Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 758: Thần Huyết Kiếm Tỉnh

Chương 758: Thần Huyết Kiếm Tỉnh




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Những sương mù tử vong này vô cùng nồng đậm, cho dù là những bộ tộc Thương Long sống ở Vân Chi Long Quốc cũng đều không thể tiếp nhận, có thể nhìn thấy lân phiến của bọn chúng từng khối từng khối bắt đầu tróc ra, thời gian dần trôi qua thân thể của bọn nó trở nên khô quắt, sức sống của thân thể cũng đang nhanh chóng biến mất.

Không chỉ là Thương Long, ngay cả những Long Bào Sứ, những Thanh Đồng cấm quân kia đều không thể may mắn thoát khỏi, thậm chí vì bọn hắn cách khởi nguyên tương đối gần, trở thành những sinh vật đầu tiên bị đoạt đi năng lượng sinh mệnh, cuồng phong cuốn qua một cái, sinh linh đông kết, tàn lụi, khô héo hết thảy biến thành bụi trần sinh mệnh màu trắng, trôi về phía Tước Lang Thần.

Tước Lang Thần giống như một tên ma quỷ tham lam, đang điên cuồng hút lấy những bụi trần sinh mạng này.

Triệu Sướng ngẩng đầu, trên gương mặt hắn hiện đầy băng sương, cặp mắt kia của hắn có chút không dám tin nhìn Triệu Viên và Tước Lang Thần.

Đối với hết thảy mọi thứ phát sinh lúc này, Triệu Viên căn bản không phẫn nộ, giống như đã biết hết tất cả, mà Tước Lang Thần càng không có một chút thương hại gì, mắt thường cũng có thể thấy hắn đang hút lấy chất dinh dưỡng, toàn bộ hoàng đô đã biến thành tế phẩm cho vị người Thượng Thương này, nhân mạng bị bóp chết như một đám súc vật...

“Có một số việc, chỉ có thể dựa vào hai mắt của chính ngươi, dựa vào chính nhận biết của ngươi đến phán đoán ảnh hưởng của người khác, diễn biến thành kết quả ngày hôm nay, ngươi cần gánh chịu trách nhiệm rất lớn, Triệu Sướng vương gia, chúc mừng ngươi trở thành cầm thú đồng lõa với ác thần hủy đi Thiên Ai Chi Long mười vạn năm, cũng chúc mừng ngươi đeo tiếng xấu muôn đời, trở thành người đẩy hoàng đô này về Dung Trì Luyện Ngục.” Chúc Minh Lãng bay đến giữa không trung, ánh mắt nhìn chăm chú lên mặt Triệu Sướng vương gia đang hối tiếc không kịp.

Cả người Triệu Sướng vương gia đã như một cái xác không hồn.

Hắn tuyệt đối nghĩ không ra sẽ là một kết quả như vậy, càng không nghĩ tới một vị Chính Thần của Thiên Xu thần cương lại có thể đem cái ác phát huy đến loại tình trạng này.

Đây chính là kết quả của việc quỳ bò dưới gót giày Thần Minh Thượng Thương sao?

Kiểu chết khuất nhục như vậy, chẳng thà bị xé nát, để cho nhiệt huyết của mình vẩy về phía tên Thần Minh làm việc ác bất tận này.

“Bây giờ có nói những lời này lại có ý nghĩa gì, là ta thẹn với Long Thần thủ hộ chúng ta, thẹn với tổ tiên...” Giờ phút này Triệu Sướng vạn phần bi thống, ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào Tước Lang Thần, tựa hồ muốn liều chút sức lực cuối cùng dùng một ngụm khí lực để đoạt lại long giới.

“Nếu như ngươi tin ta, thì nói cho ta biết đêm qua ngươi giao long giới cho hắn khi nào, ở chỗ nào, hết thảy cố gắng còn có thể cứu vãn được.” Chúc Minh Lãng nói với Triệu Sướng vương gia.

Triệu Sướng vương gia không rõ Chúc Minh Lãng muốn biết cái này lại có ý nghĩa gì.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không có do dự nữa, mở miệng nói: “Dưới ánh trăng Tây Phong sơn, ta tự mình giao cho Ác Thần tại Võ Long điện!”

Võ Long điện!

Thì ra Tước Lang Thần ẩn thân tại Võ Long điện!

“Nói cho ta biết một bí mật, bí mật mà đời này chỉ có một mình ngươi biết, là bí mật có thể khiến cho ngươi trong thời gian cực ngắn lập tức lựa chọn tin tưởng ta, Triệu Sướng vương gia, ngươi đã chọn sai một lần, hi vọng lần này ngươi có thể tin tưởng ta vô điều kiện, chỉ có như vậy Vân Chi Long Quốc mới có thể còn tồn tại.” Chúc Minh Lãng nói ra.

“Có một vị nữ Mục Long sư, tên là Ưu Hoa, nàng phụ trách chăm sóc cho ấu Thương Long bên trong Vân Chi Long Quốc, nàng vì cứu một ấu long mà ngã vào bên trong vân quật không cách nào leo ra, sau khi đăng ngọc hao hết nàng cũng vĩnh viễn bị băng phong ở dưới vân quật. Ta cùng nàng từng... Từng tư định cả đời...” Lúc nói xong lời cuối cùng này, trong mắt Triệu Sướng đã tràn đầy thống khổ.

Không chỉ là từ đầu đến cuối không cách nào bước ra khỏi phần sương mù này, càng làm hắn cảm thấy thống khổ hơn chính là, hắn không có thay Ưu Hoa bảo vệ Vân Chi Long Quốc cẩn thận, đây chính là thánh thổ nàng tình nguyện dùng cả sinh mệnh để thủ hộ, bây giờ lại bị Tước Lang Thần bóp thành bột phấn!

Chúc Minh Lãng nhớ kỹ cố sự này.

Nhìn ra được Triệu Sướng vương gia thật sự phi thường để ý vị nữ tử gọi là Ưu Hoa kia, chỉ là hoàng đô này lớn như vậy, có tới mấy triệu người, làm sao lại không có cố sự xúc động lòng người cùng loại như vậy, bây giờ vô luận có oanh oanh liệt liệt cỡ nào, lại là tình cảm không có ý nghĩa cỡ nào, đều chỉ có thống khổ bị ép làm bụi trần sinh mệnh cùng khuất nhục làm mồi nhử cho Thượng Thương!

Chỉ là, Tước Lang Thần miệt thị những thứ này, đồng thời cũng là sai lầm lớn nhất hắn phạm vào!

Chính là một chút cảm xúc hắn thấy không có ý nghĩa, lại trở thành lợi khí thí thần!

Thượng Trang thù khổ, Chúc hoàng phi hối hận, An Vương ham sống, Triệu Sướng chấp nhất, Chúc Thiên Quan thủ vững tâm...

Lần “Trùng sinh” này để Chúc Minh Lãng dùng một loại thị giác khác thấy được rất nhiều sự tình bản thân mình vốn đã bỏ qua, Thần Minh cường đại mà đáng sợ, vào ngày đó đã mang cho chính mình tâm linh trùng kích cực kỳ chấn động, thậm chí trong đáy lòng cũng cảm thấy khiêu khích Thần Minh là một loại lựa chọn sai lầm.

Nhưng thật là không thể chiến thắng sao??

Lực lượng vẫn ở ngay bên cạnh mình, chỉ là mình có sử dụng tốt hay không.

Thần Minh là kẻ người đầy vết thương, chỉ là mình không thấy rõ.

Giờ phút này có lẽ thời cơ thí thần vẫn chưa tới, nhưng Chúc Minh Lãng cũng sẽ toàn lực ứng phó!

Nếu như có thể làm lại một ngàn lần một vạn lần, Chúc Minh Lãng tin tưởng mình cũng có thể ở trong hoàng đô to lớn này, ở trên người những kẻ quen thuộc cùng người xa lạ nhìn thấy tình cảm khác biệt của bọn hắn, cố sự khác biệt, thứ mà mỗi người đều rất quý trọng đặt trong tâm khảm.

Vì để những gì mình thấy và tự mình cảm nhận được không bị mẫn diệt, cũng vì chân thành tha thiết trên người mấy triệu người mình chưa từng nhìn thấy lại tồn tại trong hoàng đô này——Thần Minh này, chính mình sẽ tự tay giết!

Con đường phía trước mênh mông, hung hiểm vạn phần, Chúc Môn, Cực Đình vạn cổ trường tồn!!!

“Tước Lang Thần!”

“Nhìn xem kiếm trong tay của ta!”

Chúc Minh Lãng cầm kiếm ngự long, Băng Không Chi Sương bay đầy trời giống như bị phá vỡ ra một đạo thiên ngấn, thiên ngấn ở một bên, Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long mở ra tất cả cánh chim, cánh chim thần thánh, ngân nguyệt trắng noãn, long quang chói mắt đánh vào bên trên vân loan đang không ngừng rơi xuống, đem những vân loan giống như sông băng đổ xuống kia hòa tan thành cơn mưa cầu vồng!

“Ngọc Huyết Kiếm, Ngọc Huyết Kiếm!!”

“Là ngươi!!”

“Lại là ngươi!!!!”

Tước Lang Thần Thượng Bách liếc mắt một cái liền nhận ra Chúc Minh Lãng, ban đầu ở linh sơn đảo, tại phía Đông Vu Thổ, Thượng Bách gặp một tên kiếm sư cực kỳ trẻ tuổi, một kiếm của hắn chém đứt mất một cánh tay của hắn, càng làm cho hắn phải lang thang ẩn núp nhiều năm bên trên Cực Đình này!!

Mối thù chặt một tay này, Thượng Bách sao có thể quên, hắn đã sớm khắc bộ dáng Chúc Minh Lãng vào trong lòng!!

Mà Chúc Minh Lãng tự nhiên cũng nhận ra Thượng Bách, một kiếm của hắn lúc trước bổ ra địa mạch, để Vu Thổ sớm rơi rụng đến Ly Xuyên, để cho vận mệnh của mình cũng phát sinh biến hóa cực lớn...

Nhưng hết thảy tất cả, lại phảng phất như là mệnh trung chú định.

Tựa như Lê Tinh Họa đã nói, vận mệnh quỹ tích của một người giống như dòng sông bôn tẩu, chỉ cần không phải yên lặng bên trong một bãi nước đọng, cuối cùng cũng có một ngày sẽ va chạm ở một nơi nào đó!

Đến tột cùng là bị sát nhập, bị thôn phệ, hay là để chính mình trở nên càng thêm mạnh mẽ, sẽ chỉ có một kết quả!

“Thần Huyết Kiếm Tỉnh!!”

Rút kiếm hướng lên trời, trong nháy mắt thức tỉnh hàng trăm hàng ngàn kiếm hồn bạo phát ra ánh sáng huy hoàng như mặt trời, những minh văn này cuối cùng đều hóa thành từng sợi kiếm văn Thần Huyết, giống như huyết mạch hướng về phía cánh tay cùng trên thân thể Chúc Minh Lãng bắt đầu lan tràn!!

Trên gương mặt, minh văn thần huyết bắt đầu trải rộng trên dung nhan Chúc Minh Lãng, huyết văn cổ lão mà thần bí phảng phất như đang ban cho hắn ngũ giác phi phàm!

Bộ ngực của hắn, phần cổ của hắn cũng đều nổi lên kiếm văn Bích Huyết, những kiếm văn này tỏa ra sí quang, giống như từng mảnh từng mảnh giáp văn đã trải qua các loại lò luyện rèn đúc, khi bao trùm trên thân thể Chúc Minh Lãng, giống như là mặc vào trên người hắn một kiện khải giáp ngọc huyết, ở giữa giáp văn cùng giáp văn có liệt diễm huyết hồng nóng bỏng, cũng giống như hỏa dịch yên tĩnh dưới Địa Mạch Thần Nhị, an tĩnh, duy mỹ, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào liền sẽ phóng xuất ra sóng nhiệt kinh khủng!!

“Đó là thứ thuộc về ta, đó là thứ thuộc về ta!!!!” Tước Lang Thần Thượng Bách ngửi được mùi thần huyết, cả người trở nên càng thêm điên cuồng!

Chấp nhận đương đầu với nguy hiểm to lớn giáng lâm đến Cực Đình đại lục chính là vì thần huyết này!

Kia không chỉ là thần vật có thể khiến hắn tấn thăng thêm một giai vị nữa, càng là mệnh dược của hắn!!

“Chờ ta đem nó đâm vào đầu của ngươi, nó cũng sẽ thuộc về ngươi!” Thân ảnh Chúc Minh Lãng ở bên trong băng không liên tục biến ảo vị trí.

Mỗi một lần biến ảo, hắn lại cách Tước Lang Thần Thượng Bách gần thêm một chút, Tước Lang Thần ở trên đỉnh vân loan căn bản cũng không đợi được Chúc Minh Lãng đến, đã hóa thành một đoàn bão cát cuồng bạo màu đỏ như máu, cực kỳ khủng bố vọt xuống.

Tại vùng biển mây chìm xuống, Chúc Minh Lãng xuất Bạt Kiếm Tru Khôn, một kiếm này đem biển mây che đậy trên không Tích Thủy hoàng thành chia làm hai nửa, ánh nắng mãnh liệt trên trời cao tùy ý trút xuống từ trong vết kiếm rạch đôi biển mây này, ở trên hoàng thành hoàng đô tạo nên hai đạo Thiên Kim tường rộng lớn đến cực điểm!

Kiếm lực phá không hướng về phía vân sơn trên cao, Vân Sơn mạch, vân băng xuyên, màn trời cao như bị chém ra làm đôi, có thể nhìn thấy Tước Lang Thần đã hóa thành bão cát màu đỏ như máu cũng xuất hiện một đạo vết kiếm hết sức rõ ràng, chỉ là vết kiếm này rất nhanh đã bị đất cát huyết sắc từ địa phương khác tuôn qua lấp đầy!

Những đất cát huyết sắc này, kỳ thật chính là bản nguyên chi huyết của chính Tước Lang Thần, là huyết dịch thoái hóa.

Bên trong từng hạt cát huyết sắc này cũng ẩn chứa thần lực của Tước Lang Thần, một hạt nho nhỏ cuốn lên cũng có thể nuốt mất một cái trấn nhỏ, lại càng không cần phải nói nơi này có rất nhiều huyết sa quấy cùng một chỗ, hình thành huyết sa cuồng bạo giống như là chiếm đoạt cả khối trường thiên!

“Nghịch Kiếm, Chu Tước!!”

Chúc Minh Lãng nghịch chuyển Kiếm Vẫn kiếm pháp, kiếm hỏa vung lên, thịnh giống như liệu nguyên, thế như lửa đốt trời, thời điểm một kiếm này của hắn hung hăng vung thẳng lên bầu trời, một Thần Hỏa Chu Tước cực kỳ chấn động vỗ cánh hiện lên, hỏa dực của nó như từng đám mây, thân thể sinh ra từ trong hỏa vân đốt cháy kia, cảnh tượng giống như thần thoại cổ xưa xuất hiện ở phía trên hoàng đô, khiến cho những cường giả đỉnh vị Vương cấp kia đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!!

Chu Tước tường thiên, kiếm hỏa đốt mây, hơi thở băng không thả ra từ trên người Thiên Ai Chi Long đều bởi vậy mà biến mất mấy phần, vô số vân loan sắp phải bỏ mạng đến trên đại địa cũng bởi vậy mà hòa tan!

Bão cát huyết sắc đáng sợ kia rốt cuộc cũng bị một nhát Chu Tước Kiếm này của Chúc Minh Lãng xé mở, Chúc Minh Lãng thấy được Tước Lang Thần, giống như một oán cát chi linh bình thường chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới của hắn lại bị ụ cát huyết sắc bao lấy, hắn ở dưới tình huống không có huyết sắc bão cát bao quanh nhào về phía Chúc Minh Lãng, giống như một con huyết sắc thiên mãng, muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

Thiên Sát Long thấy thế, đem cánh hướng lên bầu trời rộng lớn, tinh dực ngũ thải ban lan trong lúc nhất thời nuốt chửng hết thảy mây, lửa, cát chung quanh, thay vào đó là hư ám đưa tay không thấy được năm ngón.

Trong hư ám, cánh Thiên Sát Long vô ngần vô biên, cánh của nó đang hướng về phía Tước Lang Thần đã hóa thành Thiên Sa Mãng!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch