Đầu tiên, thôn dân trong thôn nhìn như rất bình thường, nhưng trong số bọn họ vẫn có một số người có tu vi, bọn họ mà tập hợp lại với nhau thì chưa chắc gì mình đã có thể đối phó được.
Còn về Bán Vẫn Yêu Thần này, thực lực của nó cũng không yếu, phải dốc hết toàn lực mới có thể giết chết nó.
Nếu đổi lại là ở bên ngoài thì Chúc Minh Lãng quả thực có thể lựa chọn một là không làm hai là làm đến cùng, giết yêu thần lấy yêu thần châu, lại giết thôn dân lấy linh mễ, sau đó vui vẻ tiếp tục tìm kiếm Long Môn, nhưng bây giờ cần phải quan sát nhiều hơn, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.
"Ngươi còn suy nghĩ gì nữa. Ban đầu bọn thôn dân đó lấy lòng ngươi là vì bọn hắn tạm thời không phải là đối thủ của ngươi, bọn họ nhờ ngươi đến giết ta là để chúng ta đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sau đó làm thịt cả hai chúng ta, trong số bọn họ, có một người đắc đạo thì gà chó lên trời..." Thúy Đồng Yêu Thần nói.
"Xem ra ngươi và thôn dân có mâu thuẫn rất sâu, nhưng oan oan tương báo bao giờ mới dứt, lùi một bước trời cao biển rộng, người tu đạo cực chính nghĩa như ta không chịu nổi nhất là nhìn thấy cảnh đánh đánh giết giết như vậy, ngươi không muốn bị nhốt ở đây, mà thôn dân lại sợ ngươi ăn bọn họ, hay là như vậy đi, ta thay ngươi đến thương lượng với bọn họ, thuyết phục họ giải trừ phong ấn ở đây cho ngươi, còn ngươi thì phải thề sau khi thoát khỏi phong ấn sẽ chung sống hoà bình với họ, thậm chí phải bảo vệ họ thoát khỏi sự quấy nhiễu của các yêu thần khác." Chúc Minh Lãng nói.
Những lời này khiến Thúy Đồng Yêu Thần trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Ngươi mới vừa nói cái gì, ngươi tu cái gì cơ chứ?" Thúy Đồng Yêu Thần hỏi.
"Tu thiện, sát sinh sẽ tổn hại đến tu vi của ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Một tên kiếm tu như ngươi sao lại chạy theo còn đường thiện tu ấy chứ?" Trong đôi mắt xanh biếc của Thúy Đồng Yêu Thần lộ ra vài phần hoài nghi.
Tên nhân loại này, đeo một thanh kiếm đỏ thẫm sau lưng, không có vỏ kiếm, không có túi kiếm, vừa nhìn đã biết ngay là một tên kiếm tu!
"Ngươi nói thế là sai rồi, kiếm tu trảm tà, vì dân trừ hại, mỗi một người tu thiện đều lấy một loại năng lực có thể cứu rỗi sinh linh làm tiền đề, nếu không ngay cả sức lực để đỡ một bà cụ còn không có thì sao làm việc tốt gì được?" Chúc Minh Lãng nói.
"Được rồi, nếu ngươi có thể tìm được phương pháp giải trừ phong ấn cho ta thì ta cũng không phải làm khó thôn dân..."
"Yêu thần huynh, ngươi còn nói ngươi không ăn thôn dân?" Chúc Minh Lãng nói.
Con Thúy Đồng Yêu Thần này hình như bị chọc trúng tim đen, thẹn quá hoá giận mà nói: "Ta bị vây ở nơi đây, gặp lúc Long Môn vào mùa khan hiếm, ta không ăn thôn dân thì cạp đất mà ăn à! Ngươi tu thiện thì nên biết rằng việc ta bất đắc dĩ sát sinh đó là khát vọng sinh tồn, ta là yêu, ăn thịt người là điều không thể bình thường hơn nữa. Cũng giống như loài người các ngươi, làm thịt heo dê, là một việc bất khả kháng mà thôi, chỉ cần không tàn hại, tàn sát, lạm sát thì sẽ không tính là ác tà, với tư cách là một người muốn trở thành thần như ngươi thì không nên chỉ đứng trên lập trường loài người như các ngươi mà xem xét!"
"Ừ, ừ, cách nói của ngươi không có vấn đề gì." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Giúp ta giải trừ phong ấn, ta có thể nói cho ngươi biết một số việc trong Long Môn, những điều này sẽ có giúp ích rất lớn trên con đường sau này của ngươi." Thúy Đồng Yêu Thần nói.
Lúc rời khỏi rừng, trời đã tờ mờ sáng.
Thời gian ở nơi này trôi qua thực nhanh, chỉ mới đi đi một hồi, nói chuyện với Thúy Đồng Yêu Thần một lúc mà đã qua một đêm rồi.
Sắc trời sáng tỏ, Chúc Minh Lãng đột nhiên cảm thấy thân thể của chính mình xuất hiện một cơn đau kỳ quái, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình thì phát hiện thân thể của mình không biết vì sao lại trào ra một loại khí màu xanh lam.
Sau khi làn khói màu xanh lam đó thoát ra khỏi thân xác thần du thì Chúc Minh Lãng cảm giác được tu vi của mình đang giảm xuống!!
Nếu không nhờ lúc trước được ăn linh mễ thì tu vi của mình có lẽ đã xuống khỏi cảnh giới đỉnh vị vương cấp rồi!
Người tiến được vào Giới Long Môn cảnh giới thấp nhất cũng là bán thần, nếu tu vi của mình mà xuống dưới đỉnh vị vương cấp thì há chẳng phải là gặp phải người cạnh tranh nào cũng phải nhượng bộ sao!
Mới có một ngày trôi qua!
"Ta nhớ ra rồi!" Bỗng nhiên, Cẩm Lý lớn tiếng kêu lên.
Chúc Minh Lãng lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa quên mất bên cạnh mình còn có một con cá mặn tự xưng biết tuốt!
"Nghe những lời mà thôn dân và tên yêu thần này nói làm ta nhớ ra rồi. Bên trong thế giới Long Môn không chỉ có áp chế tu vi của tất cả thần tuyển giả mà còn làm linh bản trong thân xác thần du bị tiêu hao mỗi ngày, cũng có nghĩa là tu vi sẽ bị giảm xuống một bậc, nó cứ giảm mãi đến khi thành một phàm nhân mới thôi." Cẩm Lý nói.
"Có thể nói mấy điều hữu dụng hơn không, ngươi cảm thấy với trí tuệ trác tuyệt của ta thì không nghĩ được điều này chắc?" Chúc Minh Lãng tức giận nói.
"Vậy ngươi có biết, nếu tu vi của ngươi giảm xuống mức như phàm nhân, lúc ngươi bị đẩy ra khỏi Long Môn thì tu vi vốn có của ngươi cũng không được trả lại không, ngươi phong thần thất bại thì sẽ trực tiếp bị giáng thành người phàm!" Cẩm Lý nói.
"Con mẹ nó còn có chuyện như thế này sao??" Chúc Minh Lãng nhịn không được mắng thành tiếng.
Chưa nói đến thời gian một ngày trôi qua vô cùng nhanh tốc độ biến mất của linh bản càng kỳ quái hơn, bản thân chẳng qua là qua lại giữa hai bên thôn dân và yêu thần thôi mà suýt chút nữa bản thân đã rớt trở về đỉnh vị vương cấp rồi.
Thanh Kiếm Linh long mà hiện tại Chúc Minh Lãng đang giữ từng được rửa qua thần huyết nên thần huyết kiếm mới tương đương với bán thần, bây giờ lại còn bị đánh giảm xuống!
Huống hồ gì, Tiểu Bạch Khởi còn mới vừa lên cấp Long Thần.
Tiểu Bạch Khởi vừa mới tỉnh dậy, muốn thể hiện thần long uy một chút thế nhưng lại phát hiện bản thân nó bị biến về một con rồng nhỏ, chắc là bây giờ nó vẫn còn đang lấy nước mắt rửa mặt, hoài nghi long sinh!
"Cho nên ngươi phải nghĩ biện pháp duy trì tu vi của mình, đồng thời còn phải tìm được phương pháp đề thăng linh bản của mình nữa. Tốc độ tăng tu vi trong thế giới Long Môn này vô cùng nhanh, may mắn thì có thể thăng liền mấy cấp. Lúc ngươi rời khỏi Long Môn, số linh bản đó cũng sẽ đi theo thân xác thần du của ngươi ra ngoài." Cẩm Lý nói.
"Kích thích thế à?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.
"Phải nắm chắc cơ hội này, tận dụng thời cơ, bị biến thành người phàm hay một bước lên mây đều dựa vào số mệnh của chính ngươi!" Cẩm Lý nói.
"Nói cách khác, những thôn dân trong thôn kia, kỳ thực thì bọn họ đều là Thần tuyển chi nhân đã từng có tư cách tiến vào Long Môn, nhưng thời gian ở lại đây quá dài, lại không tìm được linh bản, vì vậy biến thành người phàm?" Chúc Minh Lãng nói.
"Bọn họ là một đám người lạc hướng trong Long Môn, không cam lòng bị cách chức làm người phàm, khi thân xác thần du rời khỏi Long Môn vẫn không có rời đi mà vẫn ở lại chỗ này, trở thành người dân sống trong Long Môn. Chính như yêu thần nói, bọn họ ở đây, nghĩ hết tất cả biện pháp cướp đoạt linh bản của những thần tuyển khác." Cẩm Lý nói.
"Cho nên linh mễ mà bọn họ cho ta ăn, quả thực rất quan trọng, mặc dù không thể tăng tu vi của ta nhưng có thể duy trì tu vi của ta không rớt khỏi Long Môn?" Chúc Minh Lãng nói.
"Phải, Chỉ có điều yêu thần châu linh bản của yêu thần còn cao hơn, giết chết nó lấy linh châu, tu vi của ngươi hẳn là vẫn có thể thăng lên một chút xíu." Cẩm Lý nói.
"Mặc dù nó chỉ còn một nửa thực lực nhưng vẫn rất khó đối phó." Chúc Minh Lãng nói.
"Liều ăn nhiều, tuy là trong Long Môn đầy rẫy nguy hiểm, khắp nơi đều là bẫy rập, ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, nhưng quá mức cẩn thận thì trong lúc ngươi do dự chần chừ, linh bản đang dần dần bị hao mòn đấy, nếu như tu vi giảm xuống, những việc có thể làm sẽ rất có hạn!" Cẩm Lý nói.
"Được, ta hiểu rồi, ta vào trong thôn tìm hiểu tin tức một chút sao đó làm thịt yêu thần." Chúc Minh Lãng gật đầu.
Haizz, ăn thịt người chính là yêu ác, còn bị ra mấy câu nói hoang đường gì mà ăn thịt người là vì khát vọng sinh tồn!