Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Thần Ký

Chương 110: Thanh lâu trong hẻm Hoa

Chương 110 : Thanh lâu trong hẻm Hoa



Sau gần nửa canh giờ, con chim đen mào đỏ khổng lồ liền chạy đến kinh thành, Tần Mục nhìn về phía trước, trong lòng hơi chấn động, khi hắn thấy thành Giang Lăng, trong lòng đã cực kỳ chấn động, mà kinh thành trước mặt lại mang cho hắn chấn động còn muốn vượt quá thành Giang Lăng.

Thành Giang Lăng là xây trên dòng Kim Giang, cách mặt nước ba mươi trượng, có thể nói là đồ sộ.

Mà kinh thành này lại nằm trên dãy núi tựa như một con rồng lớn, hơn nữa không phải một dãy núi, mà là chín dãy núi.

Chín dãy núi như chín con rồng nằm rạp phía trên một bình nguyên, vị trí kinh thành tại nơi tụ hợp lại, chín con rồng châu đầu, nơi đầu rồng gặp nhau, đó là kinh thành.

Bực khí thế bàng bạc này, trước tiên liền muốn vượt quá thành Giang Lăng xây trên Kim Giang rất nhiều. Cũng khó trách Duyên Phong Đế chẳng để ý gì đến lời giải thích về cái gọi là thành Giang Lăng mới xây trên đầu rồng, cắt đứt Long mạch, kinh thành vốn là Cửu Long Chí Tôn, còn cần lưu ý đến thành Giang Lăng mới xây đè lên một con rồng của quốc sư Duyên Khang sao?

Chín con rồng bảo vệ quanh kinh thành, mà khoảng cách kinh thành ba mươi dặm còn có bốn doanh trại quân binh, mỗi một doanh trại cũng giống như là một thành thị khổng lồ vậy, cách doanh trại hai mươi dặm còn có tám huyện thành, tuy là huyện thành, nhưng lại có thể so với thành thị.

Tám huyện thành này được xây dựng bên cạnh một dòng sông lớn, đây là con sông lớn thứ hai của Duyên Khang quốc, Đồ Giang, giao thông thuỷ bộ cực kỳ nhanh và tiện lợi. Con sông lớn nhất là Dũng Giang, bắt nguồn từ Đại Khư.

Tuy chỉ là con sông lớn thứ hai nhưng Đồ Giang lại còn có tên gọi là Long mạch Duyên Khang, là Long mạch chính thống, mà Kim Giang là Long mạch đồn đại chứ kỳ thực rất nhiều người trong triều đình đều không đồng ý quan niệm này.

Tần Mục nhìn ra xa, kinh thành với khí tượng Cửu Long hợp lưu rất là phi phàm, không hổ là nơi thiên tử thống trị thiên hạ.

"Kinh thành lại vẫn còn giấu binh trong núi!" Tần Mục nhìn dãy Cửu Long xa xa, mơ hồ nhìn thấy khí tức chiến tranh, kinh ngạc nói.

Mấy tướng sĩ trên lưng chim cũng kinh ngạc tương tự, dồn dập nhìn về phía hắn, một người trong đó nói: "Tiểu huynh đệ có người ở trong quân? Lại còn biết trong núi ẩn giấu binh lính."

Tần Mục không hề trả lời, hắn có thể nhìn ra bên trong Cửu Long sơn mạch ẩn giấu thiên quân vạn mã là bởi vì Thần Tiêu Thiên Nhãn của hắn, trong Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp người mù truyền thụ cho hắn có Vọng Khí thuật.

Cái gọi là vọng khí chính là quan sát số mệnh.

Như chỗ đóng quân quy mô lớn của kinh thành, khí tức chiến tranh dùng để trấn áp số mệnh đế quốc, tự nhiên không gạt được con mắt của hắn.

Kỵ binh cung tiễn đưa bọn họ đến trước cổng kinh thành liền cáo từ rời đi, Tần Mục và Vệ Dung ở cửa thành kiểm tra thư tiến cử, đi vào kinh thành, dưới chân thiên tử đương nhiên là phồn hoa đến cực điểm, tuy Tần Mục từng tới thành Giang Lăng, sự phồn hoa của thành Giang Lăng khiến hắn mở mang tầm mắt, mà kinh thành lại là một cảnh tượng khác.

Nơi này phồn hoa, nhưng cũng không hề có sự tính toán chi li của thương nhân, không chỉ có của cải tích lũy, mà càng nhiều chính là một loại căn nguyên văn hóa.

Lầu các, phòng ốc nơi này rất có ý vị, kỹ xảo điêu khắc sư tử đá ở lề đường cũng rất là cầu kỳ, câu đối trên cửa gia đình giàu có cũng có thú vị khác, còn có thần giữ cửa dán trên cửa từng nhà cũng có một loại cảm giác kỳ diệu, tựa hồ những môn thần này thật sự có thể sống lại ngăn cản yêu ma quỷ quái.

Thấy mầm biết cây, xem một chiếc lá có thể biết được là mùa xuân hay mùa thu, xem rãnh nước mà biết biển cả, Tần Mục quan sát bốn phía, biết rõ sự đáng sợ của đế quốc này.

Mấy người trưởng thôn đã từng nói, Duyên Khang quốc là môn phái ngụy trang thanh quốc gia, hiện tại hắn mới biết môn phái này mạnh mẽ cỡ nào!

"Tần huynh đệ có chỗ đặt chân hay không?"

Vệ Dung mời nói: "Nếu như không có, không ngại đi phủ Quốc công ở lại mấy ngày. Đợi Thái học viện mở ra, chúng ta lại đến tham gia thi vào Thái học."

Tần Mục chần chờ một lát, lắc đầu nói: "Ở kinh thành ta cũng có đồng hương quen biết, chuẩn bị đến đó nhờ vả, Vệ Dung huynh, chúng ta chia tay ở đây thôi."

Vệ Dung chỉ đành coi như thôi, nói: "Ngươi ổn định xong, có thể sai người đi phủ Quốc công thông báo ta một tiếng."

Tần Mục cười nói: "Nhất định. Đúng rồi Vệ Dung huynh, nơi nào có thanh lâu?"

Sắc mặt Vệ Dung quái lạ: "Không nhìn ra Tần huynh đệ còn là một người... người phong nhã, yêu thích giọng điệu này. Thanh lâu lớn nhất kinh thành liền ở hẻm Hoa, ngươi đi theo đường Phượng Hoa, tới cuối đường quẹo phải, lại qua ba con đường liền có thể thấy hẻm Hoa. Trong hẻm Hoa, thanh lâu tốt nhất gọi là Thính Vũ các, khặc khặc, đừng hỏi làm sao ta biết, ta chưa bao giờ đi qua nơi đó... Bảo trọng thân thể!"

Tần Mục buồn bực, đi thanh lâu là giọng điệu gì? Hơn nữa liên quan gì đến thân thể?

Hai người chia tay.

Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi đi về phía trước, dọc theo đường Phượng Hoa đi vào trong.

"Đây không phải thanh lâu rồi... "

Bên trong hẻm Hoa, Tần Mục nhìn lầu các hai bên, trong lòng buồn bực. Nơi này ngói màu xanh, thế nhưng lầu lại là màu đỏ loét, trước cửa còn treo đèn lồng.

"Tiểu ca ca tới chơi đi!" Có vài tiểu tỷ tỷ ở trên lầu vẫy tay với hắn.

"Mục công tử, ngươi biết các nàng?"

Hồ Linh Nhi buồn bực nói: "Các nàng kêu gọi rất nhiệt tình đấy!"

"Lần trước ta đi Tương Long thành cũng thế, có vài tỷ tỷ rất nhiệt tình, kỳ quái là không quen."

Tần Mục đi vào bên trong, nhìn bảng hiệu ven đường, hẻm Hoa này rất sâu, bảy quanh tám quẹo, đến bên trong liền không còn náo nhiệt như thế, cô nương nơi này rất rụt rè, ôm tỳ bà tựa bên cửa sổ, tỳ bà che nửa mặt, nhẹ nhàng biểu diễn, yên lặng sụt sùi.

Lại đi vào trong, tiếng đàn trầm thấp truyền đến, Tần Mục nhìn vào trong cánh cửa mở rộng, chỉ thấy trong sân có lụa mỏng lay động, mấy thiếu nữ chạy tới chạy lui trong màn trướng bằng lụa mỏng, còn có cô gái chính đang điều chỉnh thử dây đàn.

Lại đi vào phía trong, có vài cô gái luyện tập ca vũ ở trên lầu, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười giòn tan như chuông reo, rất là đẹp đẽ đáng yêu. Mà khách đến đoạn hẻm này đã không nhiều nữa, trong sân thỉnh thoảng đi ra một hai thanh niên, thật giống là chủ nhân nơi này vậy, có cô gái dịu dàng sửa sang quần áo, lưu luyến tạm biệt.

Chỉ là thanh niên từ bên trong đi ra nhìn thấy Tần Mục đều che mặt lại, tựa hồ sợ bị người nhận ra.

Tần Mục buồn bực, từ nhà mình đi ra chứ có phải làm chuyện tai tiếng gì mà lại phải che mặt?

"Người thành phố thật là kỳ quái."

Hắn đi sâu vào hẻm Hoa, nhìn thấy một tòa lầu các, viết mấy chữ Thính Vũ các. Cửa lầu các này đóng chặt, chẳng qua thoạt nhìn sân nhỏ rất sâu, rất là yên tĩnh.

Tần Mục tiến lên gõ cửa, sau một lát nghe được tiếng bước chân vội vã, một âm thanh con gái mềm mại uyển chuyển truyền đến: "Đến đây, đến đây."

Bên trong truyền đến tiếng kéo then cửa, tiếp theo cánh cửa mở ra một cái khe, một cô gái sau cửa thò đầu ra, nhìn thấy Tần Mục, hiếu kỳ nói: "Khách quan, ngươi tìm ai?"

Tần Mục khách khí nói: "Phó Khánh Duẫn có ở đây không?"

Cô bé gái kia kéo nửa bên cửa ra, cười nói: "Xin hỏi công tử tên gì? Để ta đi vào thông báo."

"Ngươi nói cho nàng, ta họ Tần."

Cô bé kia khép cửa lại, tiếng bước chân xa dần, hẳn là đi thông báo. Sau một lát, cánh cửa lần thứ hai mở ra, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là đường chủ Thanh lâu Phó Khánh Duẫn, nhìn thấy Tần Mục không khỏi vừa mừng vừa sợ: "Cuối cùng công tử cũng đến rồi! Mau mau, xin mời vào! Bọn tỷ muội, còn không lo pha trà? Công tử đến rồi!"

"Công tử đến?"

Bên trong truyền đến âm thanh của một đám thiếu nữ, rất là trong trẻo, ríu ra ríu rít như tiếng chim nhỏ tán gẫu trên chồi non mùa xuân vậy, trước mắt Tần Mục quần áo xanh, lục, hồng tung bay, các thiếu nữ bên trong Thính Vũ các dồn dập đi ra, nghênh đón hắn, làm hắn hoa cả mắt.

Mỗi một cô gái của Thính Vũ các đều mang đặc sắc riêng, có cô "nhuyễn ngọc ôn hương", có cô lạnh như băng, có cô mềm mại quyến rũ, có cô nhiệt tình như lửa, có thể nói là muôn hoa thắm đượm mê mắt người nhìn.

Phó Khánh Duẫn vội vàng nói: "Đi ra, đều đi ra! Công tử lặn lội đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi, các ngươi không nên quấn quít công tử! Còn không mau dâng trà?"

Những cô bé này như là một đàn bướm tản đi, có cô đi lấy nước, có cô đi rửa đĩa trà, có cô lại đốt đèn nấu nước. Tần Mục lập tức cảm thấy áp lực giảm bớt không ít, thở phào nhẹ nhõm, Phó Khánh Duẫn dẫn hắn đi vào nhã các, nói: "Những cô nương này đều ít được quản giáo, công tử đừng trách. Bên ngoài dần dần binh hoang mã loạn, có chút nguy hiểm, trên đường đi hẳn là công tử đã gặp phải không ít biến cố?"

Tần Mục cười nói: "Xác thực gặp phải chút phiền toái nhỏ, cũng may hữu kinh vô hiểm. Ngươi thông báo cao tầng trong giáo, để bọn họ thông báo tổ sư."

Phó Khánh Duẫn cười dài nói: "Tổ sư đã chờ công tử lâu rồi. Kỳ thực Tổ sư đã dặn dò chúng ta, chỉ cần gặp được công tử, liền đưa công tử đi gặp ông ấy."

Có cô gái tới dâng trà, lén lút đánh giá Tần Mục vài lần, cười hi hi.

Tần Mục mỉm cười đáp lại, buồn bực nói: "Duẫn Nhi tỷ, ta đến đâu gặp ông ấy?"

Cô bé kia nghe Tần Mục gọi Phó Khánh Duẫn là Duẫn Nhi tỷ, lại cười ha ha.

Phó Khánh Duẫn trừng nàng một cái, đuổi nàng ra ngoài, cười nói: "Tự nhiên là đi Thái học viện, mời công tử uống trà."

"Thái học viện?"

Tần Mục kinh ngạc, chung trà đã nâng lên nhưng quên uống, Thái học viện không phải chỗ sĩ tử đi học sao? Vì sao lại đi Thái học viện gặp thiếu niên Tổ sư?

"Công tử không biết?"

Phó Khánh Duẫn cười nói: "Tổ sư là Quốc tử Đại Tế Ti* của Thái học viện, là quan tam phẩm của Duyên Khang quốc, quản lý Thái học viện, tự nhiên ở tại Thái học viện. Tuy thái học sĩ của Thái học viện có tiếng là môn sinh của Thiên tử, nhưng trên thực tế phải nói là môn sinh của Tổ sư mới đúng."

* quốc tử Đại Tế Ti: chức quan thời Đường.

Tần Mục giật mình trong lòng, toàn bộ thái học sĩ của Thái học viện đều là môn sinh của thiếu niên Tổ sư?

Quốc sư Duyên Khang và Duyên Phong Đế lại dám giao cái chức quan này cho Tổ sư của Thiên Ma giáo? Lẽ nào liền không sợ đuôi to khó vẫy sao?

Phó Khánh Duẫn tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: "Tổ sư du hí nhân gian, cũng không ai biết thân phận chân thật của ông ấy. Kỳ thực lão nhân gia người đức cao vọng trọng, từ thời Tiên Đế cũng đã là thế ngoại cao nhân vang danh thiên hạ, rất là thần bí. Mặc dù là quốc sư Duyên Khang cũng từng thỉnh giáo lão nhân gia người, cũng là quốc sư Duyên Khang dốc hết sức đảm bảo, để lão nhân gia người làm Quốc tử Đại Tế Ti của Thái học viện."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch