Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 590: Kim cự lĩnh

Chương 590: Kim cự lĩnh




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Úc!!!"

Luyện Tẫn Hắc long bò dậy, kịp thời đập vỡ khối đá đang bay tới, đôi mắt nó bốc cháy như lửa địa ngục, tràn đầy tức giận!

"Dùng toàn lực đối phó, không thể kinh thường." Chúc Minh Lãng nói với Luyện Tẫn Hắc long.

Tu vi của Luyện Tẫn Hắc long chỉ đạt trung vị, thế nên nếu không muốn thất bại thì nó không chỉ cần gọi ra Dung hỏa trọng khải mà còn phải có được liệt dũng chi lực và khí tức kẻ săn mồi điên cuồng.

Tên Cự lĩnh tướng dám trực tiếp khiêu chiến kia hiển nhiên có tu vi cực cao, khí thế của hắn cuồng dã, sức lực kinh người, lúc Luyện Tẫn Hắc long lao mình đánh tới thì tên Cự Lĩnh tướng kia cũng trực tiếp xông về phía Hắc long, muốn dựa vào thân thể mình đồng da sắt này của mình mà vật lộn với Hắc Cổ long một hồi!!

Sau khi gọi Dung hỏa trọng khải thì Luyện Tẫn Hắc long mới có thể chịu nổi những đòn trọng kích của tên Cự Lĩnh tướng này, móng vuốt của Luyện Tẫn Hắc long vồ về phía mặt đất dưới chân tên Cự Lĩnh tướng, sau đó dùng cái chân rồng vừa to vừa nặng dẫm lên thân thể của tên Cự Lĩnh tướng đấy.

Nó há miệng, hàm răng nanh màu đen lộ ra, trong cổ họng ẩn hiện ngọn lửa mạnh mẽ đang cuồn cuộn nổi dậy.

"Oh rống !!!!"

Long viêm cuồng bạo phóng về phía tên Cự Lĩnh bị dẫm dưới chân, trong khoảnh khắc long viêm chạm đất, cả khu vực dưới chân đều hóa thành một mảnh tro tàn!!

Bộ khôi giáp mà tên Cự Lĩnh tướng này mặc lúc trước đều đã bị tan chảy hết, thế nhưng điều khiến Chúc Minh Lãng bất ngờ là, tên Cự Lĩnh mới lãnh đủ một đòn long viêm của Luyện Tẫn Hắc long ấy cư nhiên không chết, hắn ta thậm chí còn dùng tay của mình gạt bỏ long trảo trên người hắn ra!

Toàn thân hắn cháy đen, khiến cho từng thớ cơ bắp được dãn nở hết cỡ trên người hắn giờ đây trông cứ như những mảnh ngói cháy đen đang từ từ rơi xuống từ cơ thể hắn vậy, chỉ là điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn, hắn nhấc một bên chân của Luyện Tẫn Hắc long lên...

"Cút ngay cho ta, dã long!" thanh âm của tên Cự Lĩnh tướng này tựa như tiếng sấm ầm ầm vang dội, lúc hắn hét lên câu này toàn thân cũng bộc phát ra một cỗ khí tức kinh người màu nâu đen, hắn tựa như một vị thiên binh thiên tướng nắm giữ sức mạnh cường đại khôn cùng!

Luyện Tẫn Hắc long bị tên Cự lĩnh này nhấc lên rồi quăng mạnh ra xa.

Hắn cuồng dã vô cùng, dáng vẻ bệ vệ tựa một ngọn núi lớn, cả người bạo phát khí lực mạnh mẽ đang từ từ bước về phía Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng đưa mắt nhìn về phía người khổng lồ có quái lực trời sinh này, trong lòng dâng lên một tia hoang mang.

Năng lực của đối phương thực khiến các thần phàm giả khác phát sầu a.

Còn rất cổ quái nữa chứ.

Nhân số của bọn họ cũng không ít, nói thế nào cũng có hơn một nghìn người, có phải mỗi tên Cự Lĩnh đều có năng lực như này không?

"Ta muốn băm vằm xé xác ngươi ra, để thi thể của ngươi mãi thối rữa trong Tuyệt cốc này!" tên Cự Lĩnh Tướng này xem ra có vẻ rất tức giận, đặc biệt là sau khi bị chiêu long viêm vừa rồi đánh thẳng vào mặt.

"Ngươi là chủ tướng của lần tập kích này?" Chúc Minh Lãng đối mặt với tên Cự Lĩnh tướng còn cuồng bạo hơn cả dã thú này bình tĩnh ung dung hỏi.

"Giết chết một tên như ngươi không cần chủ tướng bọn ta phải tự mình động thủ!" tên Cự lĩnh dùng đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Chúc Minh Lãng, trong ánh nhìn đó còn mang theo vẻ coi khinh không chút che đậy.

Chúc Minh Lãng nhìn lướt qua phía khác thì phát hiện có một nhóm Cự lĩnh tướng mặc ma khôi màu bạc, thân hình tráng kiện, cao lớn đều biến thành từng tên khổng lồ với khí tức cường đại, sức lực phi thường, khôi giáp vỗn dĩ mặc trên người giờ đây đã trở thành một bộ phận trên cơ thể bọn họ, sức chiến đấu càng tăng thêm gấp bội, cho dù có đối mặt với thần phàm giả thì cũng không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn chiếm giữ ưu thế rất lớn.

Đội ngũ tiến vào Tuyệt cốc với Chúc Minh Lãng này đều do thành viên thuộc hàng quân cấp của các đại thế lực hợp thành, mặc dù tu vi cả đội không phải ai cũng đạt quân cấp nhưng tính bình quân ra thì cũng đạt đến trình độ này...

Còn đám Cự lĩnh tướng này có đến hai ngàn người, sau khi khôi giáp mặc trên người dung nhập vào cơ thể thì họ sẽ biến thành những tên khổng lồ có lực chiến tăng cao, ngay cả những thần phàm giả có tu vi quân cấp hay long quân cao cường cũng có chút khó khăn khi đối phó với bọn họ!

Đương nhiên, cũng không phải tất cả Cự Lĩnh tướng đều có thực lực đạt đến trình độ như của tên Cự lĩnh có thanh âm như sấm này, tên Cự Lĩnh lôi hống này hiển nhiên là đầu lĩnh, nếu không cũng không dám vọt lên khiêu chiến một vị chủ tướng như mình!

"Tiểu tử, nếu cứ thích ngó nghiêng lung tung như vậy thì ta đây chặt cái đầu ngươi xuống để ngươi lăn trên đất thế nào!" tên Cự lĩnh tướng này nhìn Chúc Minh Lãng, cánh tay cứng tựa sắt thép vung ra!

"Chủ tướng của các ngươi là ai?" Chúc Minh Lãng lại hỏi.

"Ngươi không xứng đáng giao thủ với hắn, đi chết đi." Cự Lĩnh lôi hống nói.

Chúc Minh Lãng vẫn cứ đứng im bất động, nhìn chằm chằm vào tên Cự lĩnh tướng lôi hống cực kỳ hống hách kia, đến khi ban tay của hắn đang muốn chém qua đầu mình thì, đôi tròng mắt của Chúc Minh Lãng bỗng trở nên nghiêm nghị hẳn lên, khí tức tản mạn xung quanh cũng thay đổi nhanh chóng, cả người toát ra khí thế tựa như một vị kiếm thần không giận mà uy!

"Ngươi tìm nhầm đối thủ rồi." Chúc Minh Lãng lãnh đạm nói ra những lời này.

"Lấy trứng chọi đá..." lúc Cự Lĩnh tướng đang muốn vươn tay nắm đầu Chúc Minh Lãng thì thân thể hắn đột nhiên run lên một cái!

Một thanh kiếm đỏ thẫm từ phía sau lưng hắn đâm tới, sau đó dễ dàng tựa như chém bùn mà xuyên qua thân thể mình đồng da sắt của hắn, vị trí mà thanh kiếm xuyên qua cũng chính là lồng ngực đang phập phồng ấy của hắn!

Một lỗ thủng, không lớn không nhỏ nhưng xuyên thẳng từ ngực hắn ra đến sau lưng, thân thể tên Cự lĩnh tướng cứng ngắc đứng đó, hắn muốn vung tay nắm chặt đầu của tên nam tử trước mắt nhưng lại phát hiện bản thân đã không còn chút sức lực nào nữa...

Năng lực thần binh trong thân thể tên Cự Lĩnh đang dần dần trút xuống từ vị trí miệng vết thương đó, Cự Lĩnh lôi hống có chút khó tin nhìn xuống ngực mình lại liếc nhìn về phía tên nam tử đang khống chế phi kiếm kia.

Thanh kiếm đỏ thẫm lơ lửng trước mặt Chúc Minh Lãng, thuận theo động tác vung tay của Chúc Minh Lãng mà thanh kiếm vốn đang tồn tại trong không khí lại biến mất trong phút chốc.

Thân thể của tên Cự Lĩnh bắt đầu sụp đổ dần, hắn nhìn lớp da thịt như tường đồng da sắt lại như những mảnh ngói cũ kỹ, từng khối từng khối rớt xuống đất.

Rất nhanh sau đó, tên Cự Lĩnh kia lại khôi phục trở về dáng vẻ của một quân sĩ bình thường, chỉ là vết thường do một kiếm đâm xuyên trên ngực kia vẫn còn đó mà thôi.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, thân trên nhầy nhụa vết máu màu nâu đen, hắn co quắp vài cái, vẫn không thể tin bản thân sẽ có kết cục thế này.

Tìm nhầm đối thủ, tìm nhầm đối thủ...

Quả thực tên Cự Lĩnh lôi hống này đến bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

"Để mạng lại!!" đột nhiên, một tiếng thét như sấm rền rung trời lở đất lại vang lên, tiếng hô này thậm chí còn khiến cho vách đá hai bên đều rung lắc một hồi, cảm giác như cả con đường nhỏ này cũng có thể bị đất đá vùi lấp mất.

Lúc Chúc Minh Lãng đang thải hồn châu thì có nhìn thấy một thân ảnh to lớn, tựa như một con vượn cổ màu vàng kim từ xa liều chết xông tới.

Từ chỗ Chúc Minh Lãng đứng còn cách vị trí tên Cự lĩnh vàng kim kia cả một đoạn dài, hơn nữa hai bên đường còn có hơn mười vị thần phàm giả có quân cấp tu vi và cả một con Xuyên long long quân thượng vị, ấy thế mà tên Cự Lĩnh vàng kim kia lại có thể đánh thẳng một đường đến đây, không những đánh mười người thần phàm giả kia bị thương mà còn đánh Xuyên long long quân đến mức thịt nát xương tan!!

Ngay cả Xuyên long long quân cũng không ngăn nổi thế tiến công của tên Cự lĩnh vàng kim này!

Chủ tướng của quân địch sao??

Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận được khí tức của người này, ít nhất phải đạt chuẩn vương cấp.

Hắn hẳn là có chút quan hệ máu mủ với tên Cự lĩnh mới bị mình giết chết này đây, Chúc Minh Lãng có thể cảm nhận được nộ khí của tên Cự Lĩnh vàng kim này, khí tức của tên Cự Lĩnh vàng kim này so ra còn kinh khủng hơn cả một cơn sóng thần hung tàn!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch