"Kiếm đường, thông báo mười hai trưởng lão hộ giáo, tám đại đốc tra sứ Thánh giáo, bảo bọn họ đến bờ Đồ Giang ngoài kinh thành."
Tần Mục khép lại hồ sơ, giao tâm đắc về Linh Bảo Bất Động Thiền công mấy ngày nay mình viết cho đường chủ Kiếm đường, nói: "Mấy ngày nay ta nghiên cứu Linh Bảo Bất Động Thiền công, tìm kiếm kẽ hở của nó, đều ghi lại ở đây, bảo bọn họ nhìn trước một chút. Đường chủ các đường không nên vọng động, chờ đợi sự sắp xếp của ta."
Kiếm đường nhận lệnh, đứng dậy rời đi.
Tần Mục gọi Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân, dặn bọn chúng mấy ngày nay ở lại Thái học viện, lại tới cuối hẻm Sĩ Tử Cư, tìm Vệ Dung, hỏi: "Vệ huynh, Vệ Quốc Công trở về chưa?"
Vệ Dung nói: "Vừa mới bình định trở về hôm qua."
Tần Mục nói: "Làm phiền Vệ huynh về nhà một chuyến, nói với quốc công đến Nan Đà cung xem náo nhiệt."
Vệ Dung không rõ, cười nói: "Tuy lão gia tử nhà ta thích tham gia náo nhiệt nhưng không phải náo nhiệt nào cũng sáp lại. Nếu như sự việc không đủ lớn, lão nhân gia người kiên quyết sẽ không đi, ông ấy có thể ồn ào cả kinh thành đều biết! Đến cùng là chuyện gì?"
Tần Mục nói: "Ngươi cứ việc đi, đến đó liền biết."
Vệ Dung buồn bực, xuống núi cùng hắn, Tần Mục và hắn tách ra, đi thẳng tới Thính Vũ các trong hẻm Hoa.
Tần Mục giơ tay, ra hiệu nàng không cần nhiều lời, đột nhiên trong cơ thể hắn truyền đến tiếng nổ vang bùm bùm, xương cốt đổi chỗ, thân thể cũng càng lúc càng cao, biến thành một thanh niên vóc người khôi ngô nhưng có chút thon gầy, tựa như là một Man tộc vùng biên ngoại.
Phó Khánh Duẫn sợ hết hồn: "Tạo Hóa công? Không biết là phần nào trong bảy phần Tạo Hóa?"
Quanh thân Tần Mục tỏa ra màu vàng nhàn nhạt, thay một bộ quần áo khá là quê mùa, từ trong túi Thao Thiết lấy ra Thiên Tràng tháp, Thiên Tràng tháp kia lại cao hơn một trượng, bị hắn nắm trong tay, Thiên Tràng liên tục xoay tròn, có tiếng leng keng, bên trong Thiên Tràng mơ hồ có Phật âm truyền ra.
"Phó đường chủ ngươi ở lại chỗ này, không được vọng động, chờ ta dặn dò."
Tần Mục cầm Thiên Tràng tháp, cất bước đi ra Thính Vũ các, ra hẻm Hoa, tiến về phía Nan Đà cung.
Nan Đà biệt cung vốn là phủ Thái tử Thái sư, Nan Đà tự chính là một môn phái chỉ đứng sau Đại Lôi Âm tự trong Phật môn, sau khi trụ trì Tôn Nan Đà thần phục triều đình thì trên danh nghĩa Nan Đà tự cũng trở thành một phái lớn của triều đình.
Tôn Nan Đà tinh thâm Phật pháp, làm người đoan chính, ghét cái ác như kẻ thù, được gọi là La Hán, được phong làm Thái tử Thái sư, sau khi Nan Đà tự nương nhờ vào triều đình thì nhiều hòa thượng của chùa chiền Phật môn khác cũng nương nhờ vào triều đình, không thể nói là không có công lao của Tôn Nan Đà.
Sau khi Tôn Nan Đà đổi phủ Thái tử Thái sư thành Nan Đà biệt cung thì nơi này liền biến thành nơi giảng đạo quan trọng nhất của Nan Đà tự, rất nhiều nhà sư trẻ tuổi của chùa Nan Đà đều đi tới nơi này nghe giảng, còn có nữ quyến của một vài vương công đại thần cũng có lòng sùng bái Phật, thường xuyên tới nghe giảng.
Tuy nhiên, các nữ quyến thường là phòng xuân cô đơn lạnh lẽo, có vài nữ quyến đến với ý đồ bất chính, mượn danh nghĩa lễ Phật thường cám dỗ những nhà sư trẻ để giải quyết cô quạnh, vài nữ quyến tuổi già nhan sắc tàn phai thì cấp dưỡng cho một vài nhà sư trẻ, thường có hòa thượng ra vào khuê phòng con gái, chuyện này bên trong kinh thành cũng không phải là hiếm thấy.
Cũng có vài hòa thượng già nuôi dưỡng một vài cô gái trẻ, ngày đêm đàn ca vất vả, thật là có chút đáng chê trách.
Mặc dù Tôn Nan Đà biết môn hạ làm bậy, thế nhưng công vụ bề bộn, chức trách rất nhiều, không có thời gian quản lý, dạy dỗ. Lại thêm phong tục trong kinh thành cũng khá thoáng, nữ nhân khá bạo dạn, Thái hậu trong cung cũng có tình nhân, bởi vậy hắn cũng không thèm hỏi đến.
Hoàng đế cũng từng nhiều lần ban hôn cho Tôn Nan Đà, Tôn Nan Đà ba lần cự tuyệt không nhận, tuy nhiên lần thứ tư thì lại nhận, xem như là hòa thượng nửa tăng nửa tục, cũng khó xệ mặt xuống mà chỉnh đốn nếp sống của đệ tử.
Trong Nan Đà biệt cung cũng thường xảy ra chuyện xác thịt, Tôn Nan Đà cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tuy nhiên hắn vẫn ghét ác như kẻ thù, thường không nể mặt quan chức xuất thân từ Ma đạo, quát tháo giữa triều.
Ngày hôm đó, bên ngoài Nan Đà biệt cung truyền đến từng trận ồn ào, những hòa thượng của Nan Đà tự dồn dập chạy ra bên ngoài, không ít đệ tử thân truyền của Tôn Nan Đà cũng tuôn ra phía ngoài, nói: "Bên ngoài có người đang bán báu vật Phật môn! Thiên Tràng bảo tháp, một mạch kế thừa với Linh Bảo Bất Động Thiền công của Nan Đà tự chúng ta, là bảo vật trấn giáo của Nan Đà tự mất tích mấy trăm năm trước!"
Mọi người tới bên ngoài biệt cung, quả nhiên nhìn thấy bảo vật trấn giáo bị mất tích của Nan Đà tự là Thiên Tràng tháp, chỉ thấy rất đông hòa thượng vây thành một vòng tròn, chắn đường phố đến nỗi nước chảy không lọt, còn có vài nữ quyến cũng chen ở bên trong.
Một bảo tháp đứng sừng sững trong đám người, bảo tháp kia là do ngàn cột đá tạo thành, mỗi một cột đá đều được điêu khắc từ ngọc thạch, chia làm bảy tầng, mỗi một tầng đều là những ống tròn có khắc kinh văn, có thể xoay tròn, trong lúc chuyển động kinh văn trên mặt sẽ bắn ra ánh sáng, truyền ra Phật âm.
Bên trong mỗi một cột đá khắc hình Phật này còn cất giấu bảo vật, toàn là các loại bảo bối như lưu ly, chuỗi ngọc, xá lợi, ngọn đèn, hoàng ngọc, mã não.
Ngàn cột đá chồng chất lên nhau tạo thành một toà tháp, đây chính là bảo vật trấn giáo tiếng tăm lừng lẫy của Nan Đà tự, Thiên Tràng bảo tháp, hay còn gọi là Thiên Tràng tháp!
Loại bảo vật này đã sớm mất tích, biến mất trong một cơn biến động, không nghĩ tới lại vẫn có thể tái hiện ở đời sau, một đám tăng nhân Nan Đà biệt cung nhìn thấy đều là mặt đỏ tới mang tai, hận không thể lập tức đi tới đoạt bảo tháp lại.
Tuy nhiên dù sao nơi này cũng là kinh thành, không thể tùy ý làm bậy.
Người bán ra Thiên Tràng tháp kia là một người trẻ tuổi mang dáng dấp của dị tộc, đứng dưới tháp, đang điều khiển Thiên Tràng tháp.
Thiên Tràng tháp vốn là không cao, mỗi một cột đá chỉ cao khoảng ba tấc, thế nhưng được người trẻ tuổi này điều khiển, mỗi một cột đá liền cao tới hơn trượng, toàn bộ Thiên Tràng tháp cao sáu mươi, bảy mươi trượng, rất là kinh người, ngàn cột đá khắc hình Phật xoay tròn, không ngừng có kinh văn lập loè ánh sáng nổi lên, Phật âm cuồn cuộn, rất là tráng lệ.
Âm thanh của man tử dị tộc vang dội, nói: "Báu vật gia truyền của kẻ hèn này chỉ tặng cho người hữu duyên. Ta đến từ thảo nguyên nơi biên ngoại, là Vu sĩ của Lâu Lan Hoàng Kim cung. Bảo bối này là tổ tiên ta truyền xuống, tổ tiên ta cứu được một nhà sư già, lão tăng kia tặng bảo bối này cho tổ tiên ta. Lần này đi tới Duyên Khang quốc là muốn gặp gỡ anh hùng thượng quốc, tìm cho bảo bối này một người hữu duyên."
"Viên Kính sư huynh, đó có phải là bảo vật trấn giáo của Nan Đà tự ta không?"
Một vị hòa thượng nhỏ giọng hỏi hòa thượng mi thanh mục tú bên cạnh, tuy tuổi của Viên Kính sư huynh kia không lớn, nhưng cũng là đệ tử thân truyền của Tôn Nan Đà, địa vị khá cao, theo Tôn Nan Đà tu hành nhiều năm, hiểu rõ lịch sử của Nan Đà tự như lòng bàn tay, gật đầu nói: "Quả thực là bảo vật trấn giáo của Nan Đà tự ta, Thiên Tràng bảo tháp! Trên Thiên Tràng bảo tháp chính là khắc La Hán Nan Đà kinh, được Phật pháp các đời trụ trì gia hộ, muốn làm giả cũng không được."
Ánh mắt hòa thượng Viên Kính lấp lóe, đột nhiên cao giọng nói: "Tên mọi rợ kia, đây là bảo vật của Nan Đà tự ta, mau mau trả lại!"
Tần Mục liếc hắn một cái, nói: "Hòa thượng, bảo vật này chính là được cao tăng tặng cho, nếu đã tặng cho nhà ta thì chính là của ta. Bảo vật này của ta chỉ tặng hữu duyên."
Đột nhiên, một hòa thượng tuổi còn trẻ khác cười nói: "Làm sao mới xem là người hữu duyên?"
Hòa thượng Viên Kính nhìn về phía hắn, tinh thần tập trung cao độ. Hòa thượng trẻ tuổi này cũng mi thanh mục tú, chính là một tên đệ tử khác của Tôn Nan Đà, hòa thượng Viên Phong, hai người vì tranh giành một cô gái, thường có khoảng cách, không ít lần âm thầm tranh tài, trước mặt vẫn hòa hòa khí khí nhưng sau lưng đã sớm không nể mặt mũi.
Hiển nhiên hòa thượng Viên Phong dự định đạt được Thiên Tràng bảo tháp từ trong tay man tử dị tộc này để lập công trước mặt Tôn Nan Đà, đạt được sự ưa thích của Tôn Nan Đà, độc chiếm sự sủng ái của sư phụ, gạt hắn ra ngoài.
Tần Mục thả Thiên Tràng bảo tháp xuống, nghiêm nghị nói: "Kẻ hèn từ tái ngoại đến đây, nhìn thấy phong thái tài hoa của thượng quốc, lòng sinh ngưỡng mộ, cho là địa linh nhân kiệt. Thiên Tràng tháp này không phải là vật phàm, kẻ hèn hi vọng mượn nhờ bảo vật này để được gặp gỡ anh hùng hào kiệt của thượng quốc một lần. Nếu có thể ở cảnh giới tương đồng đánh bại được ta thì ta cam nguyện dâng lên bảo vật này."
Bên này, Vệ Dung và Vệ Quốc Công đi ra phủ Quốc Công tiến tới bên ngoài Nan Đà biệt cung, Vệ Quốc Công liếc mắt nhìn, lắc đầu cười nói: "Đây thì có gì náo nhiệt mà xem? Chẳng qua là thằng nhóc con của Lâu Lan Hoàng Kim cung tìm đến gieo vận rủi cho Nan Đà tự thôi."
Giọng ông ta lớn, âm thanh vừa ra thì người của mấy con phố đều nghe được rõ rõ ràng ràng.
Mấy con phố này đều là nơi ở của vương công đại thần, nghe được lời này của Vệ Quốc Công thì dồn dập đi ra khỏi phủ, xa xa nhìn quanh, lập tức liền náo nhiệt.
Hòa thượng của Nan Đà tự thấy người chung quanh càng lúc càng nhiều, khó trực tiếp ra tay cướp đoạt, lại một tên hòa thượng áo vàng cười nói: "Chỉ cần đánh bại ngươi liền có thể lấy đi Thiên Tràng bảo tháp?"
Tuy rằng Vệ Quốc Công không hăng hái lắm, nhưng vẫn là cao giọng nói: "Ngốc thế, người ta nói chính là cảnh giới tương đồng, không tuân theo quy củ là không được! Tôn Nan Đà đâu? Bảo bối nhà hắn đã xuất hiện, hắn lại chạy đến bụng người đàn bà nào rồi?"
Vệ Dung buồn bực, nhìn bốn phía, thầm nghĩ: "Sao Tần huynh đệ lại biết nơi này có náo nhiệt có thể xem? Hắn ở đâu?"
Tần Mục nói: "Chỉ cần thắng được kẻ hèn này liền có thể lấy đi Thiên Tràng bảo tháp. Tuy tái ngoại ta không phồn hoa như thượng quốc nhưng đã nói là giữ lời."
Hòa thượng áo vàng kia đang muốn tiến lên thì đột nhiên hòa thượng Viên Kính vượt trước hắn một bước, cười nói: "Ta tới lấy bảo tháp! Vị sư huynh này, tiểu tăng Viên Kính, cảnh giới Ngũ Diệu, dám chỉ dạy không?"
Tần Mục nghiêm nghị nói: "Lâu Lan Hoàng Kim cung, Ban Công Thố, cảnh giới Ngũ Diệu!"
Hòa thượng Viên Kính bùng phát khí thế, khống chế Linh Bảo Bất Động Thiền công, Phật quang toả sáng toàn thân, phía sau mơ hồ hiện ra hư ảnh một vị Linh Bảo Đại Phật, Đại Phật ngàn cánh tay, cầm trong tay hàng ngàn bảo vật, chén lưu ly, đèn hoa bằng ngọc, cung, tên, giản, chày, đủ loại bảo vật.
Bỗng nhiên Đại Phật dung hợp cùng hòa thượng Viên Kính, biến mất không còn tăm hơi, thân thể hòa thượng Viên Kính hiện ra bảo quang, tay kết bảo ấn, bước ra một bước, ấn pháp trên tay hóa thành Lưu Ly ấn, bàn tay bốc lên ánh sáng lộng lẫy như lưu ly, đập một ấn về phía Tần Mục.
Đây chính là chỗ lợi hại của Linh Bảo Bất Động Thiền công, công pháp Phật môn này có tiếng là Thiên bảo, tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân trở lên liền có thể kết ra Thiên bảo Đại Phật, uy lực kinh người.
Mà chưa tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân thì cũng có thể hóa Thiên bảo thành ngàn loại ấn pháp, mỗi một loại ấn pháp đều không giống nhau, có uy lực và tác dụng khác nhau.
Tuy hòa thượng Viên Kính chỉ ở cảnh giới Ngũ Diệu, thế nhưng tu vi cũng rất là tinh thuần, học được hơn một trăm loại Thiên ấn của Linh Bảo Bất Động Thiền công, hơn nữa Linh Bảo Bất Động Thiền công có thể luyện thành thân thể La Hán, thân như kim cương, đao thương bất nhập, sức phòng ngự cũng cực kỳ kinh người.
Một ấn này của hòa thượng Viên Kính phát ra bảo quang, chung quanh bàn tay phạm vi hai, ba trượng phảng phất kết thành Lưu Ly giới, bên trong bảo quang truyền ra Phật âm, rất là bất phàm.
Tần Mục đứng tại chỗ, đột nhiên tay lên tay xuống, một tiếng nổ vang ầm ầm, cái gì Lưu Ly giới, cái gì Linh Bảo Đại Phật, cái gì Lưu Ly ấn, toàn bộ bị một cái tát đập tan, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, hòa thượng Viên Kính trong hố vỡ thành một đống bùn nhão.
Đám hòa thượng sợ hết hồn, Vệ Quốc Công vuốt chòm râu, nghi ngờ nói: "Tuy chiêu thức của tên mọi rợ này rất là thô bỉ, thế nhưng tu vi có chút mạnh thái quá rồi... Hắn tên là gì?"
Vệ Dung vội vàng nói: "Hình như là Ban Công Thố."
Vệ Quốc Công tự nhủ: "Có chút không đúng lắm, công pháp này không quá giống Vu Tôn Lâu La kinh của Lâu Lan Hoàng Kim cung... "