Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 647: Ngày thành thần (1)

Chương 647: Ngày thành thần (1)




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Ngón tay dẫn dắt Kiếm Linh Long, Chúc Minh Lãng bắt đầu chuyển động đầu ngón tay của mình.

Thân kiếm cũng bắt đầu cấp tốc xoay tròn ở giữa không trung, có thể nhìn thấy kiếm khí tản ra xung quanh, đồng thời cũng đang tăng tốc xoay tròn rất nhanh.

"Đi!"

Kiếm xoáy mạnh, kề sát vào mặt đường, tạo thành một luồng gió kiếm khí xoắn ốc vô cùng mạnh mẽ!

Gió lốc kiếm xoắn ốc thẳng tắp xuyên qua, nữ tử áo gai đen vẫn đẩy ra một chưởng như cũ, muốn hóa giải một chiêu Phi Kiếm Thuật này của Chúc Minh Lãng.

Lần này Chúc Minh Lãng nhìn thấy rõ ràng bên trong không gian có một đoàn minh văn, hoàn toàn trong suốt như nước, đang cố gắng làm dịu đi kiếm khí xoắn ốc, lập tức ngón tay của Chúc Minh Lãng xoay tròn nhanh hơn, để kiếm khí gió lốc xung quanh Kiếm Linh Long trở nên lớn hơn, càng có lực lượng mạnh hơn!

Nữ tử kia không muốn thu chưởng, cho dù nàng còn chưa thực sự tiếp xúc đến mũi kiếm, nhưng lúc này trên lòng bàn tay nàng đã bị xuyên qua một lỗ thủng nhỏ.

Theo lực xoáy của Kiếm Linh Long tăng cường, theo luồng gió xoắn ốc càng lúc càng lớn, dòng nước như chưởng sóng kia theo thời gian trôi qua dần dần tiêu tán, mà trên bàn tay Dương Hoan xuất hiện một lỗ thủng đỏ tươi ngày càng lớn!

Bàn tay của nàng bị đục ra một cái động!

Nàng thẹn quá hoá giận, một cổ tay khác xoay chuyển thành đao, đột nhiên bổ về phía Chúc Minh Lãng.

Kiếm Linh Long không ngừng xoay tròn mang theo gió xoắn ốc đánh úp về phía nàng trước một bước, đánh bay cả người nàng ta, quăng mạnh nàng ta vào bên trong một rãnh nước bẩn phía sau thành lâu...

Nàng từ bên trong rãnh nước bẩn thỉu đứng lên, ngửi ngửi mùi thối trên người, lập tức tức giận đến mức muốn nổi điên.

Nàng bắt đầu vỗ tay lung tung, mỗi một chưởng đều tạo thành một cỗ xung kích kinh khủng, những khu lầu các trong thành lập tức bị tác động mạnh mẽ bởi những chưởng ấn to lớn mà nàng đã đánh ra.

Kiếm Linh Long linh xảo né tránh, nó dần dần tới gần nữ nhân áo gai đen này.

Dương Hoan nhìn thấy chuôi kiếm giết người này càng ngày càng gần, liền lộ ra vẻ bối rối và điên cuồng.

Bản thân Kiếm Linh Long hiện tại đã có tu vi trung vị Vương cấp, đối phương còn kém mình một cấp độ, huống chi toàn thân trên dưới nữ nhân này giờ phút này đều là sơ hở, trên cơ bản không có khả năng tránh thoát!

"Bạch!"

Kiếm nhanh như một cái bóng lướt qua, vô cùng tinh chuẩn chém rụng một cánh tay của nữ nhân này.

Dương Hoan nhìn thoáng qua cánh tay mình rơi vào bên trong rãnh nước bẩn, trong cặp mắt kia không còn có nửa điểm chán ghét, vứt bỏ cùng khinh thường nữa, nàng lộ ra mấy phần cầu khẩn, muốn những đồng bạn khác tới cứu nàng.

Nhưng những người khác tự thân còn khó bảo toàn, bao gồm cả vị đồ tể mặc áo gai tu vi cao nhất kia, hắn như một tên mãng phu bị Thiên Sát Long tra tấn một trận trong chiến trường, triệt để vứt bỏ sự tỉnh táo và lạnh lùng.

"Xem ra ngươi càng thích hợp với rãnh nước bẩn này hơn, liền để ngươi táng thân ở nơi đây đi." Chúc Minh Lãng giẫm lên một thanh kiếm quang do Kiếm Linh Long phân hoá ra, xuất hiện ở phía trên nữ tử mặc áo gai đen này.

Nhìn ra được, nữ tử này muốn cầu xin tha thứ.

Nhưng hiện tại, Chúc Minh Lãng nghe nữ nhân này nói nhiều thêm câu nào cũng đều cảm thấy buồn nôn muốn ói.

Tay vừa nhấc lên, thoáng chốc kiếm quang như con thoi, từng đạo kiếm quang bén nhọn như có cả trăm tên kiếm sư đồng thời ngự kiếm phi xuống, đúng nghĩa vạn kiếm xuyên tim!

Dù Dương Hoan dồn hết toàn lực để ngăn cản, nhưng kiếm quang mà Chúc Minh Lãng đang thao túng giống như là vô cùng vô tận, bất tri bất giác kiếm quang lít nha lít nhít liên thành một dòng sông màu bạc từ đầu con đường xuyên qua đến cuối con phố này, hoa lệ đến cực điểm.

Nữ tử áo gai đen không ngừng lui về phía sau, ngay khi một cước của nàng giẫm vào bên trong rãnh nước bẩn mất đi cân bằng, một đạo kiếm quang trong đó xuyên thủng bờ vai của nàng.

Ngay khi thân hình nàng lắc lư, không kịp huy chưởng, đầu gối của nàng lại bị một đạo kiếm quang xuyên qua.

Khi nàng ta đang dữ tợn phát cuồng gào thét, lại có một đạo kiếm quang đâm nàng đính trên tường thành...

Rốt cuộc, nàng không đánh ra bất kỳ một chưởng nào nữa, thế là tất cả kiếm quang đã không còn trở ngại mà bay qua, trực tiếp đâm xuyên nàng ta thành trăm ngàn lỗ, cả người đầy máu đỏ tươi ngã xuống bên trong cống rãnh bốc mùi hôi thối.

Thải hồn xong, Chúc Minh Lãng phát hiện chất lượng Hồn Châu của nữ tử mặc áo gai đen này cũng xem như có chất lượng tốt, nhưng có thể cảm nhận được oán hận của nữ nhân này sau khi hóa thành vong hồn, đọng lại xung quanh rãnh nước bẩn kia thật lâu không tiêu tan.

Một người bị mình coi là con gián biết bay, lại giết chết nàng ở trong rãnh nước bẩn, kia là khuất nhục bực nào chứ, đáng giận nhất là ngay cả oán quỷ cũng không làm được, hồn phách đã bị ngưng luyện thành hạt châu, cuối cùng chẳng khác gì gia súc bị bán đi với một cái giá tốt!

...

Về tới gần thành lâu, Chúc Minh Lãng phát hiện bên trong đoàn người Hắc Thiên Phong này cũng chỉ còn lại tên đồ tể mặc áo gai đen có tu vi khá cao là còn sống sót.

Bản thân gã đồ tể mặc áo gai đen kia đã có tu vi trung vị Vương cấp, thực lực cũng thuộc hàng đỉnh cao trong Cực Đình đại lục, nhưng rất không may cho bọn hắn, đi chỗ nào không đi, cố tình lại đi vào Ly Xuyên chỗ ở của Chúc Minh Lãng.

Huống chi bên trong Ly Xuyên bây giờ, không chỉ có một mình Chúc Minh Lãng, còn có các thế lực lớn khác đang đóng quân ở đây, kỳ thật không hề thiếu cao thủ cảnh giới trung vị Vương cấp, bọn hắn có lẽ có thể đạt được nhất thời, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị tiêu diệt sạch.

Chúc Minh Lãng cũng là một nam nhân tốt cần kiệm công việc quản gia, mỗi một lần giết chết khách thiên ngoại, Chúc Minh Lãng đều nghiêm túc tiến hành Thải Hồn Nhưỡng Châu, mặc dù có những Hồn Châu mình không cần, cũng có thể cho người bên cạnh nha.

"Ngươi nói cho ta biết, Hắc Thiên Phong các ngươi xuyên qua mây mù như thế nào, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái." Chúc Minh Lãng nói với tên đồ tể kia.

Lúc vừa tới Nam bang, đồ tể áo gai đen vênh vang đắc ý bực nào, càn rỡ cỡ nào.

Giống như cả tòa thành này đều là súc vật hắn nuôi nhốt, mặc cho hắn xâm lược.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy các đồng bạn lần lượt chết đi, mà hắn ở bên trong ảo thuật quỷ mị của Thiên Sát Long không có chút phần thắng nào, không khỏi lộ ra mấy phần hoảng hốt.

"Vẻ mặt bọn hắn tương đối đặc biệt, là được chế tác chuyên môn, đeo mặt nạ kia lên mặt, hẳn là có thể xuyên qua mây mù." Lúc này Cẩm Lý tiên sinh mở miệng nói.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, con mắt của đồ tể áo gai đen liền trừng lớn như chuông đồng.

Một con cá, còn cần ngươi lắm miệng sao, đây không phải ngay cả thẻ đánh bạc cuối cùng cho mình đàm phán cũng không có sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch