Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 740: Tên thần minh này, để ta đến giết

Chương 740: Tên thần minh này, để ta đến giết




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Vân Chi Long Quốc sụp đổ, bao phủ toàn bộ hoàng thành.

Những vân khí quỷ dị kia sẽ mê hoặc giác quan con người, càng làm cho không gian vốn có giới hạn trở nên cực kỳ phức tạp, tựa như làm cho tất cả mọi người rơi vào bên trong mê cảnh, dù có thể nhanh chóng chạy khỏi nơi này, chỉ cần bị những mây mù khuếch tán ra bao phủ, lập tức sẽ bị mê lạc ở bên trong, muốn đi ra ngoài trở nên dị thường khó khăn.

Chạy không thoát, cũng không thoát khỏi, Băng Không Chi Sương chính là kịch độc đúng nghĩa đang không ngừng mang đi sinh mệnh mọi người trong hoàng thành.

Những đại quân của Hoàng tộc hay Ám Vệ quân Chúc Môn, không có mấy người có thể may mắn thoát khỏi.

Tốc độ tàn lụi của sinh mệnh so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn, người có tu vi cao cũng không kiên trì được thời gian bao lâu, Chúc Minh Lãng thấy được bên cảnh hồ thành khu những Kiếm Vệ kia liên miên ngã xuống, trải qua từng trận Băng Không Chi Sương phất qua hóa thành tượng bùn hình người, tái nhợt mà đáng sợ.

Lúc này các tướng sĩ Chúc Môn cũng tử thương vô cùng thảm trọng, Chúc Thiên Quan cũng không ngờ rằng kết quả sẽ là như vậy.

Chúc Thiên Quan nhìn những Ám Vệ Chúc Môn kia đã mất đi sức sống, trên mặt ngược lại bình tĩnh quá mức khác thường.

“Hắn căn bản cũng không để ý hoàng tộc có thể đánh bại Chúc Môn chúng ta hay không, thứ hắn muốn là đem cường giả hoàng tộc cùng Chúc Môn chúng ta tụ lại bên trong hoàng thành này, sau đó một hơi hút hết toàn bộ sinh mệnh của chúng ta!” Chúc Minh Lãng nói.

Thần chung quy vẫn là thần, hắn để Băng Không Chi Sương giáng lâm lên trên đầu bất kỳ một thế lực nào, vô luận thế lực này có bao nhiêu cường giả đều sẽ bị hắn hóa thành bụi trần sinh mệnh!

Cho dù bách tính hóa thành bụi trần sinh mệnh, kỳ thật có thể cung cấp năng lượng sinh mệnh cũng cực kỳ có hạn.

Nhưng long thú và người tu hành lại khác biệt, trong thân thể bọn họ ẩn chứa thiên địa linh nguyên, tu vi càng cao, biến thành bụi trần sinh mệnh sẽ càng nồng đậm, cho dù Tước Lang Thần cưỡng ép tàn sát trăm ngàn vạn sinh linh, năng lượng cũng không bì kịp hút sinh mệnh một tên cường giả đỉnh vị Vương cấp ở chỗ này...

Băng Không Chi Sương như một cái lồng giam Vân Quốc cực lớn, đem tất cả mọi người nhốt ở bên trong, mặc cho hắn cướp đoạt sức sống của hàng vạn người tu hành này.

Lúc này Tước Lang Thần lại thi triển công pháp hấp linh đáng sợ kia của hắn, cho dù không có thu hoạch được bản nguyên chi huyết của Tước Lang Thần đời trước, thần lực của hắn sợ là cũng có thể thông qua phương thức này mà khôi phục lại không ít.

Số mệnh của Tòa hoàng đô này cuối cùng cũng sẽ như Thượng gia lâm lúc trước, tất cả mọi người sẽ lại biến thành thây khô!

“Hắn muốn chính là số lượng cường giả ở chỗ này chém giết lẫn nhau, cuối cùng đều sẽ hóa thành mồi nhử của hắn, chỉ là, cho dù hôm nay không phải chúng ta ở chỗ này đối kháng, tương lai hắn thành Thần Minh Chúa Tể Cực Đình, chúng ta cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.” Chúc Thiên Quan mở miệng nói.

Khi nói đến đây, mặt Chúc Thiên Quan đã tái nhợt không còn chút máu, da mặt của hắn cũng bắt đầu rạn nứt, cả người cũng trong thời gian rất ngắn trở nên già nua.

“Thừa dịp hắn còn chưa có hút được đầy đủ bụi trần sinh mệnh, chúng ta liên hợp tất cả cao thủ...” Chúc Minh Lãng biết không thể trì hoãn được nữa, hắn nhìn lướt qua Tước Lang Thần, lập tức không do dự nữa, gọi Kiếm Linh Long đến trước mặt mình.

Nhưng ngay vào lúc Chúc Minh Lãng dự định xuất thủ, Chúc Thiên Quan lại ngăn cản trước mặt Chúc Minh Lãng.

“Tên Thần Minh này, để ta đến đối phó.” Chúc Thiên Quan nhìn Chúc Minh Lãng, kiên định nói. “Các ngươi rời đi thôi, có Tiểu Bạch Long ở đây, thời gian của các ngươi cũng dư dả, hẳn là có thể tìm được cửa ra vào Vân Chi Long Quốc.”

“Chúng ta không phải là không có cơ hội, cho dù hiện tại hắn đã khôi phục một phần thần lực.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ngươi cũng không rõ ràng đến tột cùng hắn đã khôi phục được đến tình trạng gì, mạo muội xuất thủ đó là một con đường chết, chúng ta cần có đường rút lui...” Chúc Thiên Quan nhìn Chúc Minh Lãng nói.

“Đường lui?” Chúc Minh Lãng nhíu mày suy nghĩ.

Lúc này nghĩ đến bộ dáng Cảnh Lâm trưởng lão cứ như đang muốn nói lại thôi...

Để lại đường rút lui.

Đường lui của Chúc Môn chính là mình?

Ngay từ đầu Chúc Thiên Quan đã không có dự định để cho mình tham gia.

Tên Thần Minh này, hắn đến giết.

Vô luận Thần Minh phía sau hoàng tộc là vị nào, hắn đều đã chuẩn bị xong.

Nếu không phải Chúc Minh Lãng nắm giữ cách bước vào ám tuyền, trận chiến này từ khi phát sinh đến lúc kết thúc, Chúc Minh Lãng cũng sẽ không tham dự vào.

Chúc Thiên Quan thí thần thành công, Cực Đình chẳng khác nào có chỗ trống sinh tồn.

Nếu như hắn thất bại, người Tổ Long thành bang cũng sẽ biết Thần Minh phía sau hoàng tộc là vị nào, cũng rõ ràng hơn thực lực vị Thần Minh này.

Đến lúc đó đám người Chúc Minh Lãng thân ở Tổ Long thành bang quanh co cũng tốt, thoát đi cũng tốt, đều có thể đưa ra lựa chọn càng sáng suốt càng lý trí.

“Đối mặt với thế giới rực rỡ không biết này, tất cả chúng ta đều đang thăm dò tảng đá qua sông, cuối cùng có người trước khi tiến về phía trước đã chết chìm, sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi... Nhưng chí ít chúng ta biết một đoạn sông này sâu cạn hung hiểm bao nhiêu, biết con đường này có qua được hay không.”

“Tương lai cuối cùng cũng sẽ có người tìm được vịnh cạn, dẫn theo mọi người cùng nhau vượt qua, ta hi vọng ngươi có thể đến bờ bên kia dòng sông, càng hy vọng ngươi mang càng nhiều người đi đến bờ bên kia, mà không phải lỗ mãng, xúc động đi theo ta chôn vùi ở chỗ này.”

“Nếu ta thua, ngươi cũng không cần phẫn nộ hay bi thương. Sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường của một con người, mỗi người chúng ta đều có thể tiếp nhận, tất cả tướng sĩ Chúc Môn chúng ta đều có thể trở thành quân tiên phong của Cực Đình, ngươi ngược lại có thể làm cho chúng ta cảm thấy kiêu ngạo. Tương lai thời điểm Cực Đình huy hoàng thắng qua liệt nhật thương khung, tin tưởng người khác sẽ không lãng quên lựa chọn ngày hôm nay của chúng ta.”

Mỗi chữ mỗi câu Chúc Thiên Quan nói với Chúc Minh Lãng.

Những lời này, hắn vốn muốn để Cảnh Lâm trưởng lão thay mình truyền đạt, nếu như mình không cách nào chiến thắng Thần Minh, Chúc Thiên Quan hi vọng Chúc Minh Lãng có thể lựa chọn một con đường khác là Cực Đình, là Chúc Môn kéo dài hương hỏa.

Đương nhiên, có thể nói những lời này ở trước mặt Chúc Minh Lãng, Chúc Thiên Quan càng cảm thấy vui mừng.

“Chúc đại thúc, ngài so với vị Triệu Viên kia càng giống một vị Hoàng giả đỉnh thiên lập địa trên đại lục hơn!” Mật Dung nói.

“Cực Đình a Cực Đình, nếu như ngay cả Chúc Môn chúng ta đều lựa chọn làm súc vật cho thần quyển nuôi, lại còn có ai có thể sống được như một con người...” Chúc Thiên Quan nói.

“Chúng ta có thể kề vai chiến đấu.” Chúc Minh Lãng nói.

“Dù cho ngươi có lựa chọn lưu lại cùng ta kề vai chiến đấu. Ngươi cũng nhất định phải ở chỗ này lẳng lặng nhìn, trước khi Tước Lang Thần chưa sử xuất một lá bài tẩy cuối cùng, ngươi cũng không thể ra tay. Hắn là Thần Minh, cho dù đã bị thương, mất đi thần cách, chúng ta cũng không thể đi nhầm nửa bước...” Chúc Thiên Quan nói.

“Được, ta nhìn.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

Trốn là không thể nào trốn, Chúc Môn đã dốc hết tất cả lực lượng bức ra thực lực chân chính của Tước Lang Thần, chính mình sẽ tự tay đâm hắn!

“Vô luận chúng ta chết bao nhiêu người, cho dù là ta chiến tử ở đây, chỉ cần chưa bức Tước Lang Thần đến tuyệt cảnh, ngươi cũng không được phép hiện thân cùng xuất thủ, nếu không ta sẽ cho người cưỡng ép các ngươi rời đi.” Chúc Thiên Quan lại một lần nữa cường điệu.

“Ta đáp ứng cha.” Chúc Minh Lãng vẫn như cũ nhẹ gật đầu.

“Ngươi thề đi.”

“Ta thề, chỉ cần thực lực của Tước Lang Thần vượt xa khỏi dự đoán của chúng ta, chúng ta sẽ không chút do dự rời đi, thay Cực Đình tìm một sinh lộ khác!” Chúc Minh Lãng nghiêm túc thề.

Chúc Thiên Quan thấy Chúc Minh Lãng lập xuống lời thề này, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Chúc Minh Lãng có thể hiểu được là tốt.

Đây là một bàn cờ đã đến tuyệt cảnh, có lẽ sẽ bị giết đến không chừa mảnh giáp, bị đồ sát đến thê thảm không gì sánh được.

Nhưng chỉ cần còn có một quân cờ sống đến cuối cùng, cũng là một trận chiến thắng lợi!

Thắng lợi thê thảm, xa xa so với toàn quân bị diệt còn tốt hơn, không thể không có hi vọng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch