Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Thần Ký

Chương 345: Vậy thì đã sao

Chương 345 : Vậy thì đã sao



Tần Mục lần đầu tiên nhìn thấy trưởng thôn bất lực, tuyệt vọng tới vậy, hắn ôm lấy ông ấy, ông giống như túm được một ngọn cỏ cứu mạng cầu xin hắn đưa ông về nhà, về thôn Tàn Lão, về thế giới nhỏ khép kín của ông.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng được ông lão đang sợ hãi, tuyệt vọng này chính là cao nhân đã dạy dỗ, chỉ bảo mình, cũng không thể ngờ người hùng mạnh như trưởng thôn cũng dễ dàng bị hạ gục tới vậy.

Trưởng thôn thường nói mình quá mạnh, vậy mà ông lão nói ra câu này giờ đây mọi niềm tin đều sụp đổ tan tành.

Trưởng thôn đã bị hạ gục một lần, lần trước sau khi bị hạ gục ông tới thôn Tàn Lão, trở thành một ông già tàn phế tâm tàn trí tàn, nếu như không có Mã gia, dược sư, ông nội câm và mọi người lần lượt tới thôn Tàn Lão, thật khó tưởng tượng nổi ông sẽ biến thành như thế nào.

Tần Mục còn nhớ cảnh tượng khi dược sư và mọi người đều rời khỏi thôn, trong thôn chỉ còn lại một mình trưởng thôn. Trưởng thôn chán chường ngồi ở cổng thôn không nhúc nhích, mặc cho mưa dập gió vùi, mặc cho bóng tối xâm nhập, mặc cho râu mọc dài cũng không chịu di chuyển.

Ông nhếch nhác không ăn không uống giống như để mặc cho mình thối rữa ở đó.

Và trưởng thôn vừa bị hạ gục, mức chán chường chắc còn dữ dội hơn khi đó. Khi đó ông là kẻ thất bại hoàn toàn, lòng tin mất hết, không có bất cứ niềm vui nào, giống như một cái xác không hồn!

Giờ đây, thứ hạ gục trưởng thôn không phải là sự thất bại của ông mà là sự thất bại của Nhân Hoàng các đời thậm chí là người sáng lập ra Nhân Hoàng Điện!

Ông cảm nhận được sự tuyệt vọng của Nhân Hoàng đầu tiên, ông giống như một đứa trẻ sợ hãi, hoảng loạn, muốn chạy về co mình trong thế giới của bản thân, tự mình liếm vết thương, hoặc cứ để mặc cho mình thối rữa và chết đi.

Không trải qua thất bại như vậy sẽ không thể cảm nhận được cảm giác của trưởng thôn lúc này.

Thanh U sơn nhân đứng bên cạnh, tỏ vẻ thương cảm, thở dài một tiếng. Ông không muốn đả kích lão Nhân Hoàng như vậy, ông chỉ muốn đả kích Nhân Hoàng mới Tần Mục, muốn cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một bài học kinh nghiệm nghiêm khắc, ngược lại lại khiến cho ông bạn già của mình bị đả kích tới mức suy sụp.

Ông và trưởng thôn là người quen cũ, kết giao từ khi còn trẻ. Năm đó trưởng thôn mời ông xuất sơn ông cũng đồng ý, cũng xuất sơn, nhưng như vậy thì đã sao nào? Cuối cùng ông ta vẫn mang theo cơ thể đầy rẫy thương tích về Tiểu Ngọc Kinh, không chỉ là những về thương trên cơ thể, trái tim của ông cũng mang đầy thương tích.

Từ đó về sau ông trở lên nản lòng nhụt chí, một bầu nhiệt huyết đã biến mất.

Những năm nay ông đã xem các ghi chép của Tiểu Ngọc Kinh, hiểu nhiều hơn về lịch sử, biết được sâu hơn, mọi tư tưởng khi còn trẻ đều tan biến.

Tần Mục tới gặp ông ta, mang theo công pháp có thể sửa Thần Kiều khiến ông có thể thành thần, ông cũng động lòng trong thoáng chốc, dòng máu im lìm như thể lại nóng lên. Nhưng ngay sau đó lại nguội lạnh.

Vậy thì sao chứ?

Cho dù ông sửa được Thần Kiều, mạnh hơn lên thì có thể mạnh hơn các tiên nhân sáng lập ra nơi này khi xưa không?

Lão Nhân Hoàng cho dù sửa được Thần Kiều thì đã sao? Có thể mạnh hơn vị Nhân Hoàng sáng lập ra Nhân Hoàng Điện năm xưa không?

Tần Mục cho dù thành thần thì đã sao? Tần Mục có thể mạnh hơn thánh nhân Tiều Phu của Thiên Thánh giáo không?

“Vậy thì đã sao chứ?”

Than U sơn nhân sững người khi nghe thấy giọng Tần Mục, Tần Mục lại lặp lại, mỉm cười nói với trưởng thôn đang suy sụp tinh thần:

“Vậy thì đã sao chứ? Trưởng thôn gia gia, họ thất bại thì đã sao?”

“Trẻ con.”

Thanh U sơn nhân bật cười lắc đầu, trong lòng thất vọng:

“Nhân Hoàng ngày nay vẫn chỉ là một đứa trẻ thích nghịch nước. Năm xưa ta cũng có những năm tháng nhiệt huyết sục sôi, khi đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ…”

Tần Mục mỉm cười nói:

“Bọn họ đã thất bại, Nhân Hoàng các đời cũng thất bại, trưởng thôn gia gia, người cũng thất bại rồi. Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Nhân Hoàng đầu tiên thất bại, chẳng phải vẫn có Nhân Hoàng đời thứ hai? Nhân Hoàng đời thứ hai thất bại, chẳng phải vẫn có Nhân Hoàng đời thứ ba đó sao? Trưởng thôn, người thất bại, chẳng phải vẫn còn có con sao?”

Trưởng thôn sững người, những sợi tóc bạc trắng run run, lắc đầu liên tục.

“Ta không muốn ngươi trở thành như ta…” Ông nghẹn ngào nói.

Lúc này ông chỉ là một ông lão bình thường, không phải Nhân Hoàng hô mưa gọi gió, không phải Kiếm Thần kiếm pháp vấn đạo, chỉ là một ông lão tàn phế không muốn đứa con của mình đi vào vết xe đổ của bản thân.

“Con là bá thể, người quên rồi sao?”

Tần Mục mỉm cười nói:

“Bá thể duy nhất. Con được mọi người nuôi lớn, điều này không đủ sao?”

“Bá thể?”

Trưởng thôn cười ra nước mắt:

“Bá thể! Ha ha, ta tự gây ra nghiệp chướng… Mục Nhi, chúng ta về nhà thôi! Cầu xin ngươi đấy!”

Nguyên khí của Tần Mục tỏa ra, đỡ ông lão trong lòng dậy, mỉm cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, như thể có thể xua đi những đớn đau trong lòng ông, mang lại hơi ấm và hi vọng cho mọi người.

“Bá thể sẽ không bao giờ thua, không bao giờ thất bại!”

Giọng nói của Tần Mục mang theo sức cảm hóa kì lạ, hắn đứng thẳng lưng, có lòng tin và tín niệm chưa từng có:

“Con sẽ vượt qua các người, con sẽ không thể mãi mãi là thiên hạ đệ nhị! Con sẽ vượt qua người về kiếm pháp, trở thành Kiếm Thần, trở thành kiếm đạo chí tôn! Con sẽ vượt qua dược sư gia gia về y đạo, sẽ vượt qua ông nội què về tốc độ, sẽ vượt qua ông nội câm về luyện bảo, sẽ vượt qua ông nội điếc về họa đạo, sẽ vượt qua Mã gia về quyền pháp, sẽ vượt qua đồ tể gia gia về đao pháp, sẽ vượt qua ông nội mù về nhãn thần, sẽ vượt qua Tư bà bà về thần thông! Con sẽ là thiên hạ đệ nhất!”

Thanh U sơn nhân cười lớn:

“Nhân Hoàng thật có chí khí nhưng ngươi có thể vượt qua những tượng đá này không? Ngươi có thể vượt qua những tượng đá trong Đại Khư không? Cho dù ngươi có thể thì ngươi có thể vượt qua Khai Hoàng không?”

Giọng của ông ta dần dần trở lên nghiêm khắc giống như đang trách mắng một đứa trẻ:

“Ngươi chỉ là một đứa trẻ có chí khí nhưng chưa từng trải qua thất bại và khó khăn, vẫn thích nghịch nước! Là một người bình thường, sống yên ổn một đời không tốt sao? Thế giới của ngươi lớn ngươi sao có thể hiểu được!”

Tần Mục ngẩng đầu nhìn các tượng đá, sắc mặt bình tĩnh:

“Nếu ta không cố gắng, không phấn đấu, đương nhiên sẽ không thể vượt qua Nhân Hoàng đầu tiên. Cố gắng rồi, vật lộn rồi còn có cơ hội, còn có hi vọng. Không cố gắng, không phấn đấu chỉ nghĩ tới thất bại thì chả có cái cóc khô gì cả!”

Hắn liếc nhìn Thanh U sơn nhân:

“Thanh U tiên, ngươi là tiên nhân, ngươi có chết không?”

Thanh U sơn nhân lắc đầu nói:

“Không có tiên nhân nào không chết cả.”

“Ngươi có thể để lại gì?”

Tần Mục hỏi.

Thanh U sơn nhân nói:

“Sống không mang tới, chết không mang theo!”

Tần Mục mỉm cười:

“Nhưng tiên nhân sáng lập Tiểu Ngọc Kinh để lại tượng đá, Nhân Hoàng đầu tiên để lại tượng đá, Tiều Phu thánh nhân để lại tượng đá. Những tượng đá này có chết thật không? Ta từng thấy tượng đá Thiên Vương cưỡi Long Kỳ Lân đi chém thần long trong đêm Đại Khư, ta thấy tượng đá sống dậy, vẫn chinh chiến như thường. Ta còn còn thấy tượng đá trong Đại Khư phát ra thần quang trong đêm để bảo vệ cư dân của Đại Khư. Sau khi ngươi chết, ngươi để lại gì?”

Hắn không đợi Thanh U sơn nhân đáp đã thay ông trả lời:

“Chả có cái cóc khô gì!”

Thanh U sơn nhân trong lòng nổi giận, lắc đầu cười nói:

“Ngươi suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, chỉ biết nói linh tinh, khoác lác không biết thế nào là lợi hại. Ngươi sẽ bị vấp ngã sứt đầu mẻ trán, đầu vỡ máu chảy, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, sẽ giống ta và Nhân Hoàng. Tới cuối cùng, nhà tan cửa nát chỉ còn một mình đơn độc, tới con cái lo ma chay cũng không có. Khi đó ngươi sẽ tỉnh ngộ nhận ra rằng lời nói của tiền bối như ta quý giá tới nhường nào.”

Tần Mục lại ngẩng dầu nhìn về phía tượng đá, sắc mặt bình tĩnh, nói:

“Bọn họ sẽ sống dậy, đợi tới khi thế gian này xuất hiện hi vọng, bọn họ sẽ sống lại, tiếp tục chiến đấu vì hi vọng. Nhưng khi đó, Thanh U tiên có thể sống dậy chiến đấu hay không? Ngươi không thể, ngươi đã chết rồi.”

Thanh U sơn nhân nổi giận đùng đùng, bước lên một bước, áo và tóc tự động tung bay, quát lên:

“Tuy ngươi là Nhân Hoàng, nhưng ngươi có khả năng gì?”

Tần Mục liếc nhìn ông ta:

“Ta là bá thể.”

“Trên thế gian này căn bản không có bá thể!”

Thanh U sơn nhân quát lớn, nói:

“Ngươi là bá thể chó gì chứ? Trên đời không có loại thể chất này! Ngươi lừa ai chứ?”

“Trên thế gian này có bá thể.”

Trưởng thôn bất ngờ lên tiếng, Thanh U sơn nhân hơi sững người nhìn ông ta. Trưởng thôn thoát ra khỏi nguyên khí của Tần Mục, bay lơ lửng, mắc mặt nghiêm nghị:

“Trên thế gian này có bá thể, bá thể tới từ Vô Ưu Hương!”

Thanh U sơn nhân giật mình, vội vàng nhìn Tần Mục, kêu lên thất thanh:

“Ý của ngươi là…”

“Hắn họ Tần, Tần của Khai Hoàng!”

Trưởng thôn dường như không còn suy sụp như ban nãy nhưng giọng nói vẫn có chút mệt mỏi, ông nghiêm túc nói:

“Tần của Vô Ưu Hương, Tần càn quét bát hoang nhất thống lục hợp. Hắn chính là bá thể, bá thể vô song!”

“Vô Ưu Hương?”

Thanh U sơn nhân tinh thần hoảng loạn, ông định thần lại, nói:

“Họ Tần của Vô Ưu Hương? Tần của Khai Hoàng? Vậy cuốn kim thư bảo quyển đó tới từ Vô Ưu Hương sao? Vô Ưu Hương vẫn còn Tần thị?”

Trưởng thôn gật đầu:

“Chúng ta không làm được nhưng Tần thị có thể.”

Thanh U sơn nhân lộ vẻ kích động, sau đó lại bĩnh tĩnh lại, cười hì hì:

“Lão đạo huynh không hiểu nhiều về kỷ Khai Hoàng rồi. Tần thị thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ thất bại đó thôi? Vô Ưu Hương cũng chỉ là một đám người sống lén lút kéo dài mạng sống mà thôi. Có khác gì Tiểu Ngọc Kinh của ta? Thực ra tới bản thân ngươi cũng không tin.”

Trưởng thôn buồn rầu, đột nhiên lên tiếng nói:

“Nhưng có hi vọng, cho dù chỉ là một chút ít.”

Thanh U sơn nhân vẻ mặt thờ ơ, nói:

“Ngươi đừng lấy Vô Ưu Hương ra ép ta. Vô Ưu Hương cũng không có bá thể gì hết. Trên thế gian này căn bản không tồn tại bá thể.”

“Mục Nhi có thể chứng minh cho ngươi thấy.”

Trưởng thôn trầm giọng nói:

“Chứng minh hắn là bá thể độc nhất vô nhị!”

Thanh U sơn nhân cười ha ha, lắc đầu:

“Đạo huynh, ngươi chỉ còn lại bản lĩnh nói xằng nói cuội thôi sao? Bá thể, ha ha, bá thể…”

Giọng nói của ông trở lên vô cùng vang vọng, truyền khắp Tiểu Ngọc Kinh:

“Đệ tử Tiểu Ngọc Kinh hãy tới đây!”

Tần Mục sững người.

Thanh U sơn nhân trở lên nghiêm túc, hằn học nhìn hắn, phất tay áo:

“Hãy chứng minh cho ta thấy! Tiểu Ngọc Kinh của ta chỉ bồi dưỡng ba đệ tử, chiến thắng họ ta sẽ theo ngươi xuống núi!”

Tần Mục hoạt động gân cốt, mỉm cười nhướng mày:

“Thanh U tiên, sao ngươi không nói sớm. Ba người ít quá rồi, hay là những tiên nhân Tiểu Ngọc Kinh các ngươi cũng tự phong tu vi xông lên cả đi! Đạo Chủ, Như Lai cũng có thể lên!”

Hắn đột ngột bạo phát khí thế, gầm lên giận dữ:

“Ta đánh chết các ngươi!”



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch