Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Thần Ký

Chương 334: Thánh thủ ra tay.*

Chương 334 : Thánh thủ ra tay.*



* 作死圣手: tác tử thánh thủ (không biết dịch sao)

"Đây là công pháp gì?"

Quyển sách này là kim thư bảo quyển, rất khó tổn hại, bên trên không có bao nhiêu văn tự, mấy chữ linh tinh đều rất ngắn gọn, chỉ mấy chữ "Thước kiều", "Huyền dẫn" "Thần độ", không rõ ý nghĩa.

Ánh mắt Ban Công Thố rơi vào bức tranh ở tờ thứ nhất kim thư bảo quyển, trong tranh chính là vẽ Thiên Đình xán lạn ngời ngời, xanh vàng rực rỡ, ánh vàng ngập tràn lúc này chiếu ra chính là ánh sáng Thiên Đình trong bức tranh kia tỏa ra.

Mặc dù là tranh, nhưng tranh này quá chân thực, phảng phất trong sách thật sự ẩn giấu một toà Thiên Đình.

Phía trước Thiên Đình là một cây cầu gãy, một bóng người như Thần đứng ở đầu mút của cầu gãy.

Ban Công Thố hơi run run, cảnh tượng này có chút quen mắt. Hắn lập tức nhìn xung quanh bức tranh, nhìn thấy nhật nguyệt cùng với Ngũ Diệu, cuối cùng có thể xác định: "Đây là Thần Kiều Thần Tàng! Bóng người như Thần này, chắc chính là nguyên thần! Vẽ bức tranh này trong kim thư bảo quyển làm cái gì? Không phải Thần Kiều của Vô Ưu Hương là hoàn chỉnh sao? Vì sao bức tranh này vẫn là đứt gãy?"

Ngoại trừ bức tranh này ra còn có những bức tranh khác, những bức tranh này vẽ lộ tuyến hành công khác nhau, phương thức vận chuyển nguyên khí ở Linh Thai, làm sao điều động ngũ khí bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng, làm sao xác định Lục Hợp để củng cố thiên địa, làm sao xâu chuỗi Thất Tinh, làm sao để linh hồn và nguyên khí hòa thành một thể củng cố nguyên thần, làm sao liên kết thông Sinh Tử để thấy U Đô.

Đến bức thứ tám lại là vẽ Thần Kiều Thần Tàng, trái tim Ban Công Thố đột nhiên kịch liệt nhảy lên mấy lần, bảy bức tranh phía trước hắn nhìn thấy là làm nền, đến bức thứ tám thì nguyên khí xảy ra chuyển biến kỳ diệu, rất nhiều nguyên khí tựa như bị một luồng sức mạnh không tên dẫn dắt đến, tựa như chim khách dọc theo cầu gãy nối về phía trước.

"Thước kiều!" (Cầu Ô Thước)

Trái tim Ban Công Thố ầm ầm vang vọng, đây là phương pháp tu luyện Thước kiều, bên trong kim thư bảo quyển này ghi lại Thước kiều quyết, tu luyện pháp quyết này, có thể nối liền cây cầu gãy!

Hắn vội vàng mở ra trang kế tiếp, chỉ thấy nguyên thần trong tranh đã đi tới phần cuối Thước kiều, thế nhưng còn cách Thiên Đình phía trước một khoảng cách không thể vượt qua.

Lúc này, lộ tuyến hành công nguyên khí lại có biến hóa kỳ diệu, sinh ra giao cảm không tên với Thiên Đình, nguyên khí bị dẫn dắt bay về phương hướng Thiên Đình, Thiên Đình cũng có một cầu nối đang từ từ hình thành.

"Huyền dẫn quyết!"

Ban Công Thố kích động đến mắt đầy sao, vội vã cật lực ổn định tinh thần, tiếp tục nhìn vào trang kế tiếp.

Đây là tờ kim thư bảo quyển cuối cùng, phía trên chính là vẽ Thần độ quyết, khống chế loại công pháp này, nguyên thần liền có thể bay qau, từ đầu Thần Kiều này vượt cầu bay sang đầu khác, từ đây bước vào một cảnh giới cao thâm khác!

"Công pháp phức tạp như vậy, làm sao sáng tạo ra được?"

Ban Công Thố áp chế lại kích động muốn nhảy cẫng lên, pháp môn ghi chép trong kim thư bảo quyển này thực sự quá phức tạp, nếu đổi lại là hắn, căn bản không nghĩ ra công pháp phức tạp lại xảo diệu như thế để nối liền Thần Kiều, mà người của Vô Ưu Hương vậy mà sáng tạo được công pháp này, quả thực là khó mà tin nổi!

"Một quyển kim thư bảo quyển, vượt qua toàn bộ tích lũy kiếp trước của ta! Tiểu tử họ Tần cướp đi một phần của cải kiếp trước của ta thì thế nào? Dựa vào kim thư bảo quyển này, ta liền có thể đột phá cảnh giới Thần kiều, trở thành Thần linh!"

Ban Công Thố đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong lòng biết tinh thần của mình quá kích động, khiến cho đạo tâm cũng bị niềm vui lớn lao xung kích. Dù hắn là lão quái vật sống vạn năm, nhưng vẫn bị niềm vui sướng lớn lao này làm choáng váng đầu óc, đạo tâm khó có thể yên ổn.

"Chỉ cần ta tu luyện tới cảnh giới Thần kiều, mở ra Thần Kiều Thần Tàng thì trở thành Thần linh là điều chắc chắn! Ta cần phải nhanh chóng tăng cao tu vi!"

Đúng vào lúc này, ngoài Thánh điện Hoàng Kim cung có Vu Tôn đến báo, nói: "Đại tôn, tiền tuyến căng thẳng, Loan Đích Khả Hãn đưa tin tới nói quốc sư Duyên Khang đến tiền tuyến, hai ngày này lại tới một vị gọi là Thiên Ma Giáo Chủ, kiếm pháp thông Thần, vừa ra tay, kiếm quang như biển, khống chế chiến trường phạm vi mấy trăm dặm."

Ban Công Thố kinh ngạc, bật cười nói: "Loan Đích điên rồi sao? Thiên Ma Giáo Chủ chính là tên tiểu quỷ họ Tần, hắn ở đâu có bản lĩnh lớn như vậy? Kiếm quang khống chế mấy trăm dặm? Coi như là ta kiếp trước cũng không có bản lĩnh này! Quốc sư Duyên Khang cũng chưa chắc có bản lĩnh này, huống chi quốc sư Duyên Khang còn đang bị thương. Nói điên nói khùng, đúng là nói điên nói khùng."

Vu Tôn nói: "Ý của Loan Đích Khả Hãn là, mời Đại tôn điều động cao thủ Hoàng Kim cung đi vào giúp đỡ."

Tâm tình Ban Công Thố rất tốt, cười nói: "Tiểu tử Loan Đích này cũng hơi nhát gan, ta đã truyền lệnh thảo nguyên, bảo trăm vị Khả Hãn giúp hắn. Trong thảo nguyên hơn trăm bộ lạc, trên trăm vị Khả Hãn, đều qua đó giúp hắn một tay, tu vi thực lực của những Khả Hãn này đều không yếu, hơn nữa Lang Cư Tư quốc ở phương Bắc cũng đang tấn công Hàn Thiết quan, phân tán binh lực Duyên Khang, hắn lại vẫn muốn mượn lực lượng của Hoàng Kim cung ta."

Vu Tôn vội vàng nói: "Đại tôn, nên trả lời Loan Đích Khả Hãn thế nào? Hắn nói kiếm quang như biển, không giống giả vờ."

Ban Công Thố đứng dậy, đi qua đi lại, nói: "Kiếm quang như biển, kiếm quang như biển... Loại kiếm pháp này ta đã từng thấy! Ha ha, xem ra là vị kia đến. Lão Nhân Hoàng trước khi chết cũng không quá an phận mà."

Vu Tôn rùng mình một cái: "Lão Nhân Hoàng?"

"Lão nhân Hoàng đứng ra, vậy thì dễ làm hơn nhiều."

Ban Công Thố cười nói: "Lần này là cơ hội lớn để Hoàng Kim cung ta lộ diện. Ngươi đến Tây Thổ Thần sơn một chuyến, dâng hương mời người n, nói cho bọn họ biết lão Thượng Thương đến, nói Nhân Hoàng đã ra khỏi Đại Khư. Ta mang cường giả Hoàng Kim cung đi trước một bước, đến biên quan trợ trận."

Sắc mặt Vu Tôn sắc mặt, thất thanh nói: "Đại tôn nghĩ lại! Lão Nhân Hoàng đến, cấp độ kiếm pháp kia xuất thần nhập hóa, chỉ sợ Hoàng Kim cung chúng ta..."

Ban Công Thố thản nhiên nói: "Dù sao thì Hoàng Kim cung ta cũng là Thánh địa, còn phải sợ lão bất tử này sao? Hiện tại quốc sư đã phế, Duyên Phong Đế cũng phế, Đạo Chủ, Như Lai đều đã già, Đạo môn và Đại Lôi Âm tự đều không có người có thể làm chủ, Thiên Giáo chủ của ma giáo là Tần tiểu tử mới tí tuổi đầu, đánh rắm đều không có, Duyên Khang cần phải diệt quốc rồi."

Vu Tôn hơi run run, vội nói: "Đại tôn, không được khinh thường Duyên Khang quốc."

Ban Công Thố đem kim thư bảo quyển giấu sát trên người, đi ra ngoài, cười nói: "Ngươi đánh giá cao chúng rồi. Hoàng Kim cung ta cũng không phải dễ chọc, cao thủ cấp Giáo chủ cũng có hơn mười vị, thêm vào hơn trăm Khả Hãn trên thảo nguyên, không sợ Duyên Khang bọn chúng. Kỳ thực lão Nhân Hoàng vừa ra, cũng đã định trước kết cục của Duyên Khang quốc, Thượng Thương rất tình nguyện giúp chúng ta tiêu diệt Duyên Khang. Lần này, lão Nhân Hoàng chọc thủng sọt rồi!"

Hắn cười ha ha, đi ra Thánh điện, triệu tập toàn bộ cường giả Hoàng Kim cung cảnh giới Thiên Nhân cùng cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Thần kiều, xuất phát tiến về hướng biên quan.

Vu Tôn không dám chần chờ, lập tức lên đường đi Tây Thổ.

Lần này Ban Công Thố mang theo đều là cao thủ, tồn tại tu thành nguyên thần, ngồi bảo thuyền, có Vu Vương cảnh giới Thiên Nhân thân hóa cánh chim, đập cánh kéo bảo thuyền bay đi như gió cuốn chớp giật, tốc độ cực nhanh.

Dù vậy, cũng mất năm, sáu ngày mới đến được biên quan.

Phía sau biên quan, đàn trâu, đàn dê đầy khắp núi đồi, Khả Hãn đến từ các nơi trên thảo nguyên từng người mang đến các bộ binh mã, giết dê bò ăn thịt.

Duyên Khang quốc suy yếu, theo nguyên tắc thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, Ban Công Thố tự mình hạ lệnh thống nhất các bộ phận trên thảo nguyên, dùng Loan Khả Hãn dẫn đầu, tiến công Duyên Khang. Đồng thời lại liên lạc Lang Cư Tư quốc, từ phương Bắc xâm lấn, sau khi đánh hạ Duyên Khang quốc sẽ chia đều lãnh thổ.

Đại quân thảo nguyên bị ngăn ở Khánh Môn quan, binh mã hai bên được điều động càng ngày càng nhiều, cao thủ cũng càng ngày càng nhiều, Khánh Môn quan bên này cũng có viện quân cuồn cuộn không ngừng đi tới chiến trường, để chiến cuộc rơi vào tình thế căng thẳng.

Đám người Tần Mục đi tới đúng lúc hai bên tranh cướp khu vực đầu lưỡi vịt đến giai đoạn quan trọng, kết quả một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà của trưởng thôn dẹp yên chiến cuộc.

Loan Đích Khả Hãn nghe nói Ban Công Thố suất lĩnh cường giả của Hoàng Kim cung đã đến nơi, vội vã suất lĩnh rất nhiều Khả Hãn trên thảo nguyên tự mình tới đón, mặc dù trên danh nghĩa Ban Công Thố là con trai của hắn, thế nhưng thân phận thực sự của Ban Công Thố lại là Đại Tôn, khiến hắn tuy rằng thương tâm nhưng phần nhiều là mừng rỡ.

Sau khi Ban Công Thố bị Đại Tôn đoạt xác chiếm cứ thân thể, thái độ của Hoàng Kim cung đối với hắn liền tốt hơn rất nhiều, bắt đầu toàn lực ủng hộ hắn trở thành bá chủ thảo nguyên.

"Bái kiến Đại Tôn!" Loan Đích Khả Hãn cúi người vái lạy, cao giọng nói.

Ban Công Thố liền vội vàng tiến lên, tự mình đỡ dậy, cười nói: "Ngươi là phụ Hoàng đời này của ta, không cần đa lễ. Theo lời ngươi, kiếm như đại dương, ta đã biết rồi, lần này ta tới là để cho ngươi an tâm."

Loan Đích Khả Hãn khom người đứng hầu, nhớ tới kiếm quang tựa như đại dương mênh mông che ngợp bầu trời kia, liền không khỏi rùng mình một cái, nói: "Thiên Ma Giáo Chủ bản lĩnh siêu phàm, kiếm pháp vô địch, hắn ở trong Khánh Môn quan, đủ khiến tinh nhuệ thảo nguyên ta nửa bước khó tiến vào! Đại Tôn..."

"Thiên Ma Giáo Chủ?"

Ban Công Thố cười ha ha, liên tục giậm chân, lúc này mới ngưng tiếng cười, nói: "Thiên Ma Giáo Chủ chỉ là thằng nhóc mười sáu tuổi! Năng lực của hắn nông cạn, rất mỏng manh, có tài cán gì đáng giá ngươi coi trọng như vậy? Ngươi không cần phải lo lắng hắn, nếu hắn ở đối diện, như vậy ta liền đi gặp hắn một lần để ngươi an tâm."

Loan Đích Khả Hãn thở phào nhẹ nhõm: "Nếu được Đại Tôn và mấy vị Vu Vương giúp đỡ, tất nhiên xuất binh là thắng, bình định Trung thổ!"

Ban Công Thố dẫn người nhập quan, sau đó cửa thành mở ra, dẫn người ra khỏi hùng quan, đi về hướng khu vực đầu lưỡi vịt, đến giữa hai toà hùng quan, Ban Công Thố sai người gọi hàng, nói: "Thiên Ma Giáo Chủ Tần Mục, Đại Tôn đến đây nói chuyện cùng ngươi, có dám ra khỏi thành gặp không?"

Người gọi hàng là một vị thảo nguyên Vu Vương cấp Giáo chủ, âm thanh vang dội, truyền khắp Khánh Môn quan.

Tần Mục đang cùng mọi người luyện chế Thần Tiêu hoàn, nghe được thanh âm này thì kinh ngạc nói: "Tên Ban Công Thố này còn dám xuất hiện? Chỉ cần giết chết hắn thì Bái Hồn Vu pháp của hắn liền thất truyền rồi! Đáng tiếc Đồ gia gia không ở nơi này, bằng không nhất định tình nguyện giết chết hắn."

Quốc sư Duyên Khang đã đi tới bên người Tần Mục, bên cạnh còn có đám người què và trưởng thôn cùng rất nhiều đại tướng quân Duyên Khang quốc. Tần Mục lấy ra bức tranh mình vẽ Ban Công Thố lạy hồn, vị Thần Ma này trông rất sống động.

"Chưa từng thấy." Trưởng thôn lắc đầu nói.

Người què cũng lắc lắc đầu, các đại tướng trong quân cũng dồn dập lắc đầu, nói: "Vị Thần Ma này quái lạ, chưa từng thấy loại này."

Tần Mục nhìn về phía quốc sư Duyên Khang, quốc sư Duyên Khang lộ vẻ suy tư, nói: "Ta cùng nội tử (vợ) được mời tới Tiểu Ngọc Kinh thì bên trong Tiểu Ngọc Kinh gặp một bức tượng Thần Ma tương tự, thế nhưng không có hỏi kỹ."

Bên ngoài lại truyền tới tiếng gọi hàng.

Tần Mục thu hồi bức tranh, đứng dậy cười nói: "Giết chết Ban Công Thố, liền không cần đi Tiểu Ngọc Kinh rồi! Trưởng thôn gia gia, người cũng đi, một lời không hợp liền giết chết hắn!"

Trưởng thôn lắc đầu: "Ta là Nhân Hoàng, không thể can thiệp tranh đấu của thế tục, bằng không liền không còn ai nghe lời Nhân Hoàng ta."

"Cái Nhân Hoàng ấn này có ích lợi gì?"

Tần Mục hận không thể quăng Nhân Hoàng ấn xuống, đồ chơi này thực sự vô dụng, còn hạn chế nhiều như vậy, chỉ là nếu ném đi trưởng thôn sẽ đau lòng, hơn nữa đến giờ hắn vẫn chưa đánh bại trưởng thôn ở cùng cảnh giới, dựa theo lời hứa chỉ có thể thu.

"Ban Công Thố cầm thú này, dám trộm đồ của Tần gia ta, còn khoe khoang trước mặt ta, chẳng phải là vừa múa vừa hát trên mộ tổ nhà mình?"

Tần Mục một bụng khó chịu, hung ác nói: "Gia gia què, người theo ta đi! Trộm cho hắn táng gia bại sản!"

Ánh mắt người què sáng lên, cười hắc hắc nói: "Hai ông cháu ta đi, xem ai mới là Thần Thâu Thánh thủ!"



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch