Ngũ Mân cũng tinh thông một chút thuật vu trùng, rõ ràng Chúc Minh Lãng thấy nàng ta đã bị băng mâu của Lê Vân Tư đâm cho máu thịt be bét, hết lần này tới lần khác lúc này thân thể Ngũ Mân thế mà lại rút đi tầng da mục nát bên ngoài của mình.
Giống như vu xà cởi bỏ một lớp da trên người.
Thân hình Ngũ Mân trơ trụi chạy vào bên trong một vùng phế tích, bộ dáng hành động của nàng ta cũng y như một con rắn, lộ ra mấy phần quỷ dị.
Năng lực cảm nhận của Lê Vân Tư vô cùng mạnh, nàng tự nhiên có thể phát giác được Ngũ Mân muốn dùng kế ve sầu thoát xác.
Nàng đạp không, như một ngọc tiên bay đi giữa không trung, nàng đứng trên chỗ cao, cứ như thế nhìn xuống Ngũ Mân đang bò nhúc nhích.
Ngũ Mân nghiêng đầu lại nhìn thấy Lê Vân Tư, thì bị dọa đến sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, giống như rắn chuột chui vào bên trong cống rãnh chất đầy vật dơ bẩn.
Lê Vân Tư cũng không xuống bên trong cống rãnh, nàng nhẹ nhàng giơ tay mình lên, rất nhanh mấy chuôi tuyết kiếm băng lãnh hiện lên ở bên người nàng.
Ánh mắt ngưng tụ, tuyết kiếm băng lãnh liền bay về phía bên trong cống rãnh kia, Ngũ Mân ẩn thân phía dưới cống rãnh lập tức phát ra một tiếng hét thảm, máu đang không ngừng chảy ra bên ngoài từ bên trong cống rãnh bẩn thỉu.
Chỉ tiếc là, Ngũ Mân cũng chưa chết, nàng vẫn còn đang nhanh chóng bò đi.
Sau khi thay da, hai tay mới mọc ra của nàng ta có lớp da mỏng nhìn giống như là thằn lằn, tứ chi chạm đất, nhìn lại càng giống một con thằn lằn mảnh khảnh, giờ phút này Ngũ Mân bất chấp những thứ dơ bẩn và buồn nôn ở bên trong cống rãnh, chỉ cần có thể chạy thoát, cái gì nàng ta cũng có thể chịu đựng.
Cống rãnh bắt đầu trở nên chật hẹp, lại kéo dài đến trong lòng đất, thân thể Ngũ Mân biến hóa đến mức vô cùng mềm dẻo, giống như không có xương cốt, chỉ trong chốc lát đã chui qua được cửa hang cực kỳ chật hẹp, lập tức đã biến mất không thấy.
Lê Vân Tư ở giữa không trung, đã nhìn không thấy thân ảnh Ngũ Mân.
Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được vị trí cụ thể của Ngũ Mân như cũ, đột nhiên Lê Vân Tư tăng nhanh tốc độ, bay về phía một con đường đã bị oanh tạc thành phế tích.
Lại là vô số thanh Tuyết kiếm, bọn chúng xoay một vòng trên đường phố, giống như thợ săn đang đánh hơi mùi của con mồi.
Đột nhiên, mấy chuôi Tuyết Kiếm kia chém xuống, trực tiếp cắt con đường thành mấy đoạn.
Cùng lúc đó, bên trong hang ở dưới đất lại một lần nữa truyền ra một tiếng thét thảm thê lương thống khổ, trong khe mơ hồ có thể thấy được một đạo thân ảnh dơ bẩn không có hai chân đang nhanh chóng chạy qua.
Dục vọng cầu sinh rất mãnh liệt, cho dù đã bị chém đứt hai chân, Ngũ Mân vẫn ở bên trong hang bò về phía trước, thân thể trơn bóng của nàng ta lúc này đã sớm dính đầy vật dơ bẩn, cùng con giun trong đống bùn rác rưởi không hề khác gì nhau.
Không ngờ Ngũ Mân không có chân nhưng tốc độ chạy trốn vẫn còn rất nhanh như vậy, thời điểm Chúc Minh Lãng theo tới thì đã hoàn toàn không thấy hành tung của nàng ta, lại càng không biết nàng ta đã trốn đến địa phương nào.
Muốn xuống dưới truy tìm là rất không có khả năng, loại địa phương như cống rãnh này cũng chỉ có chuột, gián, thi trùng mới có thể tới lui tự nhiên, trừ phi có thể biến thành động vật không có xương cốt như thằn lằn giống Ngũ Mân...
Trên mái hiên Lê Vân Tư rơi vào trầm tư, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, nàng lúc này giống như là một con tuyết miêu yên tĩnh mỹ lệ đang chuyên chú quan sát con mồi, từ đầu đến cuối trong đôi mắt đều lộ ra sát ý khi quan sát mấy thứ bẩn thỉu bên trong góc tối.
"Sưu sưu! ! ! !"
Tựa hồ vừa tìm được vị trí chạy trốn của Ngũ Mân, tuyết kiếm dưới ánh mặt trời loé lên ánh sáng sắc bén, vô cùng tinh chuẩn đâm xuyên xuống dưới mặt đất, cũng đâm trọng thương Ngũ Mân đang bò qua từ phía dưới cống rãnh...
Lê Vân Tư ở trên mái hiên đạp bước, một mực theo đến nơi kết thúc là một dòng sông đen sì bẩn thỉu.
Nàng xoay người hạ xuống, trong tay một thanh kiếm tơ bạc sáng như tuyết đột nhiên hung hăng đâm vào trên mặt đất, đầu Ngũ Mân mới vừa từ cửa mương vươn ra thì cả người nàng đã bị đính chặt ở cửa ra này.
Gương mặt của Hồng Sát Ngũ Mân trở nên càng xấu xí đáng sợ, nàng dùng một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Lê Vân Tư, giống như làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Lê Vân Tư.
"Hai mươi năm, nên chấm dứt rồi!" Lê Vân Tư thở ra một ngụm trọc khí, dường như bóng tối bao phủ nội tâm của nàng bao năm qua lúc này đã triệt để tiêu tán.
Trong lòng Lê Vân Tư làm sao không có phẫn nộ, làm sao sẽ không cảm thấy khuất nhục.
Nhưng hết thảy mọi thứ đều đã kết thúc!
"Ngươi bất quá cũng chỉ là một quân cờ của thiên địa này, cũng chỉ là đồ chơi của thần minh trên trời kia, Lê Vân Tư ngươi..."
"Bạch!"
Một kiếm đâm tới trên trán Ngũ Mân, những lời nói thẹn quá hoá giận của Ngũ Mân vẫn chưa nói xong đã bị một kích của Lê Vân Tư lấy mạng.
Gọn gàng rút kiếm ra, Tuyết Ngân kiếm không dính lấy một chút xíu máu tươi, nhưng máu tươi lại không ngừng tuôn ra từ trên đầu của Ngũ Mân!
Lúc Chúc Minh Lãng đi tới, nhìn thoáng qua thi thể Ngũ Mân, mở miệng nói: "Bọn hắn đều biết một ít tà thuật quỷ dị, cuối cùng vẫn nên đâm nhiều thêm mấy kiếm, bảo đảm nàng ta đã chết triệt để."
Lê Vân Tư đã quay người lại, nàng căn bản không nguyện ý lại tiếp tục nhìn cỗ thi thể kia, nhưng lại cảm thấy lời Chúc Minh Lãng nói cũng có mấy phần đạo lý, thế là giơ Tuyết Ngân kiếm lên đâm vào sau lưng nàng ta.
Tuyết Ngân kiếm dường như cũng có được sinh mệnh của mình, nhanh chóng chém liên tục lên trên thi thể của Ngũ Mân, chém nàng ta tới mấy lần.
Ngũ Mân đã sớm chết không thể lại chết thêm, có lẽ người nàng ta hận nhất không phải Lê Vân Tư chính tay đâm nàng, mà là Chúc Minh Lãng!
...
Địa ma hoàng vừa chết, tất cả pho tượng cự ma đang giày xéo chà đạp trong thành cũng ầm vang sụp đổ, có thể nhìn thấy địa ma chạy trốn thành đàn xuống dưới mương, hình thể bọn chúng rút nhỏ một vòng lớn, ma khí còn lâu mới có thể cường thế được như trước đó, cân nhắc đến tập tính của những Địa ma này, Chúc Minh Lãng cố ý bàn giao cho người của Hồng Long cốc, để bọn hắn lật ngược tất cả mương của thành bang này lên, nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ những Địa ma khâu này, nếu không bọn chúng rất có thể sẽ tro tàn lại cháy.
"Rốt cuộc bọn chúng làm thế nào mà nuôi ra nhiều Địa ma như vậy?" Chúc Minh Lãng nói.
"Tuế Nguyệt sóng ảnh hưởng không chỉ là linh vật, từ từ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với sinh linh, nhất là những sinh mệnh có phương thức sinh sôi đặc thù." Lê Vân Tư nói.
"Cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu Tuyệt Lĩnh thành bang vẫn đang đợi Giới Long môn giáng lâm, nhưng sao bọn hắn biết đến Giới Long môn cùng Tuế Nguyệt sóng." Trong lòng Chúc Minh Lãng vẫn có rất nhiều nghi hoặc.
Bọn hắn nhận biết thế giới này vẫn là quá ít.
"Huynh nhận được ân điển chưa?" Lê Vân Tư hỏi.
"Rồi."
"Mang ta đi."
...
Chúc Minh Lãng cùng Lê Vân Tư đi đến toà di tích cổ kia.
Cho dù trong ngoài thành bang đã chém giết đến hôn thiên ám địa, bên trong di tích cổ này vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ, những thi thể trước đó lưu lại trong vườn di tích cổ kia, không hiểu sao cũng bị "Quét dọn" sạch sẽ, ngay cả một chút xíu vết máu cũng không có để lại.
Chúc Minh Lãng vốn định mang theo Lê Vân Tư đi vào bên trong toà thạch điện trống rỗng kia, nhưng dường như Lê Vân Tư lại nghe được âm thanh gì đó, trực tiếp đi đến toà đàn điện kia.
Tòa đàn điện kia có chút rách nát, lại vẫn có thể cảm nhận được nó đã từng hoa lệ cùng thần thánh như cũ, tiếng đàn truyền ra như có như không, vô cùng huyền diệu, giống như tiên nhân vẫn còn ở đây.
Lê Vân Tư đi vào đàn điện.
Nàng không sợ hãi bị chạm đến đồ vật mềm yếu nhất từ bên trong nội tâm mình giống như Nam Vũ Sa...
Nàng nhảy đến giữa không trung, tay nhẹ nhàng nắm lấy, từ trong đàn điện trống không rút ra một cây Cầm Huyền ngân sắc.
Để Chúc Minh Lãng có chút kinh ngạc chính là, dây cung của đàn này cực kỳ giống như thanh kiếm tơ bạc trong tay Lê Vân Tư.