi khác thu lại." Chúc Minh Lãng nói với Nam Linh Sa.
"Được."
...
Nam Linh Sa quay trở về Tổ Long thành bang, cân nhắc đến cơn sóng tuế nguyệt đối với Thánh lâm Nam thị cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nàng chưa trở về Thuần Long học viện, mà trực tiếp hướng về phía Nam thị Thánh lâm mà đi.
Vừa tới phủ đệ Nam thị, đã có một quản sự vội vàng hấp tấp chạy ra, cũng có chút cà lăm nói với Nam Linh Sa: "Chấp chưởng, có người muốn cưỡng chiếm Thánh lâm của chúng ta, bọn chúng có rất nhiều cao thủ, làm việc cực kỳ càn rỡ, hoàn toàn không đem người của chúng ta để vào mắt, rất nhiều trấn thủ quân trong phủ đều bị đả thương, mà lại toàn bộ bọn chúng đang hướng về bên trong Thánh lâm mà đi."
Nam Linh Sa cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Nam thị Thánh lâm bây giờ không có chút nào kém cỏi hơn cây Tu Vi quả kia, vạn năm Ngân Sam thánh lộ so với bạch kim Tu Vi quả còn tinh quý hơn, một số thế lực từ Cực Đình đại lục tới chắc chắn sẽ không buông tha mảnh Thánh lâm này!
"Để người trong phủ đều lui xuống trước đi, ta sẽ xử lý." Nam Linh Sa nói.
Thẳng một đường đi tới, Nam thị phủ đệ bị phá hoại rất nghiêm trọng, mấy lầu các Nam Linh Sa ưa thích đều bị phá vỡ, khắp nơi trong phủ đều có thể thấy được những thủ vệ bị đánh thành nửa chết nửa sống, cũng may những người này còn không đến tình trạng không kiêng nể gì cả đến đại khai sát giới, dù sao cũng đang ở địa giới Tổ Long thành bang, có kẻ thống trị, có người tọa trấn, bọn chúng đơn giản chỉ là hướng về phía Thánh lâm mà tới.
...
"Tất cả lui ra." Nam Linh Sa đi vào Thánh lâm, thấy được đám người đến đây cưỡng chiếm Thánh lâm.
Chỉ là sau khi nhìn thấy mấy cái thân ảnh quen thuộc, Nam Linh Sa cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ lại chính là đám người Đại Chu tộc kia!
Thiết Nỗ quân của bọn họ không thể nào đi vào Tổ Long thành bang, ngược lại là những tiểu môn phái dựa vào bọn họ, cùng với mấy vị trưởng giả trong Đại Chu tộc cũng đều xuất hiện ở bên trong Thánh lâm.
Chẳng lẽ bị bọn chúng phát hiện? ?
Mới đầu Nam Linh Sa cho là như vậy, bọn hắn dự định đến đây báo thù.
Nhưng nhìn tình thế trước mắt, hình như lại không thích hợp.
Nam Linh Sa quét một vòng, rất nhanh lưu ý đến mấy người mang theo đồ trang sức hình chuột, lại nhìn thoáng qua bên trong đám người cường thủ hào đoạt này cũng không có thân ảnh Chu Hiền...
Nam Linh Sa hiểu được.
Vậy thật đúng là thú vị.
Mình vừa đoạt Tu Vi quả của bọn hắn, những người này tức hổn hển, thế là dự định đi đoạt đồ của người khác.
Thật là đúng dịp không tốt, bọn hắn lại tuyển Nam thị Thánh lâm!
Nhất định là người của Thử Miệt đạo quán, bọn hắn vì sự tình một gốc ngàn năm Tu Vi quả lúc trước mà canh cánh trong lòng đối với Nam thị, dự định dâng lên cho Đại Chu tộc một món lễ lớn, lại hoàn mỹ trả thù cho mình.
Những người này...
Lúc tờ mờ sáng vừa mới bị mình hung hăng sửa chữa cho một trận, vậy mà lại dám trở lại đây tìm ngược!