Bồng Thần thấy một màn như vậy thì trong lòng không khỏi dâng lên sự tức giận.
Tuy là hắn chỉ mới quen biết với ông lão này hơn một tháng thôi, hơn nữa còn là thời gian tính trong Long Môn, nhưng ông lão đã dốc lòng dạy bảo cho hắn, dạy hết toàn bộ phương pháp trồng linh bản cho hắn, người ở trong Long Môn nguyện ý thẳng thắn với nhau như thế hiếm hoi vô cùng, ông lão này chắc chắn không phải đám ác quỷ muốn kéo người khác vào vũng bùn sâu, là thật sự muốn truyền thụ...
Thần minh được chia thành rất nhiều loại.
Nông thần trồng trọt cũng là thần.
Trong mắt Bồng Thần, ông lão đó chính là thần minh, cho dù có đến bất cứ mảnh đất nào cũng có thể mang lại ân phúc cho những người dân cực cực khổ khổ làm ruộng.
Lúc này, một vị trung niên với mái tóc hoa râm lại bị một vị bạo thần lăng nhục như vậy thực sự có chút khó có thể chịu được!
Tựa như biết được Bồng Thần còn trẻ tuổi, lão nông thần đang bị giẫm trong bùn lầy vẫn không quên xua xua tay với Bồng Thần, ý bảo hắn không nên tức giận càng không nên thử phản kháng.
Bồng Thần cật lực nuốt xuống cục tức này, làm theo sự sai bảo của đối phương, gói hết số linh bản mà mình cực cực khổ khổ trồng trong suốt một tháng lại.
"Linh bản của hai người các ngươi coi như vững chắc, có điều xét theo việc các người ngoan ngoãn phục tùng thế nên ta chỉ thiêu chết một người để bổ sung tu vi cho ta mà thôi, tự các ngươi chọn đi!" Thần minh Hoa Thù nhận lấy số linh bản được cung phụng kia, giọng nói vẫn bình thản như trước.
"Thiên xu thần, hai người chúng tôi chỉ chuyên tâm vào việc trồng trọt, không có ý muốn cạnh tranh chức vị phong thần, sau này nếu có tín đồ thờ phụng của thượng thần thiên thần cương đến nơi này thì chúng ta có thể dâng linh bản lên, trợ giúp bọn họ một tay!" Lão nông thần nói.
"Lời ngươi nói nghe cũng có lý thế nhưng việc ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi." Hoa Thù nở nụ cười, ra vẻ như rất chú ý lắng nghe nhưng cản bản chẳng thèm để những lời người khác nói vào tai!
Bồng Thần với lão nông thần trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
"Không cần chọn nữa, cứ quyết định là ông già này đi! Già mà không chết thì thằng tặc, đừng lãng phí linh nguyên của Long Môn, ngươi chết, vẫn có thể làm dịu một vùng lãnh thổ, coi như đã tạo phúc cho con dân thiên thần cương chúng ta rồi!" Hoa Thù nói.
Nâng chân lên, Hoa Thù đá thẳng về phía khuôn mặt già nua của lão nông thần, cú đá này, khiến cho núi rừng, linh điền bị nát bấy toàn bộ, mà phần đầu của lão nông thần cũng nát bét, óc, máu tươi văng về phía Bồng Thần.
Bồng Thần quỳ tại chỗ, trên khuôn mặt dính đầy óc trắng của vị sư phụ tạm thời này, hắn ngây ra như phỗng.
Dù cho hắn có là một tán tiên chu du khắp nơi thì cũng chưa từng thấy qua vị thượng thần nào bạo lực như vậy!!
"Cái ánh mắt này của ngươi, là tự tìm phiền toái cho mình đấy, biết không?" Hoa Thù đương nhiên chú ý tới sự tức giận toát ra từ ánh mắt của Bồng Thần, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Bồng Thần.
Bước chân của hắn rất chậm, từng bước từng bước tiến lại gần, mắt nhìn về phía Bồng Thần đang quỳ dưới đất.
Bồng Thần cúi thấp đầu xuống, không muốn để Hoa Thù nhìn thấy phần cảm xúc mà hắn đang dần bộc lộ ra thông qua ánh mắt và khuôn mặt của mình.
Hoa Thù cố ý nghiêng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Bồng Thần...
Hắn đưa một tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một nguồn năng lượng màu đen, nó xoay tròn như thể một lưỡi dao hình tròn.
Bồng Thần lập tức ý thức được bản thân cũng sắp sửa bị giết rồi, vào khoảng khắc cuối cùng này hắn không muốn tiếp tục quỳ nữa.
Ngay lúc Bồng Thần muốn giết ngược lại Hoa Thù thì Hoa Thù lại hoàn toàn chẳng thèm để hắn vào mắt mà xoay người sang chỗ khác, để lộ phần lưng không phòng bị trước mặt Bồng Thần, dường như hắn căn bản không cho rằng Bồng Thần có thể tạo nên bất kỳ mối uy hiếp nào.
Bồng Thần giơ tay phải ra, lúc này hắn mới phát hiện cách linh điền không xa có một người đang đứng, người nọ cũng đi bộ qua đây, trên người còn có một thanh kiếm đặc biệt màu đỏ thẫm!
"Cũng đến thu những linh quả này?" Hoa Thù nhìn người vừa đến, cười cười nói.
"Cứ coi là vậy đi." Chúc Minh Lãng dọc theo bờ ruộng đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua thân xác thần du đang bốc hơi, mặc dù không chứng kiến mọi chuyện nhưng hắn có thể đoán đại khái những việc đã xảy ra ở đây, tên thần minh chân trần kia đã giết chết vị lão bá muốn mình trồng rau kia.
"Đáng tiếc ta tới trước, nhưng ta có thể chia cho ngươi một nửa." Nụ cười trên Hoa Thù không thay đổi, thuận tay lấy một phần linh châu quả trong túi ném đại qua cho Chúc Minh Lãng.
Hiển nhiên, Hoa Thù cho rằng Chúc Minh Lãng cũng đến thu cống.
Chúc Minh Lãng tiếp nhận số linh châu quả đó, ánh mắt bỏ qua Hoa Thù mà nhìn chăm chú vào Bồng Thần với gương mặt bị huyết dịch nóng bỏng làm bị thương.
"Quen biết?"
"Gặp qua một lần."
"Nể mặt huynh đài, ta tha cho hắn một mạng." Hoa Thù lấy phần linh châu quả của hắn xong thì coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi thẳng về phía ngọn núi chống trời kia.
Đôi chân trần của hắn bước về phía trước, mỗi một bước tiến về phía trước, mặt đất dường như lại phải nghênh đón một đợt chất động mới, không bao lâu sau, Hoa Thù đã biến mất ở đằng xa.
Chúc Minh Lãng đưa mắt nhìn Hoa Thù rời đi.
Nói thật, ở Thiên Thần cương mà muốn không biết đến Hoa Thù cũng khó, bất kỳ cái miếu thờ, Thần thành , ninh trấn nào cũng có một số bức tượng, bức hoạ vẽ Hoa Thù, cũng là vì muốn nhận được sự phù hộ vượt qua đêm đen từ Hoa Thù.
"Đa...đa tạ!" Bồng Thần hành một cái lễ, cảm xúc hiển nhiên là vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Gặp được vị thần bạo lực như này xem như ngươi đã dùng hết vận xui của đời mình rồi, nghĩ thoáng chút thì sau này sẽ khá hơn thôi." Chúc Minh Lãng vỗ vỗ bả vai Bồng Thần, đưa nửa túi linh châu quả mà Hoa Thù đưa cho mình trả lại cho Bồng Thần.
Nhưng Bồng Thần không nhận.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Đại nạn không chết, cũng là nhờ ta có duyên gặp mặt một lần với quý nhân như ngươi. Thiên Thần cương thất tinh thần Hoa Thù, chẳng qua cũng chỉ là hạng ngươi chuyên bắt nạt kẻ yếu hơn, hắn không dám giao thủ với ngươi mà còn chủ động chia nửa quả thực cho ngươi."
"Chẳng qua là do ta đi trước những người khác trong Long Môn này mấy bước mà thôi." Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua phương hướng Hoa Thù rời đi.
Kỳ thực, Chúc Minh Lãng cũng có một khoảng khắc muốn giao chiến với hắn.
Có thể gặp được Hoa Thù ở đây đã coi như là một cơ hội khó có được.
Nếu như có thể làm thịt hắn ở đây vậy thì tu vi của hắn sẽ bị hạ xuống, sau khi rời khỏi Long Môn thì Hoa Thù cũng chẳng còn đáng sợ nữa rồi.
Nhưng Chúc Minh Lãng vẫn không thực hiện cái suy nghĩ đó.
Hoa Thù là một trong thất tinh Thần, hơn nữa còn là thần minh mạnh nhất Thiên Thần cương, tuyệt đối không thể đơn giản như vẻ bề ngoài, có trời mới biết hắn ta có cách gì để bảo toàn tu vi của bản thân hay không.
Bây giờ xung đột gay gắt với hắn là điều không cần thiết, chủ yếu dựa vào dáng vẻ thong dong bình tĩnh dời đi của hắn thì chưa chắc gì hắn đã sợ mình, có thể hắn chỉ cho rằng bản thân mình là người có cùng cấp bậc với hắn.
Trên thực tế, hiện tại Chúc Minh Lãng đã đi trước một số nhân vật có cấp bậc thần minh khác rồi.
Nhưng điều này cũng chẳng chứng minh được điều gì, nếu như bản thân vẫn không thể tìm được con đường phong thần thì cuối cùng sẽ trở thành giống với đám mê thất giả mà thôi, chỉ có thể nghĩ hết mấy cái cách kỳ quái nào đó để đảm bảo tu vi của mình không bị giảm xuống mà thôi, vững vàng rời khỏi Long Môn.
"Ta biết ta không thích hợp đánh đánh giết giết, cũng biết đi con đường này sẽ phải chịu chút khuất nhục nhưng thật không ngờ thật sự có lúc ta gặp phải tình huống khó chấp nhận được như vậy, xem ra đạo hạnh của ta còn chưa đủ, không đủ sợ hãi, không tự lượng sức mình, lão sư phụ trước khi chết còn xua xua tay với ta, ý bảo ta không nên vọng động..." Bồng Thần khổ sở nói.
"Không sao cả, cứ kiên trì với trái tim của mình, chung quy cũng có thể đắc đạo, không cần phải... vì gặp phải một vị thần thối nát như vậy mà nổi giận." Chúc Minh Lãng an ủi nói một câu.
"Cái này tặng cho ngươi, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi." Bồng Thần lấy ra một loại quả có lớp lân dày, nói với Chúc Minh Lãng.
"Đây là cái gì?" Chúc Minh Lãng nghi ngờ hỏi.
"Thứ có thể giúp ngươi tăng tu vi! Dường như không chỉ là tu vi trong Long Môn này, lão sư phụ nói, vật này vô cùng trân quý, khá hiếm thấy trong Long Môn, đây là do ta tình cờ hái được." Bồng Thần nói.
Chúc Minh Lãng nhìn quả tu vi đặc biệt này, trong lúc nhất thời cũng chưa có lấy lại tinh thần.
Thì ra trong Long môn còn có loại bảo vật giúp mình đề thăng tu vi như này!
Đây đúng là trân phẩm!
"Vậy thì ngươi..." Chúc Minh Lãng do dự một hồi.
"Ngươi không đến thì thứ này sẽ rơi vào tay tên bạo thần kia thôi, một người tán tu như ta không có khả năng khiến cho trời đất có quy củ, trật tự gì cả, cũng không có năng lực chống lại với bạo thần đáng sợ, nhưng từ tận đáy lòng ta hy vọng, sau này thế giới này sẽ có càng nhiều thần minh có quy tắc như ngươi." Bồng Thần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói hết những lời trong lòng.
"Được rồi, tính cách của ngươi như này thì sao mà trở thành thần tuyển được thế..." Chúc Minh Lãng nói.
"Aizz, ta cũng không muốn nhưng ai cũng nói ta có thiên phú dị bẩm, là thần minh chuyển thế, thế nhưng ta chậm chạp, làm việc gì cũng có cảm giác sợ hãi, càng không thích tu luyện những thần thông cường đại."
"Bây giờ ta cũng chỉ là một người tìm kiếm bình thường, nếu sau này may mắn leo lên được tầng cao hơn, ta sẽ bảo kê cho ngươi!" Chúc Minh Lãng nói.
"Sau này hãy nói, cứ để sau này hãy nói, ta đổi một nơi khác an toàn hơn, phát huy rộng rãi giáo đồ của sư phụ! Chỉ mong lão sư phụ về thế giới bên kia có thể được bình an." Bồng Thần bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Không có chuyện gì, với đạo hạnh của ông ấy thì tu vi hẳn cũng chẳng quan trọng, chỉ cần tạo phúc một phương là lại có thể tấn thăng lên..." Chúc Minh Lãng nói.
Nguồn năng lượng mà linh châu quả mang lại còn nhiều hơn linh mễ, nửa túi quả này ít nhất có thể duy trì tu vi của đám rồng đông đúc của Chúc Minh Lãng trong một tháng.
Đương nhiên, quả lân dày mới là vật hiếm có nhất, Chúc Minh Lãng đưa nó cho Nữ Oa Long, để cho một người hiện tại đang cần tu vi và linh vốn như nàng có thể tăng tiến thêm bước nữa, như vậy thì sau khi Nữ Oa Long rời khỏi Long Môn trên cơ bản liền có thể bước gần đến vị trí của một thần minh!
Nhờ hậu lân quả, tu vi trong Long Môn của Nữ Oa Long đã trực tiếp tăng đến chuẩn Thần cấp, xét về thực lực hẳn là bất phân thắng bại với Bạch khởi.
Như vậy, Kiếm Linh Long, Bạch khởi, Nữ Oa Long đều đã đạt chuẩn Thần cấp, còn có Thiên Sát Long bán thần cấp...
Cũng khó trách Hoa Thù bị áp chế tu vi thì không dám tuỳ tiện giao thủ với Chúc Minh Lãng, chắc hẳn Hoa Thù đã nhận ra Chúc Minh Lãng không phải là một tên kiếm tu đơn giản như vậy, nhất là khi tu vi mà Kiếm Linh long thể hiện ra đã đạt đến mức chuẩn thần rồi.
"Ban nãy có phải ngươi động sát tâm không?" Cẩm Lý hỏi.
"Ừ, cơ hội khó mà có được, nhưng sau khi ta đến gần hắn thì mới cảm nhận được tu vi của hắn đã đạt được chính thần, phần thắng không lớn, mới dễ dàng để hắn bỏ đi như vậy." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Có chút đáng tiếc, ngươi ở trong Long Môn, đi qua đi lại trước mặt nhiều thần linh như vậy, gặp phải kẻ nào có ân oán thì quả thực có thể một là không làm hai là làm cho đến cùng, đương nhiên, những vị thần minh chính thần cũng không phải chỉ ngồi không, dưới tình huống không nắm chắc, bọn họ nhất định sẽ không đi lung tung trong Long Môn, vẫn nên cân nhắc chu toàn." Cẩm Lý thành thành thật thật nói.