“Đa tạ Chúc đạo hữu đã cho biết, thiên bí trọng yếu như vậy, đạo hữu lại có thể chia sẻ với ta, không hổ là thiên đạo thiện tu, cùng những bàng môn tả đạo, tà tu oai giáo kia có cách biệt một trời!” Kiếm tu thiên nữ lại một lần nữa vội vàng hạ thấp người hành lễ, biểu đạt sự cảm kích đối với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng nhìn cô nương nhà người ta lại đang khom người trước mặt mình, mặt mo đỏ ửng.
Hắn liếc mắt lườm con cá chép nhỏ đang tự do tự tại bơi qua bơi lại ở bên cạnh mình, trong lòng nói thầm: Hẳn là mình thật sự nhặt được bảo, Cẩm Lý tiên sinh mới là vô thượng toàn tri??
(Vô thượng toàn tri: hiểu biết tất cả mọi thứ đạt tới cảnh giới vô thượng)
“Du cô nương không cần khách khí như vậy, ngươi và ta đã cùng nhau đồng hành, chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm.” Chúc Minh Lãng nói.
“Nói ra thật xấu hổ, kỳ thật Sơn Hạm cũng biết một chút thiên bí trọng yếu, chỉ là trước đó vẫn luôn luôn không thể đột phá. Bên trong Long môn, cho dù là thân tộc cũng không thể tin tưởng, vì có thể thành thần, vì bước vào cảnh giới càng cao hơn, mỗi người ở nơi này đều tự khóa mình lại, không dễ dàng kết bạn, càng không nguyện ý chia sẻ tin tức, tới mức đến tận bây giờ tuyệt đại đa số người trong chúng ta đối với Long Môn đều hoàn toàn không biết gì cả.” Du Sơn Hạm bắt đầu mở máy hát.
“Cô nương cẩn thận từng li từng tí cũng là cử chỉ sáng suốt, trước đó ta không có tặng linh mễ cho ngươi, cũng là có điều phòng bị.” Chúc Minh Lãng nói.
“Xác thực là do ta đường đột.”
“Như vậy bí mật Long Môn mà ngươi mới vừa nói vẫn không có tiến triển cùng đột phá, lại là cái gì?” Chúc Minh Lãng dò hỏi.
“Đạo thành thần đến tột cùng là cái gì, những người tiến vào Long Môn như chúng ta lần này đến bây giờ vẫn không có mục tiêu cùng phương hướng, có người nói giết sạch mỗi người ở nơi này, đến khi trong long môn chỉ có một mình ngươi là cường giả, ngươi sẽ thu hoạch được sự đồng ý của Thượng Thương; cũng có người nói, leo lên ngọn núi cao nhất kia chạm đến bầu trời, chính là đạt được sự đồng ý Thượng Thương; lại có người nói chỉ cần không ngừng thu hoạch linh bản, đem tu vi bay vụt đến cảnh giới chí cao, nếu không phải Thần Minh thì không ai có thể hơn... Nhưng ta xem ra, vị Thần Minh Thượng Thương muốn phong kia, chưa chắc đã là kẻ thực lực thông thiên, duy ngã độc tôn, ngược lại có thể là người có thể phỏng đoán được dụng ý của Thượng Thương.” Du Sơn Hạm nói.
Nàng có thể nói ra những lời ấy đã cho thấy trước đó nàng đã từng tới Long Môn.
Chúc Minh Lãng nghiêm túc nghe.
Cẩm Lý tiên sinh xác thực có một ít tin tức hữu dụng, nhưng lại có chút vượt mức quy định, có chút thông tin quá nhiều thiếu sót, cần trải qua cùng kinh nghiệm của Du Sơn Hạm đến bù đắp quy tắc Long Môn, ý nghĩa của Long Môn, cũng chính là tiêu chuẩn phong thần của Thượng Thương!
“Nói cách khác, kỳ thật rất nhiều người đều đang mê thất bên trong trận tranh đoạt linh bản, nhưng kết quả đều không thể trở thành Tinh Thần trên trời cao?” Chúc Minh Lãng nói.
“Đúng, Thượng Thương nhất định có dụng ý của nó, nếu như chúng ta có thể rõ ràng dụng ý của nó, khả năng tấn thần của chúng ta sẽ lớn hơn.” Du Sơn Hạm nói.
Tấn thần?
Trước đó nàng hay nói là phong thần.
Nhưng lúc này lại nói là tấn thần.
Nàng đã là Thần Minh rồi.
Đang theo đuổi cảnh giới cao hơn!
Mà hình như nàng cũng đem mình cho là một người đã đạt đến Thần Minh cảnh, cho nên mới thổ lộ điều này trong lời nói.
Nguyên nhân là do tất cả thần tuyển đều bị áp chế tu vi.
Cấp bậc Thần Vương bước vào đây, cũng là tu vi bán thần, cho nên thời điểm lúc đầu căn bản là không có cách nào thông qua tu vi một người để phán đoán thực lực chân chính cùng cảnh giới của nàng lúc ở ngoại giới.
Thật đúng là một vị tiên tử a!
Chúc Minh Lãng còn tưởng là tên Phương Nguyên Lương tóc tai bù xù chỉ gọi như một loại tôn xưng.
Chúc Minh Lãng hướng về phía Cẩm Lý tiên sinh điên cuồng chớp mắt, ra hiệu hắn nói cho mình một chút tin tức hữu dụng, như vậy mới khiến cho Du Sơn Hạm nói nhiều lời hơn liên quan tới Long Môn phong thần tấn thần một chút!
“Đã là thần Minh, tự nhiên phải là kẻ có thể cùng Thượng Thương phân ưu. Đem chuyện bàn cổ khai thiên tích địa ra mà nói, là hắn ở bên trong một mảnh hỗn độn bổ ra trời cùng đất, sau đó lại dùng thân thể của mình chống đỡ bầu trời không rơi xuống, dùng chân giẫm lên không bay lên, không lâu sau đó bên trong trời cùng đất những sinh linh khác bắt đầu ra đời, dần dần có sinh cơ, có lẽ Thượng Thương mới chợt hiểu ra, nguyên lai Hỗn Độn không được, phải có phân chia trời cùng đất... Thế là Thượng Thương phong Bàn Cổ trở thành Khai Thiên Sáng Thế Thần.” Cẩm Lý tiên sinh nói.
“Ngươi nói những thần thoại này có phải là sự thật??” Chẳng biết tại sao, Chúc Minh Lãng nghe được những lời này mà toàn thân nổi lên một tầng da gà.
“Phỏng đoán thiên ý, cần chính là gan lớn, nghĩ đến chuyện người khác không dám nghĩ. Phong thần tấn thần cũng là như thế, không cần luôn suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để tăng lên, phải đứng ở góc độ Thượng Thương mà suy nghĩ, Thượng Thương đem các ngươi ném vào trong này, cũng không phải muốn nhìn các ngươi biểu diễn thần thông của mình... mạch suy nghĩ của tiểu cô nương phi thường chính xác a!” Cẩm Lý tiên sinh nói.
Cẩm Lý tiên sinh nói ra một phen cũng làm cho Du Sơn Hạm có loại cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ, dường như nàng đã hiểu cái gì đó, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Thiên Trụ xa xôi đến cực điểm kia!
“Ta hiểu được, đa tạ đã chỉ bảo!” Du Sơn Hạm vô cùng mừng rỡ nói, hơn nữa còn liên tục hướng về Chúc Minh Lãng hạ thấp người hành lễ.
Theo Du Sơn Hạm, Cẩm Lý tiên sinh là vật biểu tượng tùy tùng của Chúc Minh Lãng, nếu như ngay cả vật biểu tượng tùy tùng đều có thể nói ra lời như vậy, vậy Chúc Minh Lãng kia thật chính là Thượng Tiên!
Du Sơn Hạm hiển nhiên là đã ngộ ra được nàng phải làm gì, cũng có một mục tiêu tương đối rõ rệt.
Chúc Minh Lãng lại càng lúng túng, kỳ thật tình huống như thế nào hắn cũng còn không biết.
“Cái tình huống gì vậy?” Chúc Minh Lãng hạ giọng hỏi thăm Cẩm Lý tiên sinh.
“Ta cũng không biết, ta chỉ nói mấy lời vô ích, hẳn là mỗi một thần tuyển tiến vào Long Môn, Thần Minh đều có ý chỉ Thượng Thương không giống nhau, ta đoán ý chỉ mà Thượng Thương đưa cho ngươi chính là ngươi có thể sống sót đến cuối, mà nàng hơn phân nửa chính là duy trì thiên địa ổn định!” Cẩm Lý tiên sinh trừng lớn mắt cá, dáng vẻ cực kỳ chột dạ.
“...” Chúc Minh Lãng cũng không biết nên nói cái gì.
“Trước đừng quản nhiều như vậy, chắc chắn nàng là một vị thần, tới đây là vì muốn tấn thăng cảnh giới Thần Minh cao hơn, ngươi đi theo sau nàng lăn lộn chắc chắn không có sai, nếu nàng thành công hợp ý Thượng Thương, nàng tấn thăng Thượng Thần, có lẽ ngươi có thể dính đạo quang của nàng, phong làm Tiểu Tinh Thần!” Cẩm Lý tiên sinh nói.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, tạm thời dựa theo lời Cẩm Lý tiên sinh nói mà làm.
Kỳ thật, Chúc Minh Lãng cảm thấy Cẩm Lý tiên sinh hẳn là biết không ít thiên cơ, nếu không chỉ hồ ngôn loạn ngữ một hồi làm sao có thể đề tỉnh một vị Thần Minh muốn đi Thần Đạo...
Chỉ là trí nhớ của nó quá kém, lại cực kỳ hỗn loạn, phải có người đề điểm đến sự tình cùng tin tức có liên quan, Cẩm Lý tiên sinh mới có thể nhớ tới.
...
“Chúc thượng tôn, phía trước có một đầu Lân Yêu Hoàng, chúng ta cần nó để duy trì tu vi của chúng ta.” Du Sơn Hạm đã bắt đầu dùng tôn xưng đối với Chúc Minh Lãng.
“Vẫn nên gọi ta Chúc đạo hữu đi, kỳ thật bản thân ta mắc phải chứng bảy bước ký ức, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, chỉ là du đãng không có mục đích gì, nhưng nếu có thể trợ giúp cô nương thành tựu con đường tấn thần, vậy ta đây là một thiện tu cũng coi như đạt được đại cơ duyên.” Chúc Minh Lãng nói.
“Vậy liền xưng Chúc công tử được chứ?”
“Được, thực lực của Lân Yêu Hoàng không thể khinh thường, chúng ta phải toàn lực ứng phó.” Chúc Minh Lãng đem lực chú ý đặt ở trên người con Lân Yêu Hoàng kia.
Đó là một đầu Yêu Hoàng Bán Thần cấp, thực lực còn ở trên Đại Địa Tiên Quỷ.
Bọn hắn đã phi hành gần bảy ngày, số lượng linh mễ càng ngày càng ít, nhất định phải dựa vào việc giết chết những cổ thú cường đại này để duy trì!