Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 764: Thuyết phục

Chương 764: Thuyết phục




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Rời khỏi hoàng phi các, trong lòng Chúc Minh Lãng ngược lại hoang mang thêm vài phần.

Nhưng lúc này còn có rất nhiều chuyện phải làm, Chúc Minh Lãng cũng không có thời gian suy nghĩ sâu xa.

"Tiếp theo đó đến Vân chi Long Quốc?" Mật Dung hỏi.

Sau khi nàng nói câu đó thì lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Nàng không hiểu vì sao bản thân lại nói ra câu đó, nhưng nàng nghĩ đây có thể là một hành động xuất phát từ bản năng.

Năng lực thần Phàm của Quan Tinh Sư và Dự Ngôn Sư có những lúc sẽ tự đưa ra những suy đoán, hai lần dự báo trước dường như cũng để lại ký ức mờ nhạt trong tiềm thức của nàng.

"Hai người cầm đèn ngọc tiến vào Long quốc trước đi, tìm một cái hang mây ở phía tây của Vân đài mẫu thụ, Chi Nhu, ngươi tìm thử xem ở dưới hang mây đó có một thứ gọi là Ưu Hoa Linh không." Chúc Minh Lãng nói.

Thiếu nữ Âm Linh Sư mặc dù không biết Chúc Minh Lãng định làm gì nhưng vẫn gật đầu một cái.

Chia làm hai đường hành động, Lê Tinh Họa tới Vân chi Long Quốc tìm nữ tử âm linh yêu sâu đậm vương gia Triệu Sướng, Chúc Minh Lãng thì tới An vương Phủ, cứu An vương ra...

Chúc Minh Lãng biết nhiều sự thay đổi nhỏ bé cũng đủ để làm chuyển hướng một cái vận mệnh quỹ tích, trên con đường nhỏ đến Cửu Quân Mộ Sơn, hắn tìm được một con mèo mẹ bị doạ đến hồn phi phách tán.

Ôm con mèo mẹ này trong lòng, Chúc Minh Lãng đi về phía đình viện khuất bóng kia.

Cố ý đợi đến khi An vương lo nghĩ bất an đến mức suýt chút nữa thì tư sát, Chúc Minh Lãng mới hiện thân.

Khoác lên mình bộ thú bào Tước Lang Thần miếu lấy từ trên người Thượng Trang xuống, bây giờ Chúc Minh Lãng giả làm thần sử trông càng thêm giống thật.

An vương ngay lập tức quỳ bò trên mặt đất, cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là hắn ta cảm thấy có chút khó hiểu khi nhìn thấy con mèo mà Chúc Minh Lãng đang ôm trên tay, nhưng hắn cũng không dám hỏi, dù sao thì những việc mà thần sử làm không thể dùng cách nghĩ phàm tục như bọn họ mà hiểu được.

Chúc Minh Lãng không nghĩ tới một tổ mèo nhỏ mà bản thân tiện tay cứu được lại khiến An vương tin tưởng thân phận mình như vậy, An vương thậm chí còn không hỏi tại sao Chúc Minh Lãng lại đưa hắn đến Vân chi Long Quốc, dọc đường đi còn không ngừng nói lời cảm kích.

Đến Vân chi Long Quốc, Chúc Minh Lãng tìm đến trước mặt Thiên Ai Chi Long trước khi vương gia Triệu Sướng đến.

Tính toán thời gian một chút thì Chúc Minh Lãng cho rằng vương gia Triệu Sướng sắp đến đây.

"Có một chuyện ngô thần vẫn luôn để tâm, nếu như đến lúc đó Triệu Sướng thương tiếc Vân chi Long Quốc, không muốn Vân chi Long Quốc trở thành cống phẩm khôi phục thần lực cho ngô thần thì nên làm như thế nào?" Chúc Minh Lãng dựa theo kịch bản lúc trước nói.

Nói xong câu đó, Chúc Minh Lãng cố ý quay đầu nhìn thoáng qua đám mây phía sau, hắn thoáng thấy thân bóng của Triệu Sướng, đương nhiên còn có nhóm người Lê Tinh Họa, bọn họ hiển nhiên tìm được âm linh của nữ mục long sư tên Ưu Hoa đó, cũng có được một chút tín nhiệm từ vương gia Triệu Sướng.

"Triệu Sướng đúng là một nhân tố không ổn định nhất, nếu nói trong hoàng thất, ai là người không nghe theo thần minh nhất thì cũng chỉ có Triệu Sướng là khó chơi nhất, nhưng cũng may hắn khá nghe theo lời Triệu Viên, chỉ cần Triệu Viên yêu cầu hắn giao long giới ra thì hắn nhất định sẽ nghe theo, đến lúc đó chúng ta chỉ cần giấu diếm chuyện chúng ta muốn đem cả tộc Thương Long làm tế phẩm thì cho dù hắn ta không muốn đi, thì hắn cũng không có cách nào ngăn cản được." An vương không chút nghi ngờ nói.

Trong mây mù, vương gia Triệu Sướng nghe được những lời ấy từ chính miệng An vương nói ra, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ và tức giận!!

Việc của Linh Ưu Hoa đã khiến hắn nhớ tới rất nhiều điều, nhất là công sức vô tận mà hai người họ đổ vào trong Vân chi Long Quốc, linh sư Ưu Hoa vì một con ấu long mà chết nhưng nàng không oán không hối.

Người mà hắn yêu thương, mười mấy năm tâm huyết của hắn lại bị An vương và Triệu Viên xem như mấy con bò con dê làm tế phẩm bình thường để lấy lòng vị thần minh cổ quái kia!!

Vân chi Long Quốc là căn cơ của hoàng tộc, là trời cao ban ân, cho dù thành viên hoàng tộc có mất mạng cũng phải phải bảo vệ Vân chi Long Quốc, nếu những thứ này đều vứt bỏ không còn chút tôn nghiêm nào thì hoàng tộc tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa!!

"An cẩu, những lời ngươi nói là sự thực sao!!" Triệu Sướng vô cùng tức giận, hắn từ trong mây vọt ra, níu lấy cổ áo của An vương.

An vương vô cùng hoảng sợ, cả người run lên bần bật, đưa mắt liếc nhìn về phía Chúc Minh Lãng, hắn mong nhận được sự trợ giúp của Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng lấy mạng che mặt xuống, cởi bộ thú bào trên người ra, để lộ khuôn mặt thật của mình.

"Chúc Minh Lãng!!" An vương hét lên một tiếng, hắn như bị sét đánh ngang tai.

Tại sao là Chúc Minh Lãng!!

"An vương, vị thần minh ngươi tôn sùng không hề phái người đến cứu ngươi, sự sống chết của ngươi đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nào, hắn lợi dụng ngươi để tiếp cận Triệu Viên sau đó vứt bỏ ngươi." Chúc Minh Lãng bình tĩnh nói.

"Làm sao có thể, làm sao có thể..." An vương căn bản không thể tin được những điều này.

"An vương, ngươi chẳng qua chỉ là quân cờ mà Triệu Viên dùng để đối phó Chúc môn, chẳng qua chỉ là quân cờ bị Tước Lang Thần vứt bỏ, bọn họ không thể đảm bảo cho tính mạng của ngươi, nhưng ta có thể. Trước khi rời đi, ta đã bảo các trưởng lão tha cho các ngươi một con đường sống, tận lực giữ lại mạng người trong An phủ, nếu ngươi nói hết chuyện cấu kết giữa Tước Lang Thần và Triệu Viên nói với ta thì ta có thể bảo đảm tính mạng cho ngươi và cả nhà ngươi." Chúc Minh Lãng biết đây là điều An vương để ý nhất.

Hắn rất sợ chết, hơn nữa cũng rất để tâm đến người nhà và thuộc hạ của mình.

Lúc Chúc môn tiêu diệt An Vương phủ, Tước Lang Thần và Triệu Viên không hề ra tay cứu giúp, mà là dùng An Vương phủ làm vật hy sinh để thăm dò thực lực thật sự của Chúc môn.

Một vật hy sinh đáng thương, không ai nguyện ý cứu hắn trừ phi hắn muốn hợp tác với Chúc Minh Lãng.

Sự thực rành rành ngay trước mắt.

Dù cho An vương có hận Chúc môn nhưng hắn càng hận Hoàng Vương và Tước Lang Thần vì đã bỏ rơi hắn hơn.

Là Hoàng Vương sai khiến hắn khiêu khích Chúc môn, thăm dò Chúc môn, kết quả khi thử ra được Chúc môn là mối hoạ lớn thì An Vương phủ bọn họ phải chịu cảnh bị tàn sát nhưng Hoàng Vương lại không có hành động gì cả.

Tước Lang Thần cũng thế, khi hắn bị ép đến mức phải rút kiếm tự sát thì hắn vẫn không hề hiện thân, cái gì thế không biết, thể loại thần minh gì thế không biết, chó má thật!

"Ta chỉ muốn sống, nếu như có thể bảo toàn mạng sống cho vợ con ta thì ngươi muốn biết gì ta sẽ nói hết!" Rốt cuộc thì An vương cũng đã nghĩ thông suốt.

"Ta đều đã biết rõ mọi chuyện rồi, ta chỉ muốn chính miệng ngươi nói cho vương gia Triệu Sướng biết Thiên Ai Chi Long và Vân chi Long Quốc cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thế nào!" Chúc Minh Lãng mở miệng nói.

An vương nhìn về phía nhìn về phía Triệu Sướng đang vô cùng phẫn nộ, cuối cùng cũng gật đầu.

Triệu Sướng liếc nhìn Chúc Minh Lãng, hắn không hiểu vị thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện này rốt cuộc có mục đích gì.

"Vương gia Triệu Sướng, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, việc liên quan đến Ưu Hoa là chính miệng ngươi nói cho ta biết... là lúc ngươi đau khổ khi trông thấy cả Vân chi Long Quốc hoá thành một hồ máu tươi đã hối hận mà tự nói cho ta biết!!"

"Người đứng bên cạnh ta đây là một vị Dự Ngôn Sư, nàng đưa ta đến chứng kiến những việc sẽ xảy ra sau khi trời sáng, không chỉ có một mình ngươi đau khổ, sống không bằng chết mà toàn bộ mấy triệu người trong hoàng đô, thành viên hoàng tộc, hết thảy tướng sĩ Chúc môn đều phải chịu đựng sự đau khổ và nỗi sỉ nhục khi phải làm tế phẩm sống!!"

"Lựa chọn của ngươi liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người, ta cầu khẩn ngài hãy tin tưởng ta, Tước Lang Thần tuyệt không phải vị thần minh có thể tin tưởng và thờ phụng, hắn uống máu người, gặm xương người, hắn tàn nhẫn đạp lên sinh mệnh muôn dân, miệt thị những thứ mà chúng ta quý trọng!!" Chúc Minh Lãng vô cùng thành khẩn nói với vương gia Triệu Sướng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch