Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 588: Bỏ trốn

Chương 588: Bỏ trốn




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Hoàn cảnh xung quanh chịu hạn chế rất lớn thế nên cái gọi là chiến thuật được bố trí từ trước cũng không có chút ý nghĩa nào.

Chiến trận với Tuyệt Lĩnh thành bang lần này căn bản là một trận chém giết trực diện, Lê Vân Tư đương nhiên cũng biết điều này.

Thế nên việc nàng cần làm chỉ có một, đó chính là phá tan bức tường thành trên mây của Tuyệt Lĩnh thành bang!

"Chúng ta có thể phái quân đóng trú ở khu vực xung quanh núi Ngân Linh, bao vây bọn chúng lại nhưng không công thành, dùng cách này làm tiêu hao sĩ khĩ của chúng..." Hoàng Võ Hầu nêu ra sách lược của mình.

"Nếu như đoàn hậu cần của chúng ta không bị đám Manh long phá hoại thì đây quả thực sẽ là một phương án tốt, nhưng với tình hình bây giờ chúng ta không nên kéo dài lâu mà phải tốc chiến tốc thắng." Trịnh Du phản đối nói.

"Nhưng nếu cứ lỗ mãng tiến đánh trực tiếp như vậy thì để phá được tòa thành ấy các người phải hy sinh bao nhiêu người cơ chứ?" Hoàng Võ Hầu nói.

"Nên lập ra một nhóm binh tập kích, đi vòng ra phía sau bọn họ, lúc chúng ta triển khai đợt công thành mãnh liệt ở phía trước thì họ có thể đâm thêm một đao từ phía sau."

"Phía sau bọn họ là Vân Hạ tuyệt cốc!"

"Nhưng điều kiện tiên quyết để có thể tập kích bọn họ chính là đi vòng qua Tuyệt Nguyệt cốc mà thôi."

"Chỉ sợ là đám Manh long đến từ Vân Hạ Tuyệt Nguyệt cốc, nếu là lúc trước thì có thể nhờ các đại thế lực lớn phái người đi hoàn thành nhiệm vụ này nhưng bây giờ hẳn là không có ai dám tách khỏi đại quân đơn độc hành động nữa rồi." Hoàng Võ Hầu nói.

Đi vào Tuyệt Cốc...

Có cảm giác là mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này cũng không thua kém gì khi đánh trực diện với Tuyệt Lĩnh thành bang cả.

Nhất là bây giờ, tất cả mọi người đều biết rõ tuế nguyệt sóng của Giới long môn tựa hồ cũng ảnh hưởng đến những sinh vật sống trong Tuyệt cốc, vì vậy càng thêm e ngại với cái Tuyệt cốc như mê cung này!

"Ta có thể dẫn một đội đi." lúc này Chúc Minh Lãng lại mở miệng nói.

"Chúc môn các ngươi nguyện ý đi vào Tuyệt cốc??" Hoàng Võ Hầu một mặt kinh ngạc nói.

Cùng lúc đó các thủ lĩnh của các thế lực khác cũng rối rít gật đầu, đưa ánh mắt lướt qua người Chúc Minh Lãng.

"Ta chỉ đưa đoàn đội mục long sư của ta đi, chúc môn không quan hệ." Chúc Minh Lãng thể hiện một thái độ vô cùng dứt khoát.

"Chúc huynh đệ quả thật là một mãnh sĩ a!"

"Nếu như có một nhánh binh tập kích đi qua Tuyệt cốc, đến được phía sau Tuyệt Lĩnh thành bang thì việc công thành sẽ dễ như trở bàn tay rồi!" Hoàng Võ Hầu nói.

Nhận hàng loạt ánh mắt khâm phục quăng tới nhưng Chúc Minh Lãng vẫn duy trì bộ dáng ung dung tự tin như trước.

Thật là mãnh sĩ sao?

Kỳ thực Chúc Minh Lãng cũng rơi vào tình thế bất đắc dĩ mà thôi, phía sau Tuyệt Lĩnh thành bang chính là Vân Hạ Tuyệt cốc.

Nói cách khác để đến được đỉnh núi Lôi Dực, Chúc Minh Lãng không chỉ phải vượt qua tường thành kiên cố của Tuyệt Lĩnh thành bang mà còn phải đi qua Vân Hạ Tuyệt cốc nữa.

Dù sao đi nữa đều phải xuống dưới Vân Hạ Tuyệt cốc thế nên Chúc Minh Lãng nghĩ là không bằng nhân cơ hội này xuống dưới luôn, chí ít có thể phối hợp với đại quân thực hiện kế hoạch tiền công hậu kích, tận lực giảm thiểu tổn thất khi công chiếm tòa Tuyệt Lĩnh thành bang này.

"Nếu như là do Chúc Minh Lãng ngươi dẫn đội xuống dưới thì sợ là chẳng có ai dám xuống đó với ngươi nữa rồi." Đại Chu tộc, Chu Hiền cười cười, trong giọng nói còn mang theo vài phần châm chọc,

"Vậy ngươi dẫn đi!" Chúc Minh Lãng nói.

"Đại Chu tộc chúng ta sẽ nghênh địch từ hướng chính diện a!"

Quần chúng các đại thế lực đứng xung quanh ném ánh nhìn khinh bỉ về phía Chu Hiền.

Làm được thì làm đi, còn nói mấy lời vô nghĩa ấy làm gì!

"Tiến vào Tuyệt cốc vốn không nên đi nhiều người, chỉ cần tu vi cao là được. Thế lực mỗi bên phái một vị cường giả thuộc vương cấp, hoặc là phái một nhánh quân sĩ có tu vi quân cấp đi cùng Chúc Minh Lãng vào Tuyệt cốc là được rồi." Lê Vân Tư nói với đại biểu của các thế lực khác.

Công thành theo hướng chính diện, đối mặt với Vân Lĩnh tường thành, tất cả quân sĩ đều phải đối mặt với một cuộc khảo nghiệm sinh tử, bên có được một tòa thành cao sừng sững như vậy chính là một lợi thế lớn, muốn vượt qua được tòa thành như vậy thì trên căn bản chỉ có thể dẫm lên hàng loạt thi thể chất cao mà trèo qua.

Phía quân đội phải bỏ ra một cái giá lớn như thế, các thế lực khác sao có thể ngồi mát ăn bát vàng được.

"Có phải ngay từ khi bắt đầu đánh, nữ quân đã muốn để chúng ta đi vào trong cái Tuyệt cốc này không?" người dẫn đầu Hồng Long cốc nói.

"Đúng." Lê Vân Tư gật đầu.

"Ta không hiểu, chỉ là một cái Tuyệt Lĩnh thành bang nho nhỏ thôi vì sao phải kiêng kỵ bọn họ như vậy, chính ngọ ngày mai, Hồng long cốc chúng ta xung phong đứng mũi chịu sào, dẫn đầu mọi người ngự long công thành." Lý Hỏa Uẩn người dẫn đầu Hồng Long cốc nói.

"Cũng được, những thế lực không muốn tiến vào Tuyệt cốc thì có thể lựa chọn xông pha chiến đấu." Lê Vân Tư cũng không phản đối tinh thần dũng cảm này của Hồng Long cốc.

Nếu xét về khía cạnh chiến tranh mà nói thì các chưởng môn, trưởng lão, đường chủ của mỗi bên thế lực đương nhiên không bằng Lê Vân Tư nhưng Lê Vân Tư lại là thống suất do Hoàng triểu bổ nhiệm nên dù trong lòng bọn họ vẫn có chút bất mãn thì vẫn phải tuân theo.

Rất nhanh sau đó, các thế lực cũng đưa ra lựa chọn của riêng mình, có chừng một nửa là lựa chọn việc vào cốc, còn nửa còn lại thì lựa chọn xung phong.

Có một vài thế lực hiểu rất rõ tướng cự lĩnh của Tuyệt Lĩnh thành bang còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng nữa, nhất là khi bọn họ còn chiếm cứ địa hình có ưu thế lớn như Vân Lĩnh thành bang nữa.

Xung phong kỳ thực cũng nguy hiểm như thế thôi!

Mục đích chính của Chúc Minh Lãng vẫn là Sét dực thần chủng, dù sao thì Thương Loan Thanh long có thể phi thăng lên vương cấp là một bước đề thăng thực lực lớn, trong một trận chiến có quy mô lớn thế này thì đây cũng là một nhân tố có thể chi phối phần nào kết cục của cuộc chiến.

Đúng như những lời Lê Vân Tư nói, không nên đi nhiều người vào Hạ Tuyệt cốc, quân đội thì càng không thể đi. Tu vi bình quân của bọn họ tương đối thấp, chủ yếu là dựa vào nhân số, nếu vào Tuyệt cốc mà gặp phải quần thể lớn như Manh long thì chẳng khác nào là dâng một bữa thịnh soạn đến tận miệng bọn chúng vậy.

Vì đội ngũ hậu cần của bọn họ đã bị bọn Manh long ăn mất thế nên lần công thành này chỉ có thể đánh theo kiểu tốc chiến tốc thắng.

Mỗi bên thế lực đều lựa ra những người có tu vi tương đối cao để đi theo Chúc Minh Lãng vào Hạ Tuyệt cốc.

Tuyệt cốc rất sâu, hơn nữa còn bị một tầng khí độc quanh năm không tiêu tán bao phủ, chỉ có thể đi theo các khe rãnh trên núi đi xuống mới có thể miễn cưỡng không bị những chất độc này làm ảnh hưởng tới.

Bên trong Tuyệt cốc có chút u ám, cho dù là ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống thì trông vẫn rất mông lung, mờ ảo, đường đi quanh co khúc khuỷu, rắc rối phức tạp như đi trong mê cung, những loại ma tà vật sinh sống trong đó sợ rằng còn có rất nhiều người chưa tiwngf được thấy qua hay nghe qua bao giờ.

"Dựa vào thực lực nhóm đội ngũ chúng ta thì Manh long chắc hẳn cũng không dám tập kích đâu nhỉ!?"

"Chỉ sợ là ở trong Tuyệt cốc này còn có những sinh vật khác đáng sợ hơn Manh long ấy chứ."

"Phi phi phi, cái miệng quạ đen đừng nói bậy!"

Chúc Minh Lãng làm tiên phong thế nên đương nhiên là đi tuốt đằng trước.

Đi bên cạnh hắn chính là cô em vợ trước sau vẫn mang màn che mặt kia.

Chúc Minh Lãng vốn đang định hỏi một vài việc về tuế nguyệt sóng nhưng khi quay qua lại thấy nàng đang ôm trong ngực một con thỏ mười phần tiên khí....

Oh, đổi người rồi à!

Nam Vũ Sa ngước mắt lên nhìn, đôi con ngươi trong suốt sáng ngời ẩn trong sự âm u của Tuyệt cốc vẫn đang chăm chú nhìn Chúc Minh Lãng như đang nghi hoặc hỏi hắn.

Đây là đâu?

Ta đang làm gì thế?

Tên xú nam nhân đi bên cạnh không phải là Chúc Minh Lãng sao!

"Vũ Sa cô nương... Nhiều ngày không gặp, ta thật nhớ ngươi lắm nha." Chúc Minh Lãng cười cười, thể hiện ra vẻ như bản thân vẫn trước sau như một, tuấn dật hào hiệp.

Quả nhiên là cô em vợ họa sư và cô em vợ đại yêu tinh này vẫn dễ phân biệt hơn a, nếu hai tỷ muội Vân Tư và Tinh Họa không ai nói lời nào thì thật khó để phân rõ ai là ai!!

"Chúc lang, ngươi đây là muốn đưa bản tiểu thư bỏ trốn sao?" Nam Vũ Sa cũng nở nụ cười, giọng nói mang vẻ trêu đùa như trước.

"Khục khục, ngươi quay đầu lại nhìn chút đi." Chúc Minh Lãng ho khan vài tiếng.

Nam Vũ Sa quay đầu lại nhìn một cái, nhất thời gương mặt tuyệt mỹ kia đỏ bừng cả lên.

Phía sau có đến mấy trăm người!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch