Tình cảnh của Ly Xuyên vẫn luôn trong tình trạng rất tồi tệ, đầu tiên nó là vùng đất lạc hậu, Thần Phàm giả ít, Mục Long sư ít, quốc lực càng khó có thể so sánh với những đại quốc trên Cực Đình đại lục.
Ngay sau đó Ly Xuyên lại xuất hiện Giới Long môn, trở thành vùng đất chạm vào có thể bỏng tay trên toàn bộ Cực Đình đại lục, vô số cường giả, vô số thế lực, vô số quân đội bắt đầu xuất hiện ở nơi đây...
Ngay cả một cái Nham Tàng Tông nho nhỏ cũng dám lén xông vào mỏ khoáng mạch Vu Thổ, lại càng không cần phải nói những thế lực siêu phàm kia, từ đầu đến cuối đều không có đem kẻ thống trị Ly Xuyên để vào mắt, nếu cứ như thế kết quả cũng chỉ có một, Ly Xuyên lại một lần nữa bị chia cắt đến nỗi ngay cả một chút tôn nghiêm cũng đều không có!
"Chiến dịch Tuyệt Lĩnh Thành bang lần này là hoàng triều hạ lệnh, để giai cấp thống trị cùng tọa trấn thế lực liên hợp xuất chiến, phải giết ra huyết tính của Ly Xuyên chúng ta, như vậy mới khiến các thế lực đến từ Cực Đình đại lục bảo trì lòng kính sợ đối Ly Xuyên." Chúc Minh Lãng nói.
"Chúc huynh nói đúng, đến lúc đó Trịnh mỗ cũng sẽ dốc hết toàn lực!" Trịnh Du nghiêm túc nói.
Vận mệnh của Ly Xuyên, đơn giản chỉ là đang được nắm giữ trên tay mấy người bọn họ, chỉ mong lần này có thể mang tới cải biến, cũng có thể thuận thế cải biến vận mệnh Ly Xuyên!
"Người đến." Chúc Minh Lãng thoáng nhìn về phía chân trời.
Đường chân trời là dãy núi chập trùng cùng bầu trời giáp giới, một sinh vật màu nâu đen đang vỗ cánh mà tới.
Hình thể của nó hẳn là rất to lớn, khoảng cách cách xa tới mấy chục ngọn núi vẫn có thể nhìn thấy hình thể nguy nga của nó như cũ!
Xem ra cái Nham Tàng Tông này vẫn có một ít nội tình.
...
"Hô hô hô hô hô hô ~ "
Cát bụi phi dương, chỗ khoáng mạch này vốn nằm trong rừng cây thưa thớt, những khối đá lớn bằng nắm đấm đều bị quét đến trên bầu trời, thiên địa trở nên đục ngầu, có thể nhìn thấy một con rồng lớn bằng một núi đang di chuyển, chậm rãi giáng lâm, khí thế kinh khủng, quân vệ trông coi cái mỏ quáng này đều cả kinh từng người đều trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi!
Bốn ngàn quân vệ, dù đã bài binh bố trận, nhưng đối mặt với Sơn Vương Long này lại như là một đám tiểu giáp trùng bên trong đất cát, long tức mạnh mẽ đến nỗi chỉ một ngụm phun ra cũng có thể đem hết thảy bọn họ quét đi.
Chúc Minh Lãng phải ngẩng cao đầu mới có thể trông thấy toàn bộ thân mình con Sơn Vương Long này, bóng ma to lớn do Long Vương bao phủ trong lúc vô hình đã mang cho người ta một loại cảm giác áp bách nặng nề!
Trên mặt đất bẩn thỉu, Thường Hạo nửa chết nửa sống cùng Vương bá nhìn thấy Sơn Vương Long như nhìn thấy được cứu tinh, trên khuôn mặt thống khổ toát ra mấy phần mừng rỡ, đồng thời còn vô cùng âm tàn nhìn lướt qua Chúc Minh Lãng cùng Trịnh Du, thật giống như đang nói: Các ngươi chết chắc rồi!
Trên sống lưng Sơn Vương Long đứng sừng sững hai người, đều cùng mặc áo trong cùng trường bào màu đen, một nam một nữ, tuổi tác khoảng chừng hơn bốn mươi.
Phụ nhân áo đen nhìn xuống trên mặt đất một cái, thấy được Thường Hạo như một con chó chết bị xe ngựa hạng nặng ép qua, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, đôi mắt hằn học không khác gì oán quỷ!
"Thật to gan, thật to gan! ! Nỗi khổ con ta phải chịu hôm nay, ta muốn toàn bộ Ly Xuyên các ngươi phải hoàn trả gấp trăm lần! ! !" Phụ nhân kia giận dữ, nàng từ trên sống lưng Sơn Vương Long đạp lên một khối khối đá đang bay lên mà hạ xuống.
Phụ nhân này, hiển nhiên là một Nham Tàng sư, rõ ràng Nham Tàng Thuật càng thêm xuất chúng.
Mà nam tử kia, hẳn là nhị tông chủ Nham Tàng Tông, là một Mục Long sư, từ lúc vừa mới bắt đầu Sơn Vương Long đã không có nửa phần thu liễm khí tức, hiển nhiên không phải đến hoà đàm, mà là muốn tới trả thù!
"Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Đối phó những con gián Ly Xuyên các ngươi, hai người chúng ta là đủ. Trước đem xương sọ của các ngươi nghiền nát, lại diệt tất cả thành bang nơi này, nếu không khó mà bình mối hận trong lòng ta, càng không thể lập uy cho Nham Tàng Tông ta! !" Thường Tông chủ lãnh khốc vô cùng nói, trong lời nói càng lộ ra sự miệt thị mãnh liệt đối với vùng Ly Xuyên Vu Thổ này!
"Cha, mẹ, nhất định phải thay hài nhi làm chủ a! !" Thường Hạo nói mang theo tiếng khóc nức nở, tư vị sống không bằng chết kia, còn có khuất nhục to lớn mà cuộc đời phải thừa nhận đan vào nhau, khiến giờ phút này hắn có một cái suy nghĩ ngoan độc, đó chính là đem người ở nơi này giết sạch toàn bộ!
"Hạo nhi yên tâm, những người này đều phải chôn cùng ngươi! !" Phụ nhân Nham Tàng Tông nói.
"Người không phải còn chưa chết sao, sao lại chôn cùng rồi?" Chúc Minh Lãng ngược lại bật cười lên.
"Im ngay! ! !" Phụ nhân Nham Tàng sư bị tức đến toàn thân phát run.
Đem con trai của nàng dẫm đến chỉ còn lại bộ vị từ phần eo trở lên, không cách nào nối dõi tông đường, cái này cùng chết khác nhau ở chỗ nào, không biết vì sao kẻ này còn có mặt mũi bật cười!
"Xem ra các ngươi là không có ý định chịu nhận lỗi." Chúc Minh Lãng nói.
Còn chịu nhận lỗi! !
Vợ chồng Nhị tông chủ Nham Tàng Tông hiện tại liền hận không thể đem đầu Chúc Minh Lãng vặn xuống.
"Tiểu tạp chủng, một hồi nữa cầu xin tha thứ ta xem ngươi còn cười được sao!" Phụ nhân Nham Tàng Tông giận hô một tiếng.
Chân nàng giẫm một cái trên mặt đất, khắp mặt đất lập tức bắn ra tung toé vô số nham thạch bén nhọn, những nham thạch này so với binh khí đã được rèn luyện còn sắc bén hơn, mà mỗi một khối không ngờ đều lớn bằng một căn phòng.
Những tảng đá nhọn này hướng về phía Chúc Minh Lãng bay tới, đồng thời cũng bay về phía Luyện Tẫn Hắc Long.
Chúc Minh Lãng tự nhiên nhìn ra thực lực đôi vợ chồng Nham Tàng Tông này không tầm thường, đem Luyện Tẫn Hắc Long thu hồi vào bên trong Linh Vực.
Nham thạch cấp tốc đánh tới, Chúc Minh Lãng cũng không tránh không né, ở sau lưng của hắn xuất hiện một vùng không gian hư không, tựa như một cái vực sâu, dãy núi cùng bầu trời phía sau không hiểu sao bỗng biến mất...
Một thân ảnh xà long đứng thẳng lên, đột nhiên một đôi cánh chim sáng chói như tinh không mở ra, cánh từ trong hư không âm thầm đâm ra, lập tức khí tức hắc ám giống như là biển gầm cuồn cuộn, khiến cho Chúc Minh Lãng dù đứng ở trên mặt đất toàn thân cũng bị một cỗ hư không thần bí bao phủ, giống như chúa tể bóng đêm giáng lâm bên trên khối thổ địa này.
"Hảo hảo hưởng thụ con mồi này đi!" Chúc Minh Lãng hơi gợi lên khóe miệng, khí chất cũng tà dị đáng sợ giống như con Thiên Sát Long này!
Thiên Sát Long đã nuốt vào hai khối Hư Vô Tinh, mặc dù còn chưa có hoàn toàn tiêu hao trong thể nội, nhưng Hư Vô Tinh đặc hữu này đem lại cho Thiên Sát Long lực lượng hư không càng khủng bố hơn.
Thiên Sát Long rất hiếm khi hình thành tâm niệm hợp nhất với Chúc Minh Lãng, mà lần này nó lại phi thường vui lòng nghe lời Chúc Minh Lãng, dưới sự điều khiển của Chúc Minh Lãng bắt đầu hành trình giết chóc của mình!
Tâm niệm hợp nhất, Chúc Minh Lãng có thể biết được rất nhiều năng lực liên quan tới Thiên Sát Long, thật giống như những bản lĩnh này sẽ tự động hiện lên ở trong biển trí nhớ của Chúc Minh Lãng.
"Hạ Không!"
Chúc Minh Lãng đọc lên cái long thuật này, Thiên Sát Long lập tức lĩnh hội.
Hai con ngươi chiếu rọi, hư không bắt đầu bao phủ, một vùng không gian trọng lực cực kỳ cường đại hiện lên ở chung quanh, dường như đại địa bỗng xuất hiện từ lực bàng bạc, đem cực đại nham thạch đang bay trên không trung hung hăng hấp thụ xuống dưới.
Phụ nhân Nham Tàng Tông muốn dựa vào bản sự dùng ý niệm để khống chế đá lơ lửng chung quanh, hóa thân thành thần binh lợi khí cho mình sử dụng, nhưng sức mạnh của lực lượng “Hạ Không” này khiến cho nàng khó có thể điều khiển nham thạch bay đụng khắp nơi, mà nham thạch từ đất biến ra vô cùng nặng nề, nàng muốn điều khiển bọn chúng cũng cần hao phí tinh thần lực rất lớn.
Giống như nàng Sơn Vương Long cũng nhận phải ảnh hưởng của cỗ lực lượng này, thân thể như ngọn núi lớn trở nên nặng nề trì độn, muốn xê dịch một bước lại có chút khó khăn!