Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 86: Họa thành (2)

Chương 86: Họa thành (2)




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Lông vũ của nó cũng đang dần thay đổi, lông vũ mềm mại tinh tế màu xanh lục ban đầu dần dần trở nên cứng như sắt, rồi màu sắc cũng dần biến thành xanh lam như lá cây tùng, số lượng dày đặc. (Note: Cây Tùng: cây thông)

Nhìn ra được đôi cánh đầy những sợi lông cứng cáp của nó khi dựng thẳng đứng lên sẽ không khác gì thiết phiến đầy sát khí, nếu nó giương cánh lướt qua, khả năng ngay cả đá cứng cũng sẽ bị cắt làm đôi!

Ngay từ đầu Chúc Minh Lãng đã chú ý, ngoại hình của Tiểu Thanh Trác thời kỳ ấu niên và ca ca của nó hoàn toàn khác biệt, thậm chí thời gian trôi qua nó tiến hóa đến trưởng thành kỳ, Tiểu Thanh Trác cũng dần phát triển theo một phương hướng đặc biệt.

Da thịt của nó như ngọc với nhiều đường vân gỗ, lông vũ như lá sắt, cái đuôi càng hoa lệ hơn so với một vài loại tước linh, toàn thân trên dưới thỉnh thoảng sẽ nổi lên một loại ánh sáng màu xanh lam thần thánh, ánh sáng đó giống như một lời chúc phúc độc đáo .... . .

Về phần đôi đồng tử dựng thẳng của nó lại càng thêm huyền bí, nó có thể dùng ánh mắt điều khiển tất cả thực vật trong rừng rậm, ngay ở thời kì Ấu Niên nó đã cho thấy năng lực chưởng khống Thánh Lâm vượt mức bình thường, nhìn Tiểu Thanh Trác được Ma Châu tẩm bổ không ngừng phát sinh biến hóa, trong lòng Chúc Minh Lãng không khỏi có chút vui mừng.

Từ lúc bắt đầu nhặt được nó bị vứt xuống vách núi, mình đầy thương tích, bất lực như chú cún nhỏ sắp chết, đến bây giờ toàn thân nó tản ra ánh sáng màu xanh, sắp hiện ra nguyên hình chân chính của Thần Mộc Thanh Thánh Long, cuối cùng cũng không uổng công nó chịu đựng những đau khổ, phải giãy dụa, bất khuất trước đó!

"Tiểu Thanh Trác bước vào trưởng thành kỳ, thực lực hẳn là còn mạnh hơn so với Đại Hắc Nha lúc không mặc Thanh Ngân trọng giáp đi." Chúc Minh Lãng bắt đầu có chút mong đợi.

"Úc ~ "

Có lẽ là tiếng lòng của hắn bị Đại Hắc Nha nghe thấy, Hắc Thương Bạo Long phát ra tiếng kêu u oán.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, không phải trong tay chúng ta có một số tiền lớn sao, đều là chuẩn bị để mua Ma Châu cho ngươi đấy, đến lúc đó mua cho ngươi một viên Ma Châu Cổ Long hai ngàn năm, nói không chừng ngươi trực tiếp sẽ thăng cấp thẳng đến Long Tướng cấp." Chúc Minh Lãng vội vàng trấn an trái tim bị tổn thương của Đại Hắc Nha.

Nếu Đại Hắc Nha đạt đến Long Tướng cấp, lại mặc thêm trọng giáp, đoán chừng hiện tại có thể đọ sức với Bạch Khởi một phen.

Nghĩ đến ba con Long Bảo Bảo của mình rất nhanh đều có thể đủ sức tự mình trấn thủ một phương, nụ cười trên mặt Chúc Minh Lãng dần dần trở nên hòa ái như một người cha già.

"Chúc huynh, huynh đang nhung nhớ nữ quân sao, vì sao lại mỉm cười như vậy?" Trịnh Du nhấp một ngụm trà, nhìn Chúc Minh Lãng hỏi.

"Khụ khụ khụ, nghỉ ngơi tốt rồi chứ, chúng ta lên đường thôi." Chúc Minh Lãng che giấu nói.

Đi vào trong chuồng dắt ngựa ra, lúc vừa cưỡi lên ngựa, Chúc Minh Lãng bỗng nhiên nghỉ đến hình thể Tiểu Thanh Trác đang nhanh chóng tăng trưởng bên trong Linh Vực. . .

Tiểu Thanh Trác có huyết thống Sâm La Cự Long, vậy nếu nó tiến hóa đến trưởng thành kỳ thể trạng sẽ đạt đến mức ngang bằng với mẹ nó, nói vậy, về sau hắn sẽ có thể cưỡi Thanh Thánh Long thay đi bộ rồi!

Tốc độ phi hành của phi điểu ngụy long quá chậm, mà cũng vì đã bị thuần hóa nên không có khế ước liên hệ, nhiều khi chúng cũng không quá nghe lời, Chúc Minh Lãng cưỡi cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cho nên lần này đi đến thành Thanh Lưu hắn lựa chọn cưỡi ngựa.

Cưỡi ngựa tốc độ có hạn, còn phải đi qua quan đạo, cũng có rất nhiều phiền phức, nhưng vừa nghĩ tới không bao lâu sau mình có thể cưỡi Thanh Thánh Long bay lượn trên trời cao, khóe miệng hắn càng không kiềm chế được vểnh lên!

Lúc này mới có chút phong phạm Mục Long sư nên có!

. . .

Hồng Liên Thành, những đóa Hỏa Hồng Liên, một đóa lại tiếp một đóa tranh nhau đua nở, đung đưa duyên dáng trên dòng sông dưới cổng thành.

Hồng Liên hoa bốn mùa đều rực rỡ như liệt diễm, đẹp không sao tả xiết, xem như một trong những cảnh sắc độc đáo nhất của Hồng Liên Thành, rất nhiều lữ khách thượng du thành đều mộ danh mà tới. . .

Đổi lại những năm trước, trên con sông bên ngoài tòa thành này đã sớm đầy người thưởng thức Hồng Liên, bây giờ chỉ vì vụ án yêu quái ăn thịt người, Hồng Liên Thành phồn hoa cũng lộ ra mấy phần quạnh quẽ, chỉ có từng đoá từng đoá hỏa liên hoa vẫn nở rộ giữa mùa đông là không thay đổi, xinh đẹp động lòng người.

Trên cây cầu gỗ dài, một nam tử gương mặt hơi đen chậm rãi đi vào trong nội thành, hắn trông thấy một sông đầy Hồng Liên Hoa, bước chân không khỏi ngừng lại, lẳng lặng thưởng thức một hồi.

Thật lâu sau, hắn mới tiếp tục đi vào trong nội thành, nhìn đường phố vẫn phồn hoa như lúc ban đầu, Triển Ngạn lại một lần nữa ngừng chân, ánh mắt liếc nhìn những du khách ăn mặc khác thường đi qua bên cạnh..

Rất nhanh, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên các cửa hàng hai bên đường, cửa hàng vàng bạc, trà lâu cao lớn, những tòa gác cao xây dựng phi thường khí phái, còn có thành lâu tráng lệ. . .

Do dự một hồi, Triển Ngạn vẫn đi về phía trước, chỉ là bước tiến của hắn chậm đi rất nhiều so với lúc ban đầu.

"Khách quan, mời vào bên trong ngồi?"

"Trâm ngọc thượng hạng, trâm ngọc thượng hạng đây, đến xem, đến xem đi!"

"Mứt quả, mứt quả. . . Xiên này không bán, là để dành cho khuê nữ nhà ta."

"Ngay cả một cái bánh nướng mà cũng trả giá nữa, hai đồng tiền liền là hai đồng tiền, không bớt!"

Triển Ngạn tiếp tục đi về phía trước, phồn hoa ồn ào náo động của thành thị xung quanh hắn không có gì khác biệt so với bình thường, chỉ là cuối cùng Triển Ngạn vẫn cảm thấy có một điều gì đó cổ quái mà hắn không cách nào nói rõ.

Đến tột cùng chỗ nào xuất hiện vấn đề?

Hắn nói không rõ.

Từ khi tiến vào tòa thành này, hắn ngửi được mùi mực cực kỳ nồng đậm, rõ ràng gầm đó cũng không có cửa hàng bán mực, bán tranh chữ, nhưng mùi mực này giống như phát ra từ khắp mọi nơi. . .

Đột nhiên, nền gạch phía trước xuất hiện một chút rung động cổ quái, những rung động lan truyền theo con đường chính vào thành phố dọc theo những viên gạch màu xanh lam và những tòa nhà màu xám, giống như là một gợn sóng trên mặt hồ, một vòng lại một vòng tản ra trên nền gạch đá!

Khi những rung động này lan tràn đến hai hàng ngói xanh xám, ngay cả nhà lầu cửa hàng cũng chập chờn trùng điệp lên nhau, dường như những gì hắn nhìn thấy trước mắt chính là cái bóng phản chiếu trong nước, thật khó có thể tưởng tượng nổi!

Chợt xung quanh hắn, người đi đường, chủ quán đột nhiên dừng lại.

Ồn ào náo động trong nháy mắt này cũng triệt để dừng lại.

Chỉ còn một lữ nhân duy nhất đi tới trước mặt hắn, người này ăn mặc bạch y, dáng vẻ như thư sinh, vội vàng đi qua trước mặt Triển Ngạn.

Nhưng vừa đi qua, thư sinh này đã chìm vào bên trong gợn sóng dưới chân.

Không ngờ hắn hóa thành một bãi mực nước!

Triển Ngạn quay đầu nhìn lại phía sau lưng.

Con đường phía sau, phố xá phía sau, người đi đường phía sau, thành lâu phía sau. . .

Không biết từ khi nào đã biến thành một bức họa to lớn, miêu tả mọi vật từ khái quát đến rõ ràng sinh động!

Mà chính hắn là một người sống sờ sờ, càng chẳng biết tại sao lại đặt mình vào bên trong tòa họa thành được vẽ bằng mực nước sống động như thật này!

. . .

Ps: Xin lỗi mọi người, hôm nay máy tính xảy ra chút vấn đề nên đến tận bây giờ mới đăng chương mới được, những chương sau đó đã ok cả rồi, nhưng mà để trưa mai sẽ up lên một thể nhé!!! Bây giờ mà thức khuya quá thì sợ mai không dậy đi làm được!!!

Hy vọng mọi người thông cảm a, ngày mai nhất định sẽ bù đủ chương!!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch