Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Thần Ký

Chương 608: Bào chế đúng cách

Chương 608 : Bào chế đúng cách



Khai Kiếp kiếm của Tần Mục cùng chín phượng va chạm, uy lực của hai loại đại thần thông gần như tương đương. Chín phượng bị kiếm quang đâm thủng, từng kiếm trong Khai Kiếp kiếm nhất thời bạo phát, tám nghìn thanh kiếm đánh với vô số thần thông trong cơ thể chín phượng.

Nhưng vào lúc này, cây ngô đồng xanh biếc ầm ầm quét tới, cành bay lượn, hào quang bắn ra bốn phía. Dưới va chạm, uy năng của Khai Kiếp kiếm khô cạn.

Tần Mục lui về phía sau rút kiếm. Phách Thể Tam Đan Công phát động, trong cơ thể hắn truyền đến tám tiếng rồng ngâm. Tổ Long Bát Âm chấn động, dính, giết, đoạt, hút, dẫn, kéo, xoáy, chùy, luyện khiến cho khí huyết của hắn có chút khô cạn, trong nháy mắt trở nên vô cùng nồng đậm mạnh mẽ.

Trong cơ thể của Tần Mục, từng ngọn thần tàng đột nhiên nghịch chuyển. Từ thần đạo thần tàng hóa thành ma đạo thần tàng, linh thai, ngũ diệu, lục hợp, thất tinh trong nháy mắt đảo ngược. Thần đạo thần tàng ở dưới, ma đạo thần tàng ở trên.

Linh thai hồn phách của hắn kết hợp do nguyên thần biến ra, hạ xuống trong linh thai thần tàng của ma đạo, sừng sững ở trên ma thổ, dưới chân ma thổ chính là linh đài ma đạo của hắn biến thành đại lục lục hợp.

Bầu trời lập lòe chính là ma nhật, ma nguyệt, ngũ diệu ngôi sao. Sừng sững trên Ma cung chính là Ma Thần ngũ diệu.

Tần Mục rút kiếm trở về, trong nháy mắt lại một lần nữa đâm ra một kiếm, vẫn là Kiếp Kiếm thức thứ nhất, Khai Kiếp!

Vừa rồi khi thần thông của bọn họ va chạm tạo thành ánh sáng hình cầu ở trong sơn cốc lại một lần nữa tăng lên. Chỉ có điều lần này là kiếm quang màu đen hỗn loạn ở trong đó, từng kiếm quang tối tăm như mực từ trung tâm của ánh sáng hình cầu bắn ra ngoài, trong khoảnh khắc lại nhuộm đen quả cầu ánh sáng.

Thần thông của hai người gần như hoàn toàn bị phai mờ. Ánh sáng bốn phía xung quanh bạo phát ra uy năng còn chưa kịp hoàn toàn bộc phát ra nhưng cây cối trong sơn cốc đã đổ rạp hết, lấy quả cầu ánh sáng làm tâm điểm, ngã xuống bốn phương tám hướng.

Từng khối núi đá di chuyển trên không trung, đang lấy tốc độ nhanh tới mức kinh người bắn ra bốn phương tám hướng.

Trong ánh sáng, Tần Mục lui về phía sau, hai lần rút kiếm. Tề Cửu Nghi lại một lần nữa bước chậm tiến lên, hai tay chụp lại với nhau, tổ phượng trên cây lúc bất chợt bay ra, từng rơm rạ màu vàng và cành ngô đồng đánh về phía Tần Mục.

Tần Mục rút kiếm tay run rẩy, tám nghìn thanh kiếm đột nhiên sát nhập, hòa làm một thể, biến thành Vô Ưu kiếm trong tay hắn. Kiếm lóng lánh, nghênh đón rơm rạ màu vàng và cành ngô đồng bay tới.

Trên người hắn hiện ra một loại đạo gần như là đạo vận, kiếm trong tay hắn giống như là từng chữ số ký hiệu chớp động, không ngừng diễn biến.

Trang thứ mười bốn của đạo kiếm.

Đạo nuôi chư thiên mặt đất, giúp vạn pháp trong thiên hạ quy về làm một!

Trang thứ mười bốn của đạo kiếm, ngay cả lão đạo chủ của đạo môn cũng chưa từng hoàn toàn tìm hiểu ra, chỉ luyện thành nửa thức, nhưng cho dù là nửa thức cũng đã được xem là kiếm pháp thần trang có một không hai trong Duyên Khang.

Lão Đạo chủ không phải là không có tư chất và ngộ tính này, chỉ là bởi vì đạo kiếm liên lụy đến tính toán biến hóa vạn vật trong thiên địa. Tính toán sai, lại không có cách nào luyện thành đạo kiếm.

Mà nhật nguyệt ngôi sao của Duyên Khang đều là giả, trong Chu Thiên Tinh Đấu thuật số có chút sai lầm vô cùng nhỏ, sử dụng sai lầm đi tìm hiểu trang thứ mười bốn của đạo kiếm, tất nhiên tìm hiểu không ra.

Tần Mục cũng học qua trang thứ mười bốn của đạo kiếm, thành tựu của hắn ở trên thuật số đã đến cực cao. Mặc dù có thể dễ dàng tìm hiểu ra trang thứ mười bốn của đạo kiếm như vậy không phải bởi vì tư chất ngộ tính của hắn tốt hơn so với lão Đạo chủ, mà hắn nhìn thấy được tinh đồ của ba mươi lăm vạn năm trước, lại tham dự nghiên cứu trận pháp Đao Tinh do Khai Sơn tổ sư lưu lại bảo vệ Trảm Thần Huyền.

Có cái này, hắn có khả năng tính ra cách phá giải Chu Thiên Tinh Đấu Sát trận, đồng thời lĩnh ngộ ra ảo diệu của trang thứ mười bốn của đạo kiếm.

Thiên hạ quy về làm một, một kiếm này thi triển ra, gần như không cần hắn vận dụng tu vi gì, không cần thiết hao tổn bất kỳ nguyên khí nào của hắn. Lực lượng trong thiên địa bị kiếm pháp mượn tới, kiếm lấp lánh, phá giải rơm rạ màu vàng và cành ngô đồng bay tới.

Hắn liên tục thi triển ra hai lần Kiếp Kiếm, lúc này mới phá giải được đại thần thông của Tề Cửu Nghi, nguyên khí của bản thân tổn hao cũng đặc biệt đáng sợ. Trang thứ mười bốn của đạo kiếm có uy lực không cần thiết cao hơn so với thức thứ nhất của Kiếp Kiếm, thậm chí còn có phần không bằng. Nhưng đối với Tần Mục mà nói, trang thứ mười bốn của đạo kiếm chính là lựa chọn tốt nhất!

Kiếm cùng rơm rạ màu vàng và cành ngô đồng bạo phát ra uy lực, Tần Mục không lùi mà tiến tới, nghênh đón về phía Tề Cửu Nghi. Thân thể của hắn đột nhiên tăng vọt, trên người cơ bắp nổi lên. Vô Ưu kiếm trong tay hắn có vô số kiếm quang thật nhỏ bay ra, hóa thành một thanh đao giết heo.

Đao dài năm thước, chiều rộng hai thước, thanh đao ở trong tay Tần Mục giống như một cánh cửa nhỏ.

Thanh đao giết heo này phân ra thành hai nửa, bị hắn cầm một cái tay trái một cái tay phải, giống như là hai cánh cửa.

Tề Cửu Nghi lui về phía sau, không tới gần hắn, phía sau lưng đột nhiên hiện ra một đôi cánh phượng hoàng, hai cánh từ phía sau lưng mở ra, vung cánh chém liên tục.

Pháp lực của hắn cũng không còn dư lại nhiều, đại thần thông của hắn một chiêu Cửu Phượng Tê Thương Ngô này đã sớm chuẩn bị từ lâu. Chỉ có điều phát động một chiêu này cần thời gian khá lâu, hơn nữa tiêu hao quá lớn, liên tục chống đỡ hai chiêu Khai Kiếp của Tần Mục, lại vừa cứng rắn hao tổn kiếm đạo trang thứ mười bốn Tần Mục đã là đặc biệt không chịu nổi.

Hiện nay trong thế hệ trẻ tuổi trên đời, có thể làm cho Tần Mục đánh đến bước này, hắn tuyệt đối là đứng đầu.

Một đôi cánh phượng hoàng của hắn có uy lực không thể coi thường được, Tần Mục giống như gió xoáy nhào tới, đao giết heo lớn như cánh cửa tung bay trên dưới, đao quang quấn toàn thân. Hắn thi triển là đao pháp của đồ tể, bộ pháp thi triển ra chính là Thâu Thiên Thần Thối của người què, di chuyển qua lại khó lường.

Tuyệt học của hai vị đại cao thủ người què, đồ tể, áp dụng ở trên người hắn hoàn mỹ hòa làm một thể!

Mà Tề Cửu Nghi vừa giang hai cánh ra đã thu lại, chính là vô số lông chim bay tới giống như kiếm. Đinh đinh đang đang va chạm, chỗ nào cũng xuất hiện, trùng kích đao pháp của Tần Mục.

Hắn thi triển lông chim phượng là kiếm pháp, hai cánh của hắn thi triển lại là đao pháp, có thể nói là Đao Kiếm Song Tuyệt.

Thành tựu của hắn ở trên chiến kỹ lưu phái hoàn toàn không nhất định yếu hơn Tần Mục bao nhiêu.

Hai người lấy nhanh đánh nhanh. Hai cái đao của Tần Mục chợt trước chợt sau chợt trái chợt phải. Đao giống như gió xoáy, khi thì đao quang dường như sóng lớn ngập trời đập vào mặt, mặt trời trong sóng lớn chiếu xuống biến đông, khi thì giống như Trường Đao Huyền Nguyệt Phách, trường đao lao đi, nhanh như lưu tinh, một đường đè nặng Tề Cửu Nghi khiến cho Tề Cửu Nghi không ngừng lui về phía sau.

Xôn xao...

Hai cái đao giết heo trong tay hắn đột nhiên co lại, trong thân đao có từng thanh phi kiếm giống như là cá bạc nhỏ bơi ra, bay trên không trung, qua lại sáng như điện.

Hàng trăm phi kiếm này giống như là có từng cao thủ kiếm pháp vô hình cầm bảo kiếm, công kích tới các vị trí trên toàn thân của Tề Cửu Nghi.

Kiếm pháp của thôn trường cũng bị Tần Mục thi triển ra.

Tề Cửu Nghi hét dài, đầu trên cổ đột nhiên nổ tung, chia ra làm chín. Linh vũ trên đỉnh đầu chín cái đầu phượng đỉnh đầu lay động, nhất thời từng ánh sáng chiếu rọi xuống, đinh đinh đinh đánh rơi từng thanh phi kiếm ở trong không trung bay tới.

Chín cái đầu của Tề Cửu Nghi mổ xuống, Tần Mục đưa hai thanh đao một ngang một dọc, đang muốn chém đầu phượng xuống. Đột nhiên hai cánh của Tề Cửu Nghi nghênh đón.

Đao giết heo của Tần Mục chém ở trên cánh chim, chém vào tới xương tủy, không có cách nào rút ra.

Một đầu phượng của Tề Cửu Nghi mổ xuống, lao thẳng đến ngực của Tần Mục, mỏ phượng mở ra, trong miệng một đám ánh sáng nổi lên.

Tần Mục đột nhiên rút đao, một đao cắt qua cổ họng, một đao chém vào miệng phượng. Hai thanh đao giết heo của hắn chém ở trong hai cánh của Tề Cửu Nghi lại biến thành hai thanh phi kiếm, vẫn bị gắn chặt ở nơi nào.

Hai thanh đao giết heo này của hắn đều là do tám nghìn phi kiếm tạo thành, vốn chính là từng cá thể. Hai cái bị giữ chặt ở trong hai cánh của Tề Cửu Nghi chỉ là hai mũi kiếm trong đó, lưu lại hai thanh kiếm này, các phi kiếm khác vẫn có thể tạo thành hai thanh đao giết heo.

Cái đầu phượng trên cổ của Tề Cửu Nghi bị trúng đao, cái cổ chợt thu về phía sau, ngăn chặn thân đao khiến cho thanh đao này không có cách nào chặt đứt xương cổ của mình, đồng thời mỏ phượng khép lại, cắn thân của một thanh đao khác.

Tần Mục lại một lần nữa rút đao. Tề Cửu Nghi chỉ có thể cắn một thanh phi kiếm, cổ họng cũng khóa lại một thanh phi kiếm, đã thấy hai cái đao của Tần Mục chọc về phía cái cổ và chém về phía cái đầu khác của mình. Đơn giản là bào chế đúng cách không có sai biệt, trước sau chém ở chỗ cổ họng và miệng cái đầu thứ hai của hắn.

Tề Cửu Nghi không thể không mở miệng ngậm đao, cổ bị trúng đao.

Tần Mục rút đao ra, lại lưu lại hai thanh phi kiếm ở trong vết thương của hắn, vẫn là hai cái đao giết heo chém về phía cái đầu và cổ thứ ba của hắn.

Tề Cửu Nghi giận tím mặt:

- Xong chưa?

Tuy nói như vậy, hắn cũng không thể không lại một lần nữa ngậm đao, lại một lần nữa sử dụng cổ mình kẹp chặt đao giết heo.

Tần Mục lại một lần nữa rút đao, lại một lần nữa lưu kiếm, lại một lần nữa chém về phía cái đầu và cổ thứ tư của hắn.

Tề Cửu Nghi hận đến lợi trảo ngứa ngáy. Bốn cái đầu đều bị Tần Mục chém tới máu chảy đầm đìa, nói không đau chính là giả. Bốn cái đầu đồng thời truyền đến đau đớn, đau tới mức thấu xương.

- Ta...

Tần Mục rút đao lần thứ năm, cắt ngang lời của hắn, đao giết heo một đao cắt cổ họng, một đao vào miệng.

Tề Cửu Nghi giận không kìm chế được, lại một lần nữa cắn đao kẹp đao, Tần Mục rút đao lại hồi sinh. Tề Cửu Nghi không nhẫn nại được tức giận, chỉ đành phải lại một lần nữa ngậm đao lại một lần nữa kẹp đao, Tần Mục lại rút đao.

Trong khoảnh khắc, chín cái đầu phượng của Tề Cửu Nghi đã có tám cái cổ kẹp kiếm, trong miệng ngậm kiếm.

- Họ Tần, ngươi chọc giận ta! Không nên khinh thường đạo pháp thần thông của Thiên Đình! Phượng Khiếu Cửu Thiên!

Cái đầu phượng cuối cùng của Tề Cửu Nghi kêu gào, tiếng phượng hót vọng thẳng tới vòm trời. Trên bầu trời tiếng phượng hót qua lại nhộn nhạo, hóa thành một đoàn vân khí, tiếp theo thần âm trong vân khí chấn động, giống như hàng vạn hàng nghìn đại thần đang nặng nề tụng niệm, vạn thần gia tăng. Từng ánh sáng từ trong đám mây khí này chấn động chiếu xuống, soi sáng trên người ở Tề Cửu Nghi.

Tề Cửu Nghi người khoác ánh sáng màu vàng, cái đầu phượng còn lại mổ xuống, Tần Mục bào chế đúng cách, Tề Cửu Nghi không tránh không né, nghênh đón đao quang của hắn đến. Mỏ phượng bị bổ ra, tách ra một lỗ thủng lớn, khí quản trên cổ bị chém đứt nhưng thần thông Phượng Khiếu Cửu Thiên chiếu vào trên người hắn, ánh sáng màu vàng lại làm cho hắn cứng rắn ngăn cản đao của Tần Mục, mỏ phượng hung hăng mổ ở trên ngực của Tần Mục.

Tần Mục bay ngược rời đi, ngã nhào trên mặt đất, hai tay chống đao, ổn định thân hình.

Toàn thân Tề Cửu Nghi có ánh sáng màu vàng sáng ngời, vỗ cánh bay tới, chín cái đầu lay động, phi kiếm rơi xuống đất. Chín cái đầu phượng chậm rãi thu hồi hóa thành hình thái cơ thể người, cánh phượng với ánh sáng màu vàng chói lòa phía sau lưng hắn cũng biến mất.

- Tần Phượng Thanh, định!

Tề Cửu Nghi cười lạnh, giơ một cái gương trong tay lên, chiếu về phía Tần Mục, thản nhiên nói:

- Thần tử U Đô bị Thổ Bá phong ấn, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi sao? Ta chỉ là nhận lệnh hạ giới bắt ngươi mà thôi. Mục đích của ta cũng không phải là lấy tính mạng của ngươi, mà đánh nát phong ấn của ngươi, thật sự phóng thích ngươi ra. Cái gương này, chính là Hắc Đế quản lý chư thiên phía bắc trong Thiên Đình luyện ra, chuyên môn dùng để khống chế những thần tử U Đô như ngươi! Ngươi thật sự không tệ, có thể làm cho ta bị thương...

- Khống chế ta? Ta xem một chút!

Tần Mục đưa tay nắm lấy cái mặt gương này, Tề Cửu Nghi kinh hãi. Cái gương bị Tần Mục cướp từ trong tay hắn, xông tới trước mặt hắn chính là một thanh đại đao trắng, một đao chém vào trên đầu của hắn!

Tề Cửu Nghi bị đau, đầu gần như bị một đao chấn nát, không thể làm theo ý mình lắc mình thoáng một cái hiện ra chân thân, lại là một con phượng hoàng chín đầu. Chín cái đầu đều lộ vẻ một thanh đao giết heo, chỉ sợ đã chém vào trong óc!

Tề Cửu Nghi vỗ cánh lao lên, đang muốn bay rời đi, Tần Mục tự nhiên một bước nhảy qua đến trên lưng của hắn, một quyền lại một quyền đánh về phía đầu phượng hoàng dưới thân. Từng quyền đến thịt, đánh cho lông chim phượng tung bay, máu thịt mơ hồ.

Phía dưới, toàn thân Triết Hoa Lê đầy vết thương bước nhanh tới, nhặt cái hộp nhỏ trên mặt đất lên, lộ ra sắc mặt vui mừng nhưng ngay lập tức hắn ngẩng đầu nhìn thấy được Tần Mục cưỡi phượng đại chiến, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Tần huynh quả nhiên lợi hại, có thể ngăn chặn được Tề Cửu Nghi, thực lực quả thật cao hơn ta một đường. Bọ ngựa bắt con ve, ta mới là con hoàng tước kia! Cái hộp đã tới tay, Trảm Thần Huyền đao là của ta, có thể trợ giúp cho đao pháp nhập đạo của ta tiến thêm một bước...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch