Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Thần Ký

Chương 755: Chuyện Cũ Của U Đô

Chương 755 : Chuyện Cũ Của U Đô



Tần Mục rất nhanh lại nắm giữ kỹ năng khống chế thuyền giấy, chiếc thuyền nhỏ có thể nói là thứ có tốc độ bay nhanh nhất ở bên trong U Đô, có chiếc thuyền này, hắn lại có thể đi tìm được mẫu thân hắn đang bị trấn áp ở trong U Đô.

- Đợi đến khi Thổ Bá và U Thiên Tôn phát hiện, cũng đã tối rồi!

Hắn đứng ở đầu thuyền, nhìn bóng tối vô tận, chiếc thuyền nhỏ trong bóng đêm di chuyển, có vẻ rất vắng vẻ.

Chỉ có điều, U Đô cũng không phải hoàn toàn là bóng tối, còn có dung nham đỏ như máu, từ trên bề mặt da thịt thân thể của Thổ Bá chảy ra ngoài. Thổ Bá quá lớn, da tay của hắn lại giống như khôi giáp do nham thạch vô cùng cứng rắn tạo thành, ở khe của nham thạch lại giống như hoa văn trên da, nham thạch nóng đỏ chảy xuôi ở nơi đó.

Tần Mục phát động chiếc thuyền nhỏ tới gần, lúc nhìn xa, vẫn không nhìn ra những da thịt nham thạch là cái gì, nhưng khi đã đến gần, lại thấy ngọn núi mọc lên như rừng, như đao thương kiếm kích, rất thô ráp, còn có yêu ma quỷ quái cực lớn hoặc Ma Thần cõng từng ngọn cung điện, xuyên qua bên trong dãy núi.

Lại có vô số tiểu quỷ có làn da xanh lục ôm lấy yêu ma quỷ quái Ma Thần cõng cung điện trên lưng, nói nhao nhao ồn ào, cùng một đám tiểu quỷ khác khai chiến, giết đến máu chảy thành sông.

Tiểu quỷ da xanh lục là một loại sinh vật của U Đô, trong Phong Đô cũng có loại tiểu quỷ này, mặt xanh nanh vàng, mặt màu chàm, có tiểu quỷ còn cao hơn người tới ba, năm lần, có tiểu quỷ lại nhỏ không đến bắp chân, chạy trốn rất nhanh.

Trong những tiểu quỷ còn có quỷ vương thực lực vô cùng cường đại, có thể so với Thần Ma.

Ở trong U Đô, ở đâu có thể thấy được loại chiến tranh này, thậm chí ngay cả yêu ma quỷ quái hoặc Ma Thần cũng sẽ tham gia vào cuộc chiến, Ma Thần yêu ma quỷ quái lưng cõng cung điện có lực lớn vô cùng, nhưng vũ khí cũng rất đơn sơ, là bẻ ngọn núi trên da của Thổ Bá, giống như là một cây gậy vô cùng to lớn, quay loạn, đập loạn xung quanh.

Có đôi khi Tần Mục còn có thể nhìn thấy được trong cung điện trên lưng của yêu ma quỷ quái Ma Thần có mấy nguyên thần của Thần Ma đi ra, ở trước điện làm phép, hoặc thi triển thần thông, phát động thần binh, ra tay độc ác với kẻ địch đối diện.

- U Đô quá ầm ĩ.

Tần Mục xem vô cùng hưng phấn, lúc đi qua một mảnh chiến trường, hắn cho dừng chiếc thuyền nhỏ lại, cất cao giọng nói:

- Đạo huynh!

Hai bên đang khai chiến bị tiếng nói của hắn dọa cho giật mình, vô số tiểu quỷ da xanh lục vội vàng dừng chém giết, yêu ma quỷ quái hai bên cũng cuống quít dừng tay, chống Lang Nha Bổng được tạo ra từ ngọn núi, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên chiếc thuyền nhỏ.

Bên trong cung điện của hai bên đều có nguyên thần của Thần Ma bay ra, đứng trên không trung, kêu lớn một tiếng, lại nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ khom người nói:

- Phủ Quân, chúng ta không đảm đương nổi hai chữ đạo huynh!

- Phủ Quân đây là cần giết chúng ta sao? Là Thổ Bá muốn ăn chúng ta sao?

Hai vị Thần Ma đang khai chiến đột nhiên ôm nhau, ôm đầu khóc rống, nức nở nói:

- Người khác đều đánh tới đánh lui, tranh đoạt địa bàn, vì sao đến lượt chúng ta, lại muốn ăn chúng ta...

Tần Mục vội vàng nói:

- Hai vị tạm thời đừng khóc. Thổ Bá cũng không phải là muốn ăn các ngươi. Ta chỉ là tới hỏi đường, sau khi hỏi xong ta sẽ rời đi, các ngươi có thể tiếp tục chém giết.

Nguyên thần của hai vị Thần Ma vội vàng buông đối phương ra.

Tần Mục nói:

- Nơi trấn áp trọng phạm ở chỗ nào?

Nguyên thần của hai vị Thần Ma này thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Lại là trong Ngọc Tỏa Quan U Đô nằm ở dưới chân của Thổ Bá.

Tần Mục cảm ơn, nói:

- Ta một đường đi nhìn thấy khắp nơi đều đang đánh nhau. Vì sao U Đô lại loạn như vậy?

Nguyên thần của hai vị Thần Ma nay liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự kinh ngạc. Nguyên thần của một vị Ma Thần thận trọng nói:

- Phủ Quân chẳng lẽ đã quên mất chuyện hai mươi hai năm trước rồi sao? Hai mươi hai năm trước, tồn tại không thể nói tên kia từ chín khúc sừng một đường đánh xuống, ngay cả hoàng tuyền cũng không biết xuyên qua không biết bao nhiêu tầng, đánh chết không biết bao nhiêu bá chủ, ăn hết không biết bao nhiêu bá chủ. Chúng ta cũng vì nhân lúc mảnh đất vô chủ quá nhiều, tranh địa bàn một chuyến, tính một lần nợ cũ.

Nguyên thần của một vị thần chỉ khác liền vội vàng gật đầu.

- Tồn tại không thể nói tên? Trong U Đô có tồn tại đáng sợ như vậy sao?

Tần Mục buồn bực, phát động chiếc thuyền nhỏ rời đi.

Hai vị Thần Ma này nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đi xa, lúc này mới yên lòng lại, nói:

- Kỳ quái, vì sao Phủ Quân lại hỏi đường chúng ta? Hắn là Thiên Tề Nhân Thánh Vương, còn có thể không biết Ngọc Tỏa Quan của U Đô sao? Cũng không biết tiểu bá vương của U Đô sao?

- Không quan tâm tới hắn. Giết... giết chết Vương bát đản đối diện, phần thưởng là ba mươi quỷ tiểu mỹ nhân!

- Uổng công khi ta còn sống coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại đùa giỡn đại tẩu, cùng ta giết chết tên khốn kiếp này!

Hai bên lại hỗn chiến.

Tần Mục bay dọc theo thân thể Thổ Bá một đường bay về phía dưới, càng bay xuống phía dưới, ma khí của U Đô lại càng thêm nặng nề, ma tính cũng càng lúc càng mạnh.

Những gì nhìn thấy trên đường khiến cho hắn có chút hãi hùng khiếp vía, chỉ thấy khắp nơi trên U Đô đều đang đánh nhau, giết được hôn thiên ám địa, còn có rất nhiều quỷ hồn cường đại làm người ta sợ hãi đang gây sóng gió, đốt giết đánh cướp khắp nơi.

- Tồn tại không thể nói tên ở U Đô hai mươi hai năm trước chỉ sợ làm nhiều việc ác, giết không biết bao nhiêu bá chủ, mới có thể gây ra cho U Đô náo động lớn như vậy, đến nay vẫn chưa từng dẹp yên được.

Trong lòng Tần Mục nghiêm nghị:

- Xem ra U Đô cũng sâu không lường được, khắp nơi đều là tàng long ngọa hổ.

Trên người của Thổ Bá vẫn có rất nhiều thành trì cổ xưa, nơi đó có đèn tường huy hoàng, đèn đuốc sáng trưng, có Thần Ma đóng quân.

Còn có từng tòa thành thị tối tăm lơ lửng ở trên không trung, có đường cáp treo nối liền với thành trì trên mặt đất, những thành trì này kết thành mỗi một trận thế, có vẻ vô cùng xơ xác tiêu điều.

Tần Mục từ phía xa liếc mắt nhìn qua, cũng không có tới gần, thầm nghĩ:

- Nơi đó chắc là nơi đám người Tiết độ sứ của U Đô Lục Ly của Thiên Đình ngoại vực đóng quân, không thích hợp tới gần.

Hắn lại bay ra xa một đoạn, nhìn thấy trên bầu trời có Thần Thành đổ nát, mặt đất cũng có thành thị tối tăm bị đánh thành đống đổ nát, khắp nơi trong những thành thị này không ngờ đều là những từ chi bị tàn phá, từ vết thương lại thấy được, giống như là bị con thú lớn nào đó hung ác vô cùng gặm rơi hơn nửa thân thể.

Một bức tường hùng quan bao quanh chắn ngang ở phía trước, giống như một mặt tường thành bằng sắt đen chặn đường, tường thành cực cao, Tần Mục đang định đi vòng, đột nhiên giật mình, chỉ thấy trên tường bao quanh hùng quan này có từng dấu bàn tay nhìn thấy mà giật mình.

Dấu bàn tay đặc biệt lớn, ngón tay giống như ngọn núi nện ở trên tường thành, có thể nói là năm ngón tay giống như núi.

Hùng quan này còn có ấn ký của nắm đấm, còn có dấu vết của rất nhiều Thần Ma bị đập ở trên tường thành lưu lại, trên mặt đất khắp nơi là xương khô của Ma Thần nằm rải rác, cùng với thần binh Ma Thần bị tàn phá chồng chất giống như núi.

Một lát sau, Tần Mục dừng chiếc thuyền nhỏ ở nơi cửa thành, tường thành tường lâu này cực lớn hùng vĩ nhưng lại bị đụng phải nát bấy, cửa thành và tường thành bị đụng ra một cái lỗ lớn có hình người khổng lổ, có thể nhìn ra được tồn tại không thể nói tên của U Đô này có một thân thể béo lùn chắc nịch, nhưng ngang ngược vô cùng, thân thể cường đại không thể tưởng tượng nổi!

Chiếc thuyền nhỏ di chuyển qua lỗ thủng này, đi tới một hùng quan bị bỏ hoang, bên trong đã bị phá hỏng đến mức không nhìn ra được vẻ huy hoàng trước đó, tất cả đều bị đập đến nát nhừ.

Đột nhiên, Tần Mục đi tới vị trí trung tâm, chỉ thấy xương khô Thần Ma lên tới con số hàng vạn đứng sừng sững ở nơi đó, xung quanh thành hình thành từng vòng tròn lớn, những xương trắng Thần Ma đều đang nghiêng ở về phía trung tâm, hình như ở chỗ trung tâm có lực hút cực lớn, thu hút thân thể của bọn họ, bọn họ lại đang đối đầu với loại lực dẫn này.

Tần Mục phát động chiếc thuyền nhỏ đi tới vị trí trung tâm, chỉ thấy ở vị trí trung tâm này là hai vết chân cực lớn.

Chiếc thuyền nhỏ của hắn dừng lại ở trên không trung của dấu chân, Tần Mục đứng ở trên thuyền, nhìn bộ xương Thần Ma ở bốn phương tám hướng. Hẳn là sau khi tồn tại không thể nói kia phá thành, bọn họ từ bốn phương tám hướng xông tới, vào lúc này, tồn tại không thể nói kia đột nhiên bạo phát ra.

- A a a...

Tần Mục há mồm ra, quay đầu về phía các bộ xương Thần Ma xung quanh kêu lên một tiếng, lắc đầu nói:

- Không đúng, không phải sử dụng sóng âm đánh chết bọn họ. Chắc là...

Hắn quay đầu hít một hơi thật dài, nhìn xung quanh hút một cái, gật đầu nói:

- Không sai, chính là như vậy. Tồn tại không thể nói này trong lúc bất chợt hút đi nguyên thần của những thần ma này, ăn sạch không còn một mảnh! Một hơi thở cắn nuốt mấy vạn Thần Ma, hung tàn, thực sự hung tàn!

Chiếc thuyền nhỏ bay vọt ra khỏi hùng quan, tiếp tục đi về phía trước, đi tới chỗ khuỷu chân của Thổ Bá, nơi này có bức tường thành dây xích, dây xích lớn nối liền hình thành từng tòa thành trì.

Tần Mục điều khiển chiếc thuyền nhỏ tiến vào một cánh cửa nguy nga, mới phát hiện ra thiên địa khác, ở đây cung điện nguy nga nối liền không dừng, hơn nữa trong thành có thành, chỉ là nơi đây cũng bị đánh đến mức biến thành đống đổ nát, ma khí nặng nề, chỉ có một vài tiểu quỷ da xanh lục sinh sống ở nơi này, cực kỳ sợ người, nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ của hắn bay tới, chúng lại hóa thành từng làn khói đen không biết chui đi nơi nào.

Sắc mặt Tần Mục cổ quái, vội vàng rời khỏi cánh cửa này, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cánh cửa nguy nga này cũng bị đánh đến gẫy xuống.

Hắn cúi đầu tìm kiếm, sau một lúc lâu, nhìn thấy được văn tự trên cánh cửa gãy, hắn hít vào một hơi lạnh.

- Nam Thiên Môn! Nơi này là một tòa Thiên Cung!

Tâm thần hắn chấn động mạnh, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lại một lần nữa tiến vào Thiên Cung này, hắn bay qua Dao Đài Dao Trì, Dao Trì Can. Giống như là bị ai một hơi thở uống cạn, Trảm Thần đài bị đập đến nát nhừ, Ngọc Kinh Thành bị đánh sụp, Lăng Tiêu điện cũng bị đánh ra từng lỗ thủng lớn, Đế Tọa bị kéo ra ngoài, giống như là bị một cái mông to ngồi nát, đặt ở trên mặt đất Ngọc Kinh Thành.

- Linh hồn có tư cách ở tại trong Thiên Cung, khi còn sống không phải là cường giả cảnh giới Đế Tọa, cũng là tồn tại cảnh giới Lăng Tiêu, lại bị tồn tại không thể nói kia đánh hỏng cung điện, chỉ sợ chủ nhân nơi đây cũng bị tồn tại hung tàn thành tính kia ăn hết!

Hắn rời khỏi Thiên Cung này, nhưng càng xem càng thấy kinh hãi, hai mươi hai năm trước U Đô hiển nhiên đã từng có một lần tai kiếp lớn lao, các linh hồn sinh sống ở nơi này gặp phải tồn tại không thể nói tên kia tàn sát, tử thương vô cùng nghiêm trọng.

- Mỗi ngày Thổ Bá và U Thiên Tôn vẫn ghi lỗi của ta vào quyển sách nhỏ, tồn tại không thể nói này mới là đại ác đồ, bọn họ lại hoàn toàn không bắt lấy.

Trong lòng Tần Mục có chút không cam lòng, hắn đi tới vị trí bàn chân của Thổ Bá, ở đây đã trở thành một mảnh di tích của chiến trường.

Tần Mục phóng tầm mắt nhìn lại, hãi hùng khiếp vía, mảnh chiến trường nơi này có diện tích rộng vô bờ, cho dù là mắt thần của hắn không nhìn thấy được biên giới, chỉ có thể nhìn thấy được khắp nơi đều là hào quang, đó là thần thông do đại thần thông giả lưu lại.

Từng hào quang dài đến vạn dặm, tản ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Mặt đất san bằng, không nhìn thấy được bất kỳ sông núi nào, bất kỳ con sông, khắp nơi trên bầu trời đều là chưởng ấn, quyền ấn, không gian bị đánh ra ấn ký không ngờ qua hơn hai mươi năm cũng không thể khôi phục lại!

Hiển nhiên, chiến đấu ở đây đều phải khủng khiếp hơn bất kỳ chỗ nào khác, thật đáng sợ!

- Chẳng lẽ là linh hồn của cường giả Đế Tọa ở chỗ này bao vây tiêu diệt tồn tại không thể nói kia sao?

Tần Mục cảm tahasy hãi hùng khiếp vía, thận trọng điều khiển chiếc thuyền nhỏ xuyên qua nơi chiến trường này, tránh những thần thông chói lòa, càng xem hắn càng cảm thấy kinh hãi.

Trận đại chiến này có mức độ thảm khốc vượt quá tưởng tượng của hắn, Thần Ma xuất hiện nhiều tới mức chỉ sợ là một con số kinh khủng!

Nhưng hắn ở bên chiến trường lại thấy được vết chân của tồn tại không thể nói kia, vết chân rất sâu, vết chân rất mập, hiển nhiên một trận chiến này cũng không thể đánh chết được tồn tại không thể nói kia, trái lại để hắn xông ra ngoài!

Tồn tại không thể nói kia mới là người chiến thắng cuối cùng!

- U Đô còn có tồn tại đáng sợ như vậy sao?

Tần Mục hít vào một hơi thật dài, thầm nghĩ:

- Ta cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, để tránh đắc tội với cường giả đáng sợ trong U Đô. Ừ, giống như thôn trưởng nói, lễ nhiều người không trách.

Hiện tại, hắn đi tới nơi của Thổ Bá vẫn sống yên ổn, ma tính ở đây đã nặng đến mức đáng sợ, là ma khí và ma tính lắng đọng xuống, hóa thành đại lục ở dưới chân của Thổ Bá.

Thời điểm chiếc thuyền nhỏ bay khỏi bàn chân của Thổ Bá, lại nhìn thấy được một tòa thành lớn rộng rãi bao la hùng vĩ màu đen, giống như được làm bằng ngọc đen, toàn thân giống như một, không tìm được bất kỳ chỗ nối tiếp nào.

- Ở đây chắc hẳn là chính là Ngọc Tỏa Quan của U Đô.

Tần Mục phát động chiếc thuyền nhỏ, bay về phía trước, cố gắng phóng qua tường thành, tiến vào bên trong, nhưng thuyền giấy bay lên, không ngờ tường thành ngọc đen của Ngọc Tỏa Quan này lại mọc lên cao, bất kể tốc độ bay của chiếc thuyền nhỏ nhanh tới mức nào, nhưng trước sau không có cách nào vượt qua tường thành bay vào bên trong.

Tần Mục thử một lúc lâu, lúc này mới thành thật dọc theo tường thành đi tìm cửa thành.

Lại không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng tìm được cửa thành của Ngọc Tỏa Quan, ngoài cửa thành có hai vị Ma Thần trong tay cầm búa rìu canh giữ ở nơi này, nhìn thấy thuyền giấy bay tới, bọn họ đang muốn cúi người chào, lại thấy trên thuyền không phải là lão nhân âm soa, mà là một thiếu niên, bọn họ không nhịn được cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Một vị Ma Thần trong đó đưa ngang búa rìu, nói:

- Ngươi là thiếu niên nhà ai, vì sao đi tới Ngọc Tỏa Quan? Vì sao có thuyền giấy của Thiên Tề Nhân Thánh Vương?

Tần Mục vội vàng nói:

- Hai vị thượng thần, tại hạ Tần Mục Tần Phượng Thanh, tới thăm gia mẫu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch