Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 571: Hậu duệ phản bội của Minh Thần tộc

Chương 571: Hậu duệ phản bội của Minh Thần tộc




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Sau khi gom được một bao tải to toàn là linh tư thì Chúc Minh Lãng vui vẻ trở về Tổ long thành bang.

Lúc đến Nam thị phủ đệ, nhìn thấy thi thể bày ra liệt, hắn cứ tưởng thân phận của mình bị bại lộ rồi, sau đó hiểu ra thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Thì ra người của Đại Chu tộc để mất quả tu vi nên mới lập tức chuyển chiến trường đến rừng thánh Nam thị nhằm bù đắp tổn thất.

Nhưng rừng thánh Nam thị lại thuộc khu vực của Tổ long thành bang, vậy nên bọn hắn vẫn có chút kiêng kỵ với hai thế lực của Chúc môn và Dao Sơn kiếm tông tọa trấn ở đây, thứ nhất thiết nỏ quân của bọn họ tuyệt đối không thể đến gần Tổ long thành bang, thứ hai những cao thủ có thân phận là người của Đại Chu tộc không thể quang minh chính đại ra tay chém giết, vậy nên chỉ có thể phái vị Trần trưởng giả này và những tên hỗn tạp của môn phái khác đi chiếm đoạt.

Theo như cách nghĩ của họ thì cho dù chỉ phái ra một đội quân tuần núi, những tên môn phái khác và thêm một vị Trần trưởng giả nữa thì đã đủ để nghiền ép cái gọi là Nam thị này rồi, nhưng kết quả là tiền mất tật mang, người còn bị Nam Linh Sa treo lên, nhục nhã vô cùng!

Thi thể của Trần trưởng giả đến bây giờ cũng không có ai dám đứng ra nhận, Chúc Minh Lãng cảm thấy cứ treo như vậy thì có chút sát phong cảnh, nên bảo người khác bọc thi thể lại rồi sau đó tự mình bái phỏng Chu Hiền.

"Chúc đại công tử, không biết ngọn gió nào đưa ngươi tới đây." Chu Hiền nở nụ cười khách khí nói với Chúc Minh Lãng, vẻ mặt kinh thường thường ngày sớm đã không thấy đâu nữa.

"Nam thị và ta cũng có chút quan hệ sâu xa, sau khi ta đi một chuyến ra ngoài trở về không khéo lại xảy ra một chuyện khiến người khác không vui, ta nghĩ Đại Chu tộc các ngươi trong mắt người khác vẫn luôn là một gia tộc danh môn quyền thế, không thể làm ra loại chuyện ăn cướp trắng trợn như này được, ta sợ người ngoài hiểu nhầm cách làm người của bọn thuộc hạ dưới tay Chu Hiền công tử vậy nên vội vàng lấy thi thể vị Trần trưởng giả này xuống đưa đến cho các ngươi." Chúc Minh Lãng nói.

"Sao lại có chuyện như thế, lý nào lại thế, lẽ nào lại có cái lý ấy a, tên Trần Huy này lúc trước khi ở Đại Chu tộc đã cấu kết với tạp môn, môn phái không chính đáng, tâm thuật bất chính, thật không ngờ hắn lại coi thường giới luật thế lực như thế, đến Nam thị làm xằng làm bậy, giết là đúng, giết là đúng, gặp người như thế Chu Hiền ta cũng sẽ không do dự mà giết chết!" Chu Hiền bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt như thể chuyện không chút liên quan đến hắn.

Loại chuyện như này, có đánh chết Chu Hiền cũng sẽ không thừa nhận.

"Bọn họ phá hủy phủ đệ Nam thị." Chúc Minh Lãng nói.

"Ý của Chúc đại công tử ta hiểu được, nói thế nào đi nữa cũng là do Đại Chu tộc chúng ta quản giáo không nghiêm, phóng túng cho loại người bại hoại này, tổn thất lần này của Nam thị phủ đệ, Chu Hiền ta sẽ bồi thường, còn cái gì mà Thử Miệt đạo quán và người Tạp phái gì đó, không có nửa điểm quan hệ với Đại Chu tộc chúng ta, Chúc đại công tử ngàn vạn lần đừng chú ý tới." Chu Hiền khách khí nói.

"Sao huynh lại nói thế, nhân phẩm của mỗi người trong Đại Chu tộc ta đều vô cùng tin tưởng, nhất là Chu Hiền ngươi, thanh danh tốt đến mức khiến người người hâm mộ, đâu có như Chúc Minh Lãng ta, tiếng xấu truyền khắp nơi, người người muốn đánh." Chúc Minh Lãng nở một nụ cười dối trá.

Sau khi thu được một khoản bồi thường lớn, Chúc Minh Lãng hài lòng rời khỏi nơi tụ tập của Chu Hiền.

Đương nhiên, nếu như Chu Hiền biết được người đoạt mất quả tu vi của hắn chính là tên Chúc Minh Lãng không biết xấu hổ mà đến đây đòi tiền bồi thường này, đoán chừng hắn sẽ tức chết mất!

Sau khi Chúc Minh Lãng rời khỏi, sắc mặt Chu Hiền liền trầm xuống.

Hắn nhìn lướt qua vị Tiếu trưởng giả đang đứng bên cạnh hắn, Tiếu trưởng giả lại nói:"Thật không ngờ rừng thánh Nam thị lại có cường giả thủ hộ, là do chúng ta đánh giá đối phương quá thấp, đại công tử, lần này chúng ta tổn thất rất lớn, không biết người có tính toán gì tiếp theo không?"

"Haiz, tên phế vật Chúc Minh Lãng này dám chạy đến trước mặt Chu Hiền ta giở trò lừa đảo!" Chu Hiền vô cùng tức giận.

Mặc dù so với quả tu vi số tiền bồi thường này cũng không đáng là bao nhưng tình hình kinh tế của Chu Hiền hắn có chút căng thẳng, nếu không tìm được tài nguyên, hai vạn thiết nỏ quân sẽ phải giải tán!

"Người mới tới là ai?" một tên mặt quấn đầy vải thưa đi tới, phát ra âm thanh hàm hồ, đại khái là do gương mặt sưng phù đến mức nói không tròn chữ.

"Chúc Minh Lãng, công tử duy nhất của Chúc môn." Chu Hiền nói.

"Ta thấy bóng lưng hắn sao lại giống với tên phi kiếm tặc kia đến mấy phần vậy?" thiếu niên quấn vải thưa nói.

"Ngạch...Minh Quý thượng nhân, gần đây người nhìn ai cũng bảo giống tên phi kiếm tặc kia đến mấy phần, đã giết lầm bảy tám người rồi, còn vị công tử Chúc môn này vẫn không nên chọc vào thì hơn, thế lực sau lưng hắn không chỉ có Chúc môn mà còn có một thế lực lớn giúp đỡ nữa là Dao Sơn kiếm tông." vị Tiếu trưởng giả kia vội vội vàng vàng nói.

"Hắn giống nhất!" thiếu niên quấn vải tức giận nói.

"Thượng nhân, người như hắn thì lại càng không có khả năng a, hắn bây giờ chỉ là một tên mục long sư nhỏ nhoi, chỉ là một tên có chút danh tiếng với mấy tên có cấp bậc đệ tử mà thôi. Hơn nữa, trước đây mặc dù hắn từng là kiếm sư nhưng tu vi chính của hắn là chiến kiếm lưu phái, nếu như thuật phi kiếm của hắn có thể đạt đến cảnh giới của tên phi kiếm tặc kia thì người này chẳng phải đã vô địch hậu thế rồi? Chúc Minh Lãng chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân vật mà thôi, Minh Quý thượng nhân không cần để trong lòng làm gì." Chu Hiền mở miệng nói.

Chu Hiền hiển nhiên vẫn có chút hiểu biết về Chúc Minh Lãng.

"Hahh, các ngươi mấy tên giá áo túi cơm này, mau chóng tìm ra tên phi kiếm tặc kia cho ta, ta nhất định phải lột da hắn, rút gân hắn, móc mắt hắn!" Minh Quý vẫn canh cánh trong lòng nói.

"Tên phi kiếm tặc kia có thể từ từ tìm, dù sao với tu vi và thực lực của hắn không thể không có tin tức nào khác được, nhưng mà hiện tại, chúng ta không thu được bất kỳ linh tư nào, vẫn mong Minh Quý thượng nhân chỉ điểm cho một con đường sáng." Chu Hiền nói.

Kỳ thực Chu Hiền còn hận tên phi kiếm tặc kia hơn cả Minh Quý, vừa nghĩ tới cái câu "đại ân một lời khó nói hết" thì Chu Hiền lại cảm nhận có một sự sỉ nhục rất lớn dâng lên, khiến cả khuôn mặt hắn có chút tê nóng!

Nhưng thuộc hạ của Chu Hiền nhiều như vậy, dù cho có bị tổn thất một bộ phận ở rừng thánh Nam thị thì cũng không tạo nên ảnh hưởng gì quá lớn đối với tổng thực lực của hắn, những thế lực lớn khác cũng đang điên cuồng đoạt linh, bọn họ cũng không thể ngồi không, phải hành động thôi!!

"Trên cao tuyệt lĩnh, có một tòa cổ thành, bên trong đó chắc chắn có rất nhiều bảo vật." Minh Quý nói.

"Nhưng không phải trên cao tuyệt lĩnh xuất hiện một đám người tuyệt lĩnh cường đại sao, dựa vào thực lực và binh lực hiện tại của chúng ta, sợ là đối phó với chúng sẽ gặp chút khó khăn." Chu Hiền nói.

"Hơn nữa, Hoàng tộc hạ lệnh cho người thống trị và các thế lực liên hợp với nhau cùng tiêu diệt Tuyệt Lĩnh thành bang, bảo tàng ở nơi đó, trên căn bản sẽ rơi vào tay của người thống trị và các thế lực liên hợp, chúng ta khó mà lấy được chút lợi nào." Tiếu trưởng giả nói.

"Hah, bọn họ căn bản không biết trên tuyệt lĩnh thành bang có cái gì, mạo muội đi vào thì không khác gì chịu chết cả. Ngươi xin với Hoàng tộc cho mình gia nhập vào đại quân tiêu diệt của bọn họ, đến lúc đó nghe theo chỉ thị của ta, cam đoan ngươi có thể lập được kỳ công. Sau khi chuyện thành, ta lấy năm phần bảo vật, phần còn lại thì phân cho đám dân ngu này đi!" Minh Quý nói.

"Nhưng bọn họ sẽ không đáp ứng a." Chu Hiền nói.

"Yên tâm, bọn họ sẽ đáp ứng, chỉ cần bọn họ dám vây quét cao tuyệt lĩnh thành bang..."

"Thượng nhân có thể chỉ điểm thêm một hai điều...?" Chu Hiền nhỏ giọng nói.

"Tuyệt lĩnh thành là do một tên phản đồ trong minh thần tộc của ta sáng chế ra, hắn nắm giữ rất nhiều thuật, những sơn lĩnh to lớn đó không phải là thứ mà đám đại lực sĩ hạ giới các người có thể so sánh được, ngay cả một con Cự long to lớn khi đối mặt với họ thì cũng chỉ như một con dã thú bình thường mà thôi, huống hồ dựa vào sơn lĩnh khiến cho thực lực của bọn họ tăng gấp bội, người thống trị Ly Xuyên nhỏ nhoi kia cho dù có năng lực gì đi chăng nữa cũng không có khả năng thắng được hậu duệ phản bội của minh thần tộc chúng ta."

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch