Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 76: Cường đạo (2)

Chương 76: Cường đạo (2)




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

“Thiếu Dĩnh, Thiếu Dĩnh, ngươi không phải Mục Long Sư sao, ngươi mau cứu nữ nhi của ta với, ngươi cứu nàng với!” Vương thẩm có chút điên cuồng, nàng vội vàng nhìn về phía Lý Thiếu Dĩnh hốt hoảng kêu lên.

“Mục Long Sư??” Trong lúc nhất thời, đồ tể lão đại cùng Nhị đương gia đều nhìn về phía Lý Thiếu Dĩnh.

Bọn họ không nghĩ tới cái thôn trang nhỏ nhoi này sẽ xuất hiện Mục Long Sư, hơn nữa còn là một thiếu niên.

“Các ngươi. . . Các ngươi buông nàng ra.” Lý Thiếu Dĩnh cuối cùng vẫn chọn đứng lên, hắn thật sự không thể chịu đựng được sự tình phát sinh sau đó.

“Ngươi thực sự là Mục Long Sư??” Nhị đương gia kia hiển nhiên thực hứng thú với điều này, hắn bỏ thiếu nữ kia ra.

“Đúng vậy!” Lý Thiếu Dĩnh trả lời.

“Vậy thử triệu hoán một con rồng cho ta nhìn xem.” Nhị đương gia híp mắt, dáng vể căn bản không sợ hãi chút nào.

Cũng không phải cường đạo bọn hắn không sợ hãi Mục Long Sư, mà là nếu Lý Thiếu Dĩnh là Mục Long Sư, vậy bọn hắn lúc trước làm sao có thể bắt trói lại Lý Thiếu Dĩnh cơ chứ. Nhị đương gia cũng không phải người dùng não làm vật trang trí.

“Ta là học sinh Thuần Long học viện, các ngươi nếu hiện tại rời đi, ta sẽ coi như chuyên ngày hôm nay chưa từng xảy ra, còn không, vậy các ngươi giết ta đi. Thuần long học viện trước nay đều sẽ không bỏ qua bất luận một ai hại đến tính mạng của đệ tử, càng không có chuyện không thể phân rõ đâu là Thực Nhân Yêu gây án, đâu là cường đạo gây án. Nếu ta chết ở chỗ này, các ngươi ai cũng đừng nghĩ chạy thoát.” Lý Thiếu Dĩnh hít sâu một hơi, rồi nói liền một mạch.

Đồ tể lão đại nhíu chặt mày, những tên cường đạo khác cũng xì xào bàn tán.

Đúng là cường đạo bọn họ không dám động đến Mục Long Sư, càng đừng nói đến những Mục Long Sư có Thuần Long học viện chống lưng kia. Lời nói của Lý Thiếu Dĩnh vẫn khiến bọn họ cảm thấy có chút uy hiếp.

“Nãy giờ nói nhiều như vậy, hóa ra ngươi cũng chỉ là một tên học sinh không có rồng mà thôi?” Nhị đương gia mỉm cười, nhìn Lý Thiếu Dĩnh nói.

“Đúng vậy.” Lý Thiếu Dĩnh biết chính mình giả dạng làm Mục Long Sư cũng không có ý nghĩa gì, dù sao chuyện hắn không triều hồi được rồng là sự thực.

“Lý Thiếu Dĩnh, hóa ra ngươi không có rồng, vậy ngươi còn nói muốn về đây bảo hộ chúng ta, bảo hộ bằng cái gì??” Chu đại nương có chút phẫn nộ nói.

“Mọi người đều chờ ngươi cứu chúng ta, ngươi không có rồng, ngươi còn mặt mũi nói chính mình là Mục Long Sư hay sao??”

Đối mặt với sự chỉ trích cùng tuyệt vọng của mọi người, Lý Thiếu Dĩnh chỉ biết thống khổ chịu đựng, cắn rách cả môi.

“Con của thổ phỉ cuối cùng vẫn chỉ là con của thổ phỉ mà thôi, chúng ta lúc trước lẽ ra không nên cho ngươi cơm ăn mà, giờ thì sao, chồng ta đều bị những tên thổ phỉ táng tận thiên lương các ngươi hại chết rồi.” Chu đại nương có chút giận cuồng nói.

“Ngươi nói cái gì??” Lý Thiếu Dĩnh ngây ngẩn cả người.

Con của thổ phỉ?

Cha mẹ hắn năm đó không phải bởi vì bị mất trộm dê bò, không mua nổi áo ấm, nên chết vì mua đông lạnh giá sao?

Lý Thiếu Dĩnh kinh ngạc quay lại nhìn Triển đại thúc.

Chẳng lẽ là thúc thúc vẫn luôn lừa chính mình?

Trên thực tế ký ức của Lý Thiếu Dĩnh năm 4 tuổi và những chuyện mà Triển đại thúc kể đúng là có chút khác nhau, chỉ là những người khác trong thôn cũng đều nói như vậy, hắn cũng dần dần tin là thật.

“Bị ngươi quấy rối, mất hết cả hứng. Đại ca, để các huynh đệ giết hết bọn họ, thi thể thì ném tới mấy vùng hoang vu dã ngoại, để sói hoang tha đi. Thuần Long học viện có bản lĩnh thông thiên đi nữa cũng không tìm nổi nguyên nhân đâu.” Nhị đương gia sửa sang lại quần áo, lạnh nhạt nói với lão đại của đám đạo tặc.

“Ý kiến hay, vậy ta xuống tay với tên Mục Long Sư này đầu tiên, lão tử đời này giết qua đủ loại người, chỉ chưa từng giết Mục Long Sư, ha ha ha ha!” Đồ tể lão đại vác theo đại đao đi tới, máu từ đại đao dọc theo đường đi chảy xuống mặt sàn.

Vừa nghe đến đó, toàn bộ thôn dân đều kêu khóc, thâm thanh mắng chửi càng ngày càng tệ hại, có người mắng những tên thổ phỉ kia táng tận thiên lương, cũng có người mắng Lý Thiếu Dĩnh thích xen vào việc của người khác. Nếu để yên cho vị Nhị đương gia kia phát tiết, có lẽ bọn họ chưa chắc đã phải chết.

Đối mặt với đại đao, Lý Thiếu Dĩnh đã không nói được thành lời, hắn cuối cùng vẫn chỉ là một thiếu niên, đã bao giờ gặp qua những việc giết người cướp của như thế này đâu. Tên đồ tể kia càng tới gần, hắn càng càng thấy sợ hãi.

Đồ tể lão đãi vừa đến trước mặt Lý Thiếu Dĩnh, chân hắn liền mềm nhũn ra, đứng cũng đứng không nổi.

Đúng lúc này, một thân ảnh đi tới đứng chắn giữa Lý Thiếu Dĩnh và đồ tể lão đại.

Tấm lưng này, thực sự quá quen thuộc với hắn.

Từ nhỏ đến lớn, người này luôn dùng những phương thức rất vụng về để lo lắng cho hắn.

“Nhìn vẻ mặt của ngươi, từ lúc bắt đầu, hẳn là các ngươi đều không tính đến chuyện để bất kỳ một ai trong chúng ta sống sót, đúng không?” Triển đại thúc hỏi đồ tể lão đại.

“Ha ha, ngươi thực thông minh. Có Thực Nhân Yêu ở đây, đương nhiên là giết hết rồi đổ tội cho chúng nó là tốt nhất.” Nhị đương gia cười phá lên.

“Ngươi lại ở đâu nhảy ra vậy, sẽ không phải là lại nhảy ra thêm một Mục Long Sư đó chứ? Mau mau kêu trâu của ngươi biển diễn đằng vân giá vũ cho chúng ta xem nào.” Đồ tể lão đại cũng nở nụ cười.

Nói xong, đồ tể lão đại cà mạnh trường đao xuống đất, âm thanh vang lên tựa như tiếng đồ tể mài dao chuẩn bị băm thịt!

Triển đại thúc không sợ hãi nhìn ngược lại tên đồ tể kia, khẽ hít sâu một hơi.

“Đã từng, cũng có một kẻ dám ở trước mặt ta ngông cuồng như ngươi vậy, hắn tên Lê Anh, sau đó ta chém chết ba đầu Long Sủng của hắn.” Triển đại thúc nói.

“Lê Anh lại là thằng ất ơ nào nữa vậy, ngươi chỉ là một tên chăn trâu mà thôi, còn bày đặt giả dạng cao nhân à, đao chặt thịt này của ta cũng không phải là giả!” Đồ tể lão đại cười lạnh, giơ lên đại đao.

Triển đại thúc vẫn đứng nơi đó, đôi mắt nâu đột nhiên tỏa ra quang mang sắc bén!

“Ầm ầm ầm ù ù!!!!”

Xe chở nước bắt đầu kịch liệt lay động, thông qua ánh lửa nơi cửa thôn, có thể nhìn đến hồ Trì Thủy kịch liệt ba động, tựa như có thứ gì đó muốn bò ra ngoài.

Mực nước nhanh chóng giảm xuống còn một nửa so với lúc đầu!

“Oanh!!!!”

Hồ Trì Thủy đột nhiên nổ tung, một đầu Hắc Giao bay lên, khiến mấy con thuyền xung quanh đều bị đập nát, nhà cửa trong thôn đa phần đều bị sụp đổ. . . . .

Đầu Hắc Giao kia xuất hiện quá đột ngột, trường đao còn chưa kịp hạ xuống, Hắc Giao đã đứng chắn trước mặt Triển đại thúc, dùng miệng hất đồ tể lão đại lên cao.

Đồ tể lão đại bay lên, rồi rơi thẳng xuống miệng Hắc Giao, Hắc Giao ở dưới đã há to miệng đỏ lòm chầu chực sẵn!

Nuốt sống!

Vị đồ tể lão đại trước mắt mọi người, bị hắc giao nuốt sống. Thậm chí, có người còn nhìn thấy bụng của hắc giao đang máy động, tựa như đồ tể đang liều mạng giãy giụa trong đó!

Hắc Giao bay lên không, thân hình ướt đẫm, che kín cả thôn làng, nếu ai đó đứng từ xa nhìn về phía này giữa trời tối, sẽ chỉ nhìn thấy Trì Hồ thôn kia đột nhiên biến mất, hòa cùng màn đêm. Thân hình Hắc Giao vô cùng to lớn, ánh đèn trong thôn cũng không thể chiếu sáng hết toàn bộ thân hình của nó. . .

Triển đại thúc đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh nhạt, lúc này, khí thế của hắn cùng Hắc Giao trên bầu trời hoàn toàn giống nhau, tựa như cường giả đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh nhỏ yếu và hèn mọn.

Là người đứng gần nhất, nhìn thấy rõ ràng sự việc vừa phát sinh, Lý Thiếu Dĩnh xem đến ngây người, đôi mắt lộ vẻ chấn động, kinh ngạc.

“Thiếu Dĩnh, trên thế gian này, không có cái gì gọi là huyết mạch đạo tặc, chỉ có nhân tính hắc ám, dơ bẩn mới khiến cho con người thành kẻ ác.” Triển đại thúc mở miệng nói.

Làm thằng chăn trâu cũng được, Mục Long Sư cũng tốt.

Hắn chỉ hy vọng Lý Thiếu Dĩnh có thể đường đường chính chính làm người là được rồi!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch