Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Thần Ký

Chương 184: Điều quỷ khiển thần

Chương 184 : Điều quỷ khiển thần



Khói đen càng lúc càng dày đặc, hiện tại là ban ngày, thế nhưng lại như là buổi tối. Đám người Tần Mục còn có thể gắng gượng phân biệt được phương hướng, ngẩng đầu nhìn lên vẫn có thể nhìn thấy mặt trời, tuy nhiên mặt trời kia không một chút chói mắt, như là một vầng sáng hình tròn mờ mờ trong bóng tối, còn mờ hơn ánh sáng của mặt trăng rất nhiều.

Bọn họ nhìn chung quanh, chỉ có thể nhìn thấy núi xanh đã biến thành núi đen mờ mịt.

Phía sau truyền đến âm thanh huyên náo, có người kêu lên: "Chạy mất mấy tên rồi, là ba nam ba nữ, còn có một con sư tử lớn... Các ngươi đừng đi vội, nhặt đầu của ta lên với! Mau trở lại —— "

Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, nhìn về phía Thẩm Vạn Vân.

Thẩm Vạn Vân hiểu ý, phi kiếm trong hộp kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ, nhanh chóng đào một cái rãnh thật dài trên mặt đất, vừa người nằm xuống. Lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện người chết sống lại kỳ lạ này, bởi vậy có chút thất kinh, mà hiện giờ đã bình tĩnh lại.

Tần Mục phất phất tay áo, cuốn đám đất bên cạnh lên, chôn Thẩm Vạn Vân xuống.

Mọi người đi về phía trước, chưa được bao xa thì sau lưng truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết.

"Có người nấp trong đất đánh lén chúng ta!"

"Đầu của ta bị chém đứt, ai nhìn thấy đầu của ta đâu không?"

"Ngu ngốc câm miệng! Đầu của ngươi không còn ngươi nói chuyện như thế nào hả?"

"Thì ra là vậy. Chẳng trách ta tìm nửa ngày cũng không thấy."

"Vị sư huynh kia thấy chân ta đâu không? Làm phiền cái, cảm động đến rơi nước mắt."

...

Tần Mục bảo Long Kỳ Lân dừng lại, Thẩm Vạn Vân lập tức đuổi kịp, nói: "Đã không còn ai theo dõi. Chúng ta đi mau."

Đột nhiên, trong sương mù lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng ca, tiếng ca này càng quỷ dị hơn tiếng ca truyền đến từ mặt sông lúc nãy, không trầm bỗng du dương mà rất là cứng nhắc.

Tần Mục bảo bọn họ tạm thời dừng lại, lặng yên lẻn qua, sau đó nhìn thấy mấy tên đang ngâm xướng kia.

Đó là mấy cỗ "thi thể" đang ca hát, làm phép, đang triển khai Khiên Hồn Dẫn trong núi rừng tối tăm. Thân thể của bọn họ rách rách rưới rưới, làm phép trong bóng tối, rất là kỳ lạ.

"Người chết làm phép?"

Tần Mục hơi run run, đột nhiên nghĩ đến thần thông của Cửu U môn, có chút cảm giác đột phá giới hạn sống và chết.

Nếu nghiên cứu loại này thần thông đến mức tận cùng, có đánh vỡ được giới hạn sống chết, đạt đến sống mãi muôn đời hay không đây?

Thần thông của Cửu U môn hiện giờ còn xa, còn lâu mới được gọi là vĩnh sinh bất diệt, bọn họ chỉ là dẫn dắt hồn phách của người chết từ cõi âm trở lại, để cho hồn phách ở tạm trong thân thể từng người.

Bọn họ nhất định phải không ngừng khống chế Khiên Hồn Dẫn, nếu dừng triển khai Khiên Hồn Dẫn, chỉ sợ hồn phách của bọn họ sẽ bị kéo về cõi âm, thật sự chết đi.

"Chẳng trách những thi thể này cũng đang sử dụng Khiên Hồn Dẫn."

Tần Mục thầm nghĩ: "Nhất định là phải không ngừng triển khai Khiên Hồn Dẫn mới có thể để cho bọn họ tiếp tục hành động. Mấy người chết này, tu vi không yếu, tốt nhất vẫn là tránh xa."

Hắn không làm kinh động mấy người chết này, lại lặng lẽ lui về, nói: "Chúng ta đổi hướng khác."

Chưa đi được bao xa, bọn họ lại gặp phải một đám đệ tử Cửu U môn đang làm phép khác, ngoài những đệ tử Cửu U môn đã chết này thì hắn còn nhìn thấy mấy tên đệ tử của Thi Tiên giáo, cũng đang điều khiển thi thể, khắp nơi vây bắt quân sĩ từ trong thành chạy ra, từng con từng con phi cương chân đạp giấy vàng bay trên không trung.

Tần Mục cau mày, lại đổi một hướng khác: "Chúng ta đi Lộc Sơn. Thi thể của Cửu U môn chôn ở nơi đó, từ nơi đó sống lại giết vào huyện thành, chắc chắn nơi đó không có ai!"

Trong lòng mọi người vô cùng căng thẳng, trong khói đen lúc này đâu đâu cũng có người của Cửu U môn và Thi Tiên giáo, Thi Tiên giáo bị Ngu Uyên Sơ Vũ diệt trừ tận gốc, đoán chừng thi thể đệ tử của giáo phái này cũng bị chôn ở gần đây, lần này Cửu U môn tiện thể làm cho bọn họ cùng sống lại.

Đương nhiên, lần nầy Cửu U môn có chuẩn bị mà đến, đánh Ngu Uyên Sơ Vũ không kịp trở tay, theo tình huống như thế tiếp tục phát triển, chỉ sợ Lệ Châu cũng nguy hiểm.

Tần Mục thầm nghĩ: "Sau lưng Cửu U môn chắc chắn có một tên lòng dạ độc ác, vì thắng lợi không chừa thủ đoạn nào, thậm chí ngay cả nhiều đệ tử Cửu U môn như vậy cũng có thể hi sinh!"

Bọn họ đi tới Lộc Sơn, quả nhiên nơi này không có người nào, khói đen cũng rất nhạt.

Đám người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết dần dần yên lòng, chỉ cần vượt qua ngọn núi này, ra khỏi phạm vi khói đen bao phủ, liền tạm thời xem như là an toàn.

Đột nhiên, trong núi truyền đến tiếng ngâm nga du dương trầm bổng, trong lòng mọi người lại căng thẳng lên, nhìn về phía Tần Mục.

Tần Mục khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Tiếng ngâm này không đúng, không phải Khiên Hồn Dẫn, mà là một loại pháp thuật khác."

Mấy người Việt Thanh Hồng nghe không ra tiếng ca này có cái gì không giống, bọn họ không nghiên cứu Khiên Hồn Dẫn của Cửu U môn, Tần Mục thì lại nghiên cứu qua môn thần thông này nên nghe ra một vài chỗ không đúng.

"Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi xem xem!"

Tần Mục dặn dò một tiếng, lặng yên không một hơi thở đi về hướng tiếng ngâm nga kia, đến khi tới gần tiếng ngâm nga thì bước chân Tần Mục càng lúc càng nhẹ, chỉ thấy khe núi phía trước có một cái tế đàn, trên tế đàn có mười mấy nam nữ đạo nhân đang làm phép.

Tế đàn kia được dựng lên từ từng bộ từng bộ khung xương, dài rộng ngang nhau, mỗi bộ khoảng ba trượng sáu, ba trượng bảy, mà bên trên tế đàn thì lại dùng xương sọ lát thành một mặt phẳng, từng góc Đông, Nam, Tây, Bắc đều có cắm một lá cờ trắng, trên lá cờ trắng còn có phù văn được vẽ từ máu hòa lẫn với chu sa.

Chính giữa tế đàn đứng sừng sững một pho tượng Ma Thần tám cánh tay, một chân pho tượng kia co lại, một cái chân khác bắt chéo lên đầu gối của cái chân co lại kia, tám cánh tay từng đôi một tạo thành hình chữ thập, có bốn khuôn mặt, mỗi khuôn mặt có ba con mắt.

Từng nam nữ đạo nhân này khởi động một cái phù bảo, phù bảo nổi bồng bềnh giữa không trung, phù bảo có rất nhiều mặt, mỗi một mặt đều có một cái phù văn.

Theo lời ngâm xướng của những đạo nhân này, phù văn trên mặt phù bảo không ngừng sáng lên, phù văn phát sáng vừa vặn chiếu vào thân thể của pho tượng Ma Thần kia, mỗi một chỗ được chiếu sáng, liền thấy trên pho tượng Ma Thần này có một cái phù văn sáng lên.

Phù bảo không ngừng chuyển động, thắp sáng từng cái từng cái phù văn trên pho tượng.

Giờ phút này, phù văn trên pho tượng vị Ma Thần này đã được thắp sáng hơn phân nửa.

"Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh!"

Tần Mục hơi chấn động trong lòng: "Đạo thuật của Hồng Sơn phái! Bọn họ là đệ tử của phái Hồng Sơn đã bị tiêu diệt!"

Mười mấy đạo nhân nam nữ này đều là thần thông giả, xem tình hình thì đã khống chế bí pháp Điều Quỷ Khiển Thần ở chỗ này một quãng thời gian rồi, rất rõ ràng là sau khi Hồng Sơn phái bị diệt môn thì mưu đồ phản kích, liên thủ với Cửu U môn và Thi Tiên giáo!

Tần Mục kết hợp với thời gian Cửu U môn gây khó dễ, vừa vặn là lúc sĩ tử Thái học viện tiến vào Lệ Châu và huyện Lộc, điều này nói rõ, có người nắm giữ rất rõ động tĩnh của sĩ tử Thái học viện, thậm chí ngay cả thời gian sĩ tử Thái học viện đi tới nơi này.

Sĩ tử Thái học viện ra ngoài rèn luyện lần này, đều là lựa chọn tinh anh của mỗi cảnh giới, tương lai, những sĩ tử này là muốn trở thành quan chức của Duyên Khang quốc, thay cho một nhóm quan chức từ bên trong mỗi môn phái, mỗi thế gia rời đi.

Đa số quan chức hiện nay đều thuộc về thời đại trước, mà sĩ tử thái học lại là thuộc về thời đại mới.

Nếu một nhóm sĩ tử Tần Mục bọn họ bị một lưới bắt hết, như vậy thời đại mới của quốc sư Duyên Khang sẽ thiếu đi một lượng lớn sức mạnh trung kiên.

"Sĩ tử ra ngoài rèn luyện lần này là ý chỉ của Hoàng Đế, trừ Cố Ly Noãn đã sớm biết chuyện này ra thì chỉ có mấy vị quan nhất phẩm quyền cao chức trọng."

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, bên trong mấy vị quyền thần nhất phẩm này, khẳng định có người đã phản bội.

Hắn rất muốn tiếp tục xem những đệ tử Hồng Sơn phái này làm phép gọi Ma Thần ra sao, tuy nhiên đến khi vị Ma Thần này bị đệ tử Hồng Sơn phái gọi ra thì chỉ sợ đó cũng là giờ chết của bọn họ.

Tần Mục lặng lẽ lui về, nói lại những gì mình thấy cho đám người Thẩm Vạn Vân nghe rồi nói tiếp: "Mười ba tên thần thông giả, bản lĩnh đều không kém. Bọn hắn gọi ra Ma Thần, ai cũng trốn không thoát, nhất định phải diệt bọn hắn trước lúc bọn hắn gọi được Ma Thần, phá hoại tế đàn! Ai dám cùng ta đi giết chết bọn họ?"

"Giết chết thần thông giả?"

Vân Khuyết và Việt Thanh Hồng đều lấy làm kinh hãi: "Hơn nữa là mười ba vị thần thông giả?"

Tần Mục liếc bọn họ một chút: "Các ngươi không dám?"

Vân Khuyết lúng túng nói: "Quả thật có chút không dám, người ta là thần thông giả, hơn nữa còn có mười ba người."

Tần Mục trầm giọng nói: "Không giết bọn họ, đến khi bọn họ gọi ra Ma Thần, không những chúng ta phải chết mà chỉ sợ toàn bộ Lệ Châu đều chết sạch!"

Thẩm Vạn Vân trầm ngâm, hỏi: "Hồng Sơn phái là môn phái pháp thuật à?"

Tư Vân Hương nắm chặt hộp kiếm trên lưng, nói: "Ta nghe trưởng bối nói qua Hồng Sơn phái, môn phái này chuyên tu luyện loại pháp thuật hồn phách, không am hiểu lắm về kiếm pháp và chiến kỹ. Năm đó lúc quốc sư diệt Hồng Sơn phái, chính là dẫn dắt một nhánh thần thông giả chỉ tu luyện kiếm thuật đánh vào Hồng Sơn, tiêu diệt môn phái này! Sau khi Hồng Sơn phái bị tiêu diệt, đệ tử rải rác bên ngoài của bọn họ tu tập pháp thuật chưa chắc sẽ là chính tông, trình độ trên chiến kỹ và kiếm pháp cũng không thể quá sâu."

Tần Mục nói: "Quốc sư sử dụng kiếm thuật giết bọn họ, chúng ta không sử dụng kiếm thuật mà dùng chiến kỹ. Sử dụng kiếm thuật, chúng ta không thể so lại với pháp thuật của bọn họ. Thế nhưng dưới sự cận chiến, thần thông giả tu luyện pháp thuật không kịp triển khai thì sẽ bị chúng ta chém giết! Vạn Vân, Vân Khuyết, Thanh Hồng, chiến kỹ của các ngươi ta đều đã gặp, rất không yếu, có dám hay không?"

Thẩm Vạn Vân trầm giọng nói: "Ngươi dám, ta liền dám!"

Tần Mục nhìn về phía Tư Vân Hương, Tư Vân Hương cúi đầu rụt rè nói: "Vân Hương lấy tiến sĩ thái học như thiên lôi sai đâu đánh đó."

Tần Mục vừa nhìn về phía Việt Thanh Hồng, trong mắt Việt Thanh Hồng lấp lóe ánh sáng, khó có thể áp chế hưng phấn lại: "Ta còn chưa bao giờ từng gặp phải chuyện như vậy, sao có thể không tham dự? Lang Nô, ngươi cũng chuẩn bị kỹ càng!"

Ánh mắt của Tần Mục rơi vào người hòa thượng Vân Khuyết, Vân Khuyết chần chờ một chút, cắn răng nói: "Ta không vào địa ngục thì ai vào? Chơi với ngươi!"

Tần Mục nói: "Chờ ta lao ra đầu tiên, giết lên trên tế đàn mở đường cho các ngươi. Các ngươi đi theo phía sau ta, áp sát người rồi đánh chết, tốc chiến tốc thắng, quyết không thể kéo dài thời gian! Tế đàn dài rộng chừng ba trượng sáu, ba trượng bảy, không gian hẹp như thế, các ngươi nghĩ kỹ chiêu số muốn triển khai trong đầu trước mấy lần đi!"

Việt Thanh Hồng kích động đến hai tay run rẩy, cười nhẹ nói: "Xem ra theo ngươi cũng không tệ, trận chiến đầu tiên liền làm người ta hưng phấn như thế, ta đã có chút đợi không được rồi!"

Tần Mục khom lưng tiến lên, mấy người Thẩm Vạn Vân cùng theo sau người hắn, đến lúc đi tới chỗ khe núi, chỉ thấy phù văn trên mình pho tượng Ma Thần trên tế đàn kia đã sáng gần hết, mười ba đạo nhân nam nữ còn đang khống chế phù bảo, không ngừng đi quanh tế đàn, trong miệng ngâm xướng không dứt, tựa hồ là một loại ngôn ngữ cúng bái cổ xưa.

Trong lòng Tần Mục hơi nhảy, đè xuống kích động muốn lập tức lao ra đánh gãy lễ bái, thấp giọng nói: "Các ngươi quan sát địa hình, quan sát xong rồi, chúng ta liền ra tay. Linh Nhi, ngươi mang theo Long Kỳ Lân đi sang bên kia, phát ra tiếng động hấp dẫn sự chú ý của bọn họ."

Hồ Linh Nhi vội vã mang theo Long Kỳ Lân lặng lẽ vòng qua tế đàn, đi về phía bên phải.

Sau một lát, Việt Thanh Hồng thấp giọng nói: "Quan sát xong rồi!"

Tần Mục phất phất tay, Hồ Linh Nhi lập tức từ trong bụi cỏ nhảy ra, Long Kỳ Lân thì lại rít gào ở phía sau, đuổi theo nàng, tựa hồ đang đi săn.

Mười ba vị đạo nhân trên tế đàn kia đều thất kinh trong lòng, đến khi nhìn thấy hồ ly và Long Kỳ Lân thì một vị đạo nhân cười nói: "Hóa ra là một con sư tử lớn đi săn... "

Lời hắn còn chưa dứt liền thấy ánh đao lóe lên, Tần Mục đã phóng lên tế đàn, hai đao cầm trong tay, tay vung đầu người rơi!

Chiến kỹ, Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch