Nắng sớm và mây đen vừa hay phân bầu trời thành hai phần riêng biệt.
Lấy Tích Thủy hồ làm ranh giới, từng chùm ánh sáng xuyên qua tán liễu chiếu thẳng vào trong Thần Liễu các.
Ở bên kia hồ lại là một mà sương dày đặc, hoàng đô ngập tràn trong nắng sớm và một phần hoàng đô bị màn sương bao phủ, trông như hai thế giới hoàn toàn khác biệt với nhau.
"Con dâu nói đúng, cho dù là Thiên Xu Thần cương hay Ma thần cương thì đều có nơi để chúng ta có thể yên ổn sinh sống." Chúc Thiên Quan nghiêm túc gật đầu.
Lê Tinh Họa làm bộ như không nghe thấy cách xưng hô đặc biệt ấy, nàng ngẩng đầu lên, lực chú ý toàn bộ đều đặt lên hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.
Nếu nói theo cách bình thường thì, lúc mây cuộn lên thành một khối nhưng mây vẫn sẽ phải tản ra, phân bố đều khắp cả bầu trời, hiện tượng một bên mây mù che phủ một bên lại được ánh nắng chiếu sáng như này thật không bình thường.
Nhưng trong mắt Lê Tinh Họa hiện tượng bầu trời phân tách thành hai phần một toàn sương, một toàn nắng như thế này lại rất quen thuộc, nàng quay người về hướng khác, lực chú ý lại dời lên trên thành trung tâm hoàng đô.
"Sao vậy?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Công tử có thấy điểm gì khác lạ không?" Lê Tinh Họa dùng tay chỉ vào tòa thành trung ương.
Chúc Minh Lãng nhìn qua, quả thật hình như trung tâm hoàng thành có chút biến hóa, có chút không giống với hình dáng thường ngày mà bản thân hay nhìn thấy, nhưng cụ thể là khác ở điểm nào thì hắn lại không chỉ rõ ra được...
Dường như trung tâm thành trông sáng sủa hơn trước rất nhiều, nhưng lại có mấy phần trống trải tựa như có một thứ gì đó rất lớn biến mất vậy!
Bỗng nhiên Chúc Minh Lãng nhận ra!
"Là Vân Chi Long Quốc!!!" Chúc Minh Lãng đột nhiên thốt ra những lời này.
Ký hiệu của hoàng triều chính là Vân Chi Long Quốc, tầng mây dày đặc quanh năm phủ trên bầu trời trung tâm hoàng đô, như những ngọn núi tuyết cao sừng sững, liên miên mà tráng lệ!
Thế nhưng bây giờ, bầu trời trên trung tâm hoàng đô lại là một mảnh xanh thẳm, mà từng đám Vân Loan tạo thành Vân Chi Long Quốc đang từ từ di chuyển phạm vi hoạt động về phía bọn họ!!
Lúc đầu, căn bản chẳng có ai để ý đến điều này cả, trông nó chỉ như một đoàn mây dày che lấp nửa bầu trời mà thôi, đến khi Lê Tinh Họa nhắc tới thì Chúc Minh Lãng mới ý thức được Vân Chi Long Quốc đang từ từ di chuyển về phía bọn họ, đám mây dày đặc như núi cao như Vân loan, biển tuyết trắng xóa đang chậm rãi bao phủ Chúc Môn!!
"Xem ra, hôm nay Triệu Viên muốn quyết đến chết với Chúc Môn chúng ta rồi." Chúc Thiên Quan ngẩng đầu nhìn Vân Chi Long Quốc đang bay tới, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cơ nghiệp hoàng tộc, chung quy cũng không phải dễ dàng đối phó như thế, huống hồ gì bây giờ bọn họ còn có sự trợ giúp của Tước Lang thần và các tổ chức hạ thần.
Đối thủ mà Chúc Môn phải đương đầu là hoàng tộc và Tước Lang thần miếu!
Mây trắng phủ thành, xuyên qua màn mây có thể trông thấy vô số long tộc đang lượn lờ xung quanh đám mây núi kia, từ tận trên trời cao ngắm nhìn Tích Thủy hồ của Chúc Môn.
Mặc dù trong Tích Thủy thành đều là ám vệ của Chúc Môn, thực lực hùng hậu, cường giả nhiều vô số kể, nhưng Vân Chi Long Quốc này vẫn tạo nên sức ép nhất định!
"Môn chủ, Triệu Viên hẳn là chó cùng giứt chậu, quay lại cắn người!" Vị kiếm thủ làm nghề chèo thuyền kia đạp nhánh liễu phi tới, nhe hàm răng không đều nhau ra nói.
Nói xong những lời này vị kiếm thủ kiêm chèo thuyền kia còn quay qua hành lễ đơn giản với Chúc Minh Lãng, khuôn mặt mang theo nụ cười thật thà.
"Nói ra thì, long tộc trong Vân Chi Long Quốc không phải đều nghe theo lệnh của hoàng tộc, số lượng long tộc mà bọn họ có thể dùng là rất có hạn." Chúc Thiên Quan nói rằng.
Việc Vân Chi Long Quốc có thể dịch chuyển này Chúc Thiên Quan quả thật không biết, xem ra người thống trị Cực Đình đại lục, hoàng triều cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng.
"An vương phủ, Đại Chu Tộc đều bị chúng ta diệt trừ, hẳn là Triệu Viên đang vô cùng luống cuống, chỉ có điều là cờ cực lớn mà ban nãy đột nhiên xuất hiện là thứ gì, sao có thể khiến cho đám cấm quân, long sử xuất hiện ngay trong thành của chúng ta." Vị kiếm thủ kiêm lái đò hỏi.
"Đó là Thần dụ kỳ, là thần cụ do thần minh ở Thiên Xu Thần cương ban cho tín đồ của mình." Chúc Minh Lãng giải thích.
"Thứ này có chút khó đề phòng." Vị kiếm thủ lái đò nói.
"Tuy rằng bọn họ cường đại, nhưng Chúc Môn chúng ta vẫn chưa dốc hết toàn lực." Chúc Thiên Quan thản nhiên nói.
"Lão hủ chưa từng trông thấy thần minh, không biết kiếm pháp ta tu luyện cả đời này có đủ để tạo nên một vết thương trên người hắn không nữa." Trong giọng nói của vị kiếm thủ lái đò chất chứa vài phần hào hiệp thậm chí còn có chút mong chờ.
Tu vi cao nhất ở Cực Đình bất quá chỉ mới đạt đỉnh vị nhưng nhóm người tuyệt thế cao nhân đã sống qua một đời dài đằng đẵng ở cảnh giới cao nhất sao lại không muốn gặp thử những người được gọi là "người trời" này chứ?
Nếu không thì chỉ có thể như vị kiếm thủ lái đò này, lặng lẽ chờ đợi năm tháng lướt qua, từ từ già đi, vĩnh viễn không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ chân thật của thế giới này!
"Gào!!!!!"
Một tiếng rồng gầm rung động cả tòa thành từ Vân Chi Long Quốc phát ra, một trận cuồng phong bất chợt nổi lên giữa đất trời yên ả, đám cây dương, cây liễu trong viên lâm bị quật ngã rạp, ngay cả mái hiên của những ngôi nhà trên đường phố cũng bị tốc hết lên, trong không trung đầy rẫy toàn là gạch ngói vụn, thân cây gãy, bụi, đá...
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một con rồng màu xanh bạc, thân thể của nó còn lớn hơn những ngọn núi đằng xa, long lân nhiều mà tôn quý, hai sợi râu rồng dài càng tôn thêm vẻ uy vũ khí thế của Thương Long vương!
Ngân Lam Uyên long!
Chúc Minh Lãng nhớ mang máng con rồng này nằm dưới vân vực, trước đây chỉ cần liếc nhìn nó vài lần đã cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an và sợ hãi rồi, bây giờ con Ngâm Lam Uyên long này lại xuất hiện trên bầu trời Chúc Môn, luồng phong tức mà nó thổi ra như muốn phá hủy toàn bộ nhà cửa của Tích Thủy hoàng thành, cực kỳ kinh khủng!
"Con Ngâm Lam Uyên Long này sợ là Thương Long trấn quốc của hoàng tộc!" Người kiếm thủ lái đò lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Long tộc trong Vân Chi Long Quốc sợ là hầu hết đều nghe lệnh của con Thương Long trấn quốc này!" Chúc Thiên Quan nói.
Vân Loan chậm rãi tản ra hai bên, những con rồng như Vân long, Thiên long, Uyên long, Sương long, Loan long sống ở vân vực... thân hình thon dài phủ đầy lớp long lân đủ màu của chúng đồng loạt bay ra ngoài, như thể thiên hà với nhiều màu sắc sặc sỡ phủ xuống nhân gian, khí thế vô cùng!!
Ánh sáng màu tìm từ phía đông chiếu đến, biến những ngọn núi mây này thành màu tím, linh khí mười phần, càng khiến cho lớp long lân cao quý của đám Thương Long đó trông cao quý vô ngần, tựa như có người cửa Cửu Thiên hạ cố nhân gian!
Mà dưới sự bảo hộ của vô số con Thương long, Hoàng vương Triệu Viện với một thân long bào cuối cùng cũng hiện thân, hắn ta ngạo nghễ đứng trên đầu một con Tử Kim Thánh Chúc Long, hai tay vịn trên cặp sừng của con Tử Kim Thánh Chúc Long đó, long bào uốn lượn theo gió, khí khái anh hùng hừng hực, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Chúc Thiên Quan đang đứng trong Thần Liễu các, trong ánh mắt đó còn mang theo sự tức giận và hận ý sâu đậm!
Hắn không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn Chúc Thiên Quan, nhưng nội tâm phẫn nộ của hắn khó mà che giấu được!
Cực Đình là của Triệu Viên hắn.
Hoàng đô cũng là của Triệu Viên hắn.
Chúc Môn phát triển đến mức này, dễ dàng hủy diệt Đại Chu tộc và An vương phủ mà hắn dùng trăm phương ngàn kế bồi dưỡng nên, lại còn bố trí nhiều cường giả trong cả Tích Thủy hoàng thành đến vậy...
Sự cường đại của Chúc Môn, đối với hoàng tộc bọn họ chính là một sự sỉ nhục!!
Sự tồn tại của Chúc Thiên Quan, đối với Hoàng vương Triệu Viên mà nói là sự châm chọc rất lớn!!